Tớ đi tìm quần áo cho cậu.” Ngô Thế vừa vào cửa đã đá giầy hấp tấp chạy vào bên trong. Đại khái là ở trong thang máy hu hu một phen, giờ thì tâm tình đã nhẹ nhõm bớt rồi.
Điền Lịch không lên tiếng trả lời, chỉ đứng ở cửa nhíu mày nhìn giầy đầy chỗ huyền quan. Mới được mấy hôm mà tình trạng đã như vậy rồi, bố mẹ Ngô Thế sao có thể yên tâm để tên ngốc này đi sống bên ngoài, chắc hẳn là ở nhà chướng mắt quá đây.
“Lily?” Không nghe thấy tiếng Điền Lịch vào cửa, Ngô Thế từ trong phòng ló đầu ra nhìn một cái.
Điền Lịch hít sâu một hơi, ngẩng đầu, “Chân cậu nhiều như chân rết hay sao mà một lần đi mấy đôi giày thế?!”
“Ack… Tớ, tớ đã thử để chúng vào tủ giầy, nhưng mà ngăn tủ nhỏ quá không bỏ vào được…” Ngô Thế chỉ dám nhỏ giọng giải thích như muỗi kêu.
Má ơi, gần đây ngỗ nghịch Điền Lịch thế nào cũng không thấy y tức giận, suýt thì tưởng y đã thay đổi rồi, hắn sao lại quên hổ Đông Bắc dù mang dáng dấp như mèo thì vẫn là hổ Đông Bắc chứ!
“Ngăn tủ quá nhỏ?” Điền Lịch nghiêm mặt một phen, kéo tung cửa tủ giày kiểu âm tường ra, bên trong đổ ra rào rào vài đôi giầy tiện tay ném vào nên lộn xộn, “Cậu sắp xếp nó thế này thì kể cả cho cậu cái túi thần kỳ của mèo Doraemon cũng quá là nhỏ!”
Một người đàn ông thì có thể có bao nhiêu đôi giày, hơn nữa dép đi trong nhà dành cho khách cũng chỉ mấy đôi như vậy, nhưng Ngô Thế vẫn có cách khiến chúng lung tung như vậy.
“Nhưng mà thực sự tớ đã cố thu xếp rồi… Tớ xin thế với vầng trăng trên cao!” Ngô Thế thực sự là tủi thân quá chừng.
“Cậu thề với trăng mùng một hả?”
Ánh trăng mùng một… Đó không phải là trăng non sao… Điền Lịch vẫn là một người mắng chửi người quanh co lòng vòng như thế, người thẳng tính như Ngô Thế sao có thể là đối thủ.
Điền Lịch ngoài miệng không buông tha người, trên tay cũng không nhàn rỗi, trong lúc nói chuyện đã sắp giày vào tủ, lại đi vào trong thêm mấy bước, sự hỗn loạn trong phòng khách tự nhiên đập vào mắt. Lườm tên Ngô Thế đang đứng ở cửa phòng ngủ, tên ngu ngốc này cũng có mắt, lập tức rụt đầu lại.
Sau một lúc lâu, giọng nói rụt rè mới phát ra, “Thực sự tớ có thu dọn… Tớ còn tưởng cậu nhìn thấy sẽ khen đôi chút…”
“Hừ.” Điền Lịch đối với lời lấy lòng của Ngô Thế chỉ hừ một cái khinh thường, nếu như lấy tiêu chuẩn vệ sinh của người bình thường hạ thấp xuống để đo cho Ngô Thế, tình trạng trước mắt quả là có tốt hơn mm.
Y liếc mắt nhìn khuôn mặt đáng thương ló ra một nửa, xụ mặt bày ra tư thế bình luận của Ngô Thế.
“Nói vậy là, có thay đổi tốt.”
“Đúng đó đúng đó!” Ngô Thế lập tức vui vẻ ra mặt, chạy vù đến bên Điền Lịch gật mạnh đầu.
“Tốt đến mức biến từ đống rác thành chuồng lợn chứ gì.” Điền Lịch mỉm cười, “Tuy rằng để người ở vẫn còn kém xa lắm nhưng cho cậu ở thì thế là được rồi.”
Ngô Thế trở về chỗ cũ một chút… “Lily, cậu đang nói tớ là lợn sao?!”
“Sao thế được? Nói cậu như vậy là có lỗi với lợn đấy.” Điền Lịch nghiêm trang làm sáng tỏ.
“… Lily!”
Trông Ngô Thế hổn hển, Điền Lịch đùa cái tên ngốc này đến mức sung sướng rốt cục bật cười.
Không biết vì sao, Ngô Thế luôn cảm thấy đã lâu không được trông thấy nét cười thoải mái thực sự của Điền Lịch, y cười như thế làm lòng Ngô Thế đột nhiên nhẹ nhõm, chỉ biết ngây ngốc nhìn Điền Lịch.
“Cậu không phải muốn giúp tớ lấy quần áo sao? Quần áo đâu? Rớt vào cái khe nào rồi à?” Điền Lịch cười đủ rồi, khó hiểu nhìn Ngô Thế đang đứng bên cạnh một cái.
“À, đúng rồi.” Được Điền Lịch nhắc nhở mới tỉnh ra, Ngô Thế nhanh chân chui ra ban công mé phòng ngủ.
Điền Lịch hít vào một hơi, trước tiên cứ giúp tên ngốc này dọn phòng rồi lại nói tiếp.
Ngô Thế cầm quần áo đi ra, đúng lúc nhìn thấy tư thế thành thạo thu xếp hết các loại đồ tạp nham ở phòng khách lại. Vật gì nên để ở chỗ nào, y không chút chần chờ đã thu xếp được nó.
“Mấy ngày nay không phải cậu ở bệnh viện sao? Sao vẫn có thời gian để bày bừa như thế này? Điền Lịch nhàn nhã mở miệng.
Ngô Thế kinh ngạc một lát, lúng ta lúng túng nói, “Thực ra, phòng khách có một phần là do tớ cố ý bày bừa…”
“Cố ý? Cậu bày bừa ra mà còn cần cố ý sao? Vốn dĩ bày bừa đã là thiên phú dị bẩm của cậu rồi.” Điền Lịch khom lưng dọn dẹp, không để ý tới nét mặt Ngô Thế, chỉ châm biếm lại theo thói quen.
“Không phải mà.” Bị Điền Lịch nói thế, Ngô Thế ngượng ngùng phủ định, “Cậu nghe tớ nói trước đã.”
“Hửm?” Điền Lịch thờ ơ quay đầu nhìn về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngô Thế nhất thời không thể nói ra lời, trong lòng có một nỗi buồn ê ẩm chua xót. Hắn đi tới trước mặt Điền Lịch như bị mộng du, đưa tay sờ mặt Điền Lịch.
“Làm sao vậy?”
Ngô Thế chần chờ đôi lát mới ôm lấy Điền Lịch như thể đã xác nhận thực thể, tựa trên vai y rầu rĩ nói, “Rốt cục tớ đã nhìn thấy cô giúp việc của tớ rồi…”
“Cô giúp việc bị lộ thì chết sao?” Điền Lịch thả lỏng thân thể để mặc Ngô Thế ôm.
“Sao có thể…” Ngô Thế lắc đầu không chút nghĩ ngợi, “Xin lỗi, Lily, xin lỗi, tớ phát hiện sớm thì tốt rồi.”
“Nói chung, bây giờ cũng không muộn quá.” Điền Lịch khẽ mỉm cười.
“Vì sao không nói sớm cho tớ biết?” Nghẹn một lúc lâu, Ngô Thế túm Điền Lịch ngồi xuống, rốt cục có thể hỏi rõ sự việc rồi.”
“Ngay từ đầu tớ đã không định giấu diếm.”
“Hở?”
“Tớ vốn cũng tìm cho cậu một cô giúp việc chính quy đấy, nhưng vừa mới đưa cô ấy tới nhà cậu, cô ấy đã bị tình trạng Tu La này dọa chạy mất dép. Cho nên mới nói vẫn tìm một bác gái là tốt nhất, có thể chịu khổ lại có kinh nghiệm, còn cậu cứ khăng khăng muốn gì mà cô giúp việc, cũng chỉ có tên ngốc nhà cậu mới mơ tưởng linh tinh thế thôi.” Điền Lịch nói, véo mạnh vào má Ngô Thế một cái.
Ngô Thế sờ mặt, “Vậy sau đó… thì sao?”
“Dù sao cũng phải cho cậu một chỗ ngủ tối chứ, bổn đại gia tạm thời có lòng tốt dọn dẹp giúp cậu, ai mà biết sang ngày hôm sau đang vui phơi phới thì bị hiểu lầm…” Điền Lịch nói tiếp với vẻ khó chịu.
“Đáng nhẽ cũng không thế đâu….” Ngô Thế nhớ lại chi tiết hôm đó, cố gắng giải thích, “Trước hôm đó nghe thấy giọng nữ qua điện thoại cậu, hơn nữa sau đó giấy nhắn cậu để lại chữ như gà bới, tớ không nhận ra ngay được, cứ tưởng là cô giúp việc rồi, về sau cũng không nhìn kỹ tờ giấy kia.”
“Giọng nữ kia quả đúng là cô giúp việc tớ tìm cho cậu, vừa đến nhà cậu đã bị dọa chạy mất, người bình thường có mấy ai có thể chịu được sự lôi thôi của cậu.”
Cậu thì chịu được… Tuy rằng thầm nghĩ như vậy, nhưng Ngô Thế đã biết điều, lần này không cắt ngang, nghe Điền Lịch nói hết.
“Sau đó cậu có nhớ ngày đó, thang máy của nhà trọ bên này bị hỏng chứ…”
“Ừ.”
“Tớ mang cô giúp việc trèo lên đây, khổ sở mới lên tới nhà cậu, cô ta đã chạy mất, thế là đành phải tự quét dọn, rác rưởi nhà cậu chất như núi, tớ mang mấy túi rác lên xuống tòa nhà này mấy lần liền, đến cuối cùng tay run không cầm được bút!” Lời này càng nói càng như nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy sau đó sao không nói với tớ?” Ngày hôm sau đó, lúc mình hiểu lầm thì giải thích luôn là tốt rồi? Ngô Thế không cảm thấy rằng Điền Lịch sẽ không nói ra miệng được.
“Tớ…” Điền Lịch nghẹn lời.
Chuyện đó thật ra không nói nên lời được. Trông Ngô Thế vui như vậy, Điền Lịch không hiểu sao mở lời cũng thấy khó. Có cái gì mà vui? Không phải là cô giúp việc thôi sao? Vui vẻ cái gì! Lại còn không phát hiện ra là tớ thu dọn?! Qúa đáng thật đấy! Càng nghĩ như vậy lại càng không có cách nào nói ra chân tướng được, đến cuối cùng, Điền Lịch cứ thẳng thắn thuận thế giả cô giúp việc luôn.
“Chính cậu ngốc, dựa vào cái gì muốn tớ giải thích?! Hơn nữa dù cậu có bản lĩnh tăng lương thêm, cũng không ai có bản lĩnh đối phó với cái địa ngục như cậu, chi bằng cứ để cậu hiểu làm là xong.” Nói suy nghĩ thực sự của mình ra thực sự rất mất mặt, Điền Lịch lần đầu cưỡng từ đoạt lý, xoay đầu qua bên khác không thèm nhìn Ngô Thế.
Nhìn Điền Lịch trước mắt, Ngô Thế nhớ tới đoạn đối thoại trong thang máy, hắn chậm rãi nói, thanh âm trầm ổn hiếm có, “Lily, thực ra tớ biết cậu làm rất nhiều điều cho tớ, làm tớ quá quen thuôc cho nên căn bản không thèm nghĩ tới nguyên nhân, Lily, vì vậy, rốt cục vì sao cậu làm nhiều điều cho tớ như vậy?”
Điền Lịch không nói lời nào.
“Vậy là… Cậu muốn tớ tự phát hiện ra sự việc sao?”
Điền Lịch vẫn im lặng.
Ngô Thế cố hít sâu một hơi.
“Lily, tớ…”
Điền Lịch giương mắt nhìn thẳng hắn, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, Ngô Thế ấp úng cố gắng biểu đạt hoàn chỉnh những lời ấy.
“Lily, tớ có thể cho là, cậu rất thích tớ không?”
Trong mắt Điền Lịch rốt cục có gợn sóng nho nhỏ, y buông mí mắt, lắc đầu, “Không, tớ không thích cậu…”
Ngô Thế cảm thấy tim mình thoáng cái cứng ngắc…
“Tớ… rất yêu cậu…” Điền Lịch thong thả nói từng chữ một, y ngẩng đầu, cười một cái tự tin thong dong nhưng mang theo khí thế khinh thường chúng sinh, khắc sâu vào mắt Ngô Thế. Nhất thời tim đập như sấm.