Một Mình Ta Mỹ Lệ

chương 49: 49: thượng lộ bình an

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiết Vân ở bên ngoài đấu dế một buổi tối, cũng rất có lễ phép mà đem hắn cha quên lấy đó tôn trọng(?).

Dịch Tuyết Phùng mang theo Thiết Vân hóa thành bổn tướng đuổi theo bước chân Ninh Ngu, trên vai còn đeo theo con dế mèn ủ rũ, thập phần quái dị.

Ninh Ngu cau mày nhìn hắn đi đến, liếc thấy trên vai hắn còn có côn trùng đậu dở dở ương ương, vươn tay phất một phát bay mất dế chi vương chiến đấu mệt mỏi một đêm.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Thiết Vân: "..."

Mãi cho đến cửa thành, Thiết Vân vẫn còn đang khóc mắng Ninh Ngu, một hồi nói Ninh ma đầu mưu hại dế vương của hắn, một hồi lại mắng ánh mắt dế mèn còn cao hơn y, dùng hoa ngôn xảo ngữ khiến Dịch Tuyết Phùng nhìn mà than thở.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Được rồi, đừng tức giận nữa, chỉ là một con dế thôi mà."

Câu này vừa nói ra, suýt nữa chọc vào tổ ong vò vẽ, Thiết Vân lập tức nổ tung: "Đó không phải là một con dế bình thường, tối hôm qua nó mãnh chiến một đêm! Đánh đêm bát phương! Ngươi có biết nó nỗ lực bao nhiêu không?! Ngươi còn nói giúp cho Ninh ma đầu? Ngươi là cha ta, hay y là cha ngươi? Lúc trước ta đã nói, cha đại bất trung lưu, ngươi bây giờ mới bao lớn, y còn chưa đối tốt với ngươi ngươi liền bắt đầu khuỷu tay hướng ra ngoài, sau này nếu y hơi hơi đối tốt với ngươi một chút, ngươi có phải ngay cả mạng mình cũng trao cho y không? "

nhái từ câu Nữ đại bất trung lưu, nghĩa là Có con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm., ý Thiết Vân.....=))))

Dịch Tuyết Phùng cung kính mà nói: "Cha ngươi đã hơn một trăm tuổi."

Thiết Vân xùy hắn: "Nhưng thân thể này của ngươi chỉ mới mười sáu tuổi, tối hôm qua có phải ngươi đã ngủ chung với Ninh Ngu một đêm? Cha, cũng không phải ta nói ngươi, ngươi cũng nên để tâm một chút, lẽ nào ngươi không sợ Ninh ma đầu thật sự có mưu đồ gây rối với ngươi sao, thời điểm đó bá vương ngạnh thượng cung, ngươi kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, cũng đừng..."

Hắn vừa định nói "Ngươi đừng gọi ta, ta không cứu ngươi", liền thấy con mắt Dịch Tuyết Phùng đột nhiên sáng ngời.

Thiết Vân: "..."

Mặt Thiết Vân không chút thay đổi: "Tốt, câm miệng, ngươi đừng nói gì nữa."

Dịch Tuyết Phùng vô tội: "Ta còn chưa nói gì mà."

Thiết Vân thầm nghĩ cái gì cũng viết trên mặt hết rồi, còn muốn nói gì nữa.

Hai người náo loạn một đường, bắt bẻ xỉa xói ngôn từ lẫn nhau, rốt cục trước khi quan hệ phụ tử tan vỡ đã đến được cửa thành Hàn Hoài Xuyên.

Sauk hi tiếng chuông Hàn Hoài Xuyên vang vọng toàn bộ thành trì, vô luận nam nữ già trẻ tất cả đều tập hợp đến nơi này.

Mặc dù chỉ những tu sĩ kia mới có thể tham gia đại điển Tiên đạo, thế nhưng sau khi thi đấu chọn ra người đứng đầu, vừa vặn kịp tới tế điển Thủy Thần của Hàn Hoài Xuyên, cho nên sau khi chuẩn bị tốt tế điển, bách tính xung quanh kéo nhau đến cửa thành, dự định xem thử thiếu niên tiên sư nào đoạt được chức khôi thủ.

Đoạn đường từ Hàn Hoài Xuyên thông đến cửa thành đâu đâu cũng có người, Dịch Tuyết Phùng vốn đang đi cùng Ninh Ngu, đại khái khí thế của y quá mức doạ người, hầu như không ai dám chen chút lại đây, thế nhưng Dịch Tuyết Phùng không giống y, hắn thoạt nhìn cực kỳ mềm mại có thể lấn đường, bách tính không muốn bỏ qua đại điển Tiên đạo đều từ bên cạnh hắn chen qua đi.

Dịch Tuyết Phùng suýt chút nữa bị đẩy dán lên vách tường, xung quanh đều dân chúng vô tội hắn lại không thể vận dụng linh lực, chỉ có thể cau mày bị người lấn tới lấn lui, tóc tai vừa được Thu Mãn Khê chải mượt mà gọn gàng nay xiêu xiêu vẹo vẹo méo qua một bên, nhìn cực kỳ chật vật.

Ninh Ngu cau mày nhìn hắn ở trong đám người nhảy tới nhayr lui, rốt cục nhịn không được duỗi tay nắm lấy tay Dịch Tuyết Phùng, hơi dùng lực, cưỡng ép kéo hắn từ trong đám người ra.

Dịch Tuyết Phùng không kịp chuẩn bị đột ngột bị lôi qua, bởi vì quán tính né không kịp, trực tiếp đánh bộp vào lòng Ninh Ngu, mũi bị đụng đến đau đớn.

Viền mắt hắn ửng đỏ ngẩn đầu lên, Ninh Ngu không thèm nhìn, nói: "Đi theo ta."

Thiết Vân nói: "Đánh y!"

Dịch Tuyết Phùng không thèm nghe, khéo léo gật đầu, theo sát người Ninh Ngu đi về phía trước, đại khái sợ lại bị chen tách ra, Dịch Tuyết Phùng thử nắm lấy tay Ninh Ngu, nhưng lại sợ y hất ra, ngẫm nghĩ một chút mới cẩn thận từng li từng tí níu lấy mặt dây chuyền ngọc bội trên eo Ninh Ngu.

Chút lực đạo kia bé nhỏ không đáng kể, thế nhưng Ninh Ngu nhận ra được, y cụp mắt nhìn thoáng qua hông của mình, Dịch Tuyết Phùng vội ngẩn đầu nhoẻn miệng cười.

Ninh Ngu thầm nghĩ: Tám phần.

Trước đây Dịch Tuyết Phùng rất dính Ninh Ngu, cùng y ra ngoài chỉ sợ bị lạc mất, mỗi lần như vậy đều đưa tay túm lấy y phục trên eo Ninh Ngu, có mấy lần suýt chút nữa kéo rớt đai lưng của Ninh Ngu.

Ninh Ngu không nói gì, cất bước hướng về ngoại thành Hàn Hoài Xuyên.

Hai người đi tới tháp cao một bên, nhân tài ít rất nhiều, Dịch Tuyết Phùng vừa tiến lên, lập tức thả ra tay muốn chạy, Ninh Ngu lạnh nhạt quay đầu: "Hửm?"

Dịch Tuyết Phùng dừng bước, bất đắc dĩ quay đầu lại, đàng hoàng nói: "Đa tạ kiếm tôn."

Ninh Ngu lúc này mới nói: "Đi đi."

Khóe môi Dịch Tuyết Phùng giật giật, xoay người chạy.

Giang Tức Vọng có lẽ còn đang tu dưỡng ở viện nên không đến, Dạ Phương Thảo đến rất sớm, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng vội hướng hắn vẫy vẫy tay, nói: "Tiểu tiên quân, bên này! Vân ca tới rồi sao? Ai! Vân ca! Ở đây ở đây!"

Dịch Tuyết Phùng mang theo Vân ca đi tới.

Vòng đài đá bên ngoài tháp cao đã ngồi đầy người, đang túm năm tụm ba nói chuyện, môn phái nào cũng có, Dịch Tuyết Phùng ngồi xuống quét mắt nhìn một vòng, phát hiện Thu Tương Hành Quy Hồng Sơn đang một mình ngồi trong góc, trên mặt đầy vết thương.

Dịch Tuyết Phùng lấy làm kinh hãi, nói: "Thu Tương Hành bị ai đánh thành như vậy?".

Truyện Hệ Thống

Dạ Phương Thảo nhất thời mặt mày kiêu ngạo chỉ chỉ chính mình: "Bổn đại gia!"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ nói: "Hắn lại vạ miệng nói cái gì nữa sao?"

Dạ Phương Thảo ôm lấy bờ vai Dịch Tuyết Phùng, lớn tiếng "xì xào bàn tán" cùng hắn: "Hắn nha, tại trường diễn võ Hàn Hoài Xuyên chúng ta công khai nói xấu ngươi, bọn ta nhìn chướng mắt, liền đi qua hội đồng hắn."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Mặc dù biết là không nên, nhưng Dịch Tuyết Phùng vẫn không nhịn được, nghiêng đầu nén bật cười.

Khi đó Dạ Phương Thảo cực kỳ có khí độ quân tử muốn Thu Tương Hành đem linh thú của hắn đi trị liệu xong mới trở lại luận bàn, thế nhưng cái miệng bép xép ngứa đòn của Thu Tương Hành mãi không để yên, Ninh Ngu rời đi xong, hắn vừa bình tĩnh lại một chút đã bắt đầu công kích tinh thần Dạ Phương Thảo, một hồi nói Dạ Phương Thảo do dự thiếu quyết đoán khó thành đại khí, một hồi lại nói tới mấy chuyện ma quỷ như tiểu tiên quân Hàn Hoài Xuyên không để ý thân phận nương nhờ vào Ninh Ngu.

Lúc đó các đệ tử vây xem bên cạnh đều là người của Hàn Hoài Xuyên, vừa nghe lời ấy sao có thể nhẫn nhịn được, trực tiếp liều mạng xé kết giới, tất cả đều vọt tới.

Cuối cùng Thu Tương Hành tự làm tự chịu, lấy một địch mười, mặc dù miễn cưỡng không thảm bại, thế nhưng trên mặt cũng bị thương.

Thu Mãn Khê cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu biết đồ nhi của mình bị bắt nạt như vậy nhất định không ngồi yên, thế nhưng Thu Tương Hành từ lần trước bị Dạ Phương Thảo cười nhạo gọi viện binh xong, sau không tiếp tục lấy danh Thu Mãn Khê đi bắt nạt người khác nữa, nên cố gắng nhẫn nhịn, mặc cho Thu Mãn Khê hỏi thế nào cũng không mở miệng, đến cuối cùng không giải quyết được gì.

Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu nhìn Thu Tương Hành cách đó không xa, nhịn không được lại bật cười.

Dạ Phương Thảo ngồi ở vị trí xung quanh đều là đệ tử Hàn Hoài Xuyên, nghe thấy hắn "xì xào bàn tán" như vậy, tất cả đều càn rỡ bật cười, mặt mày khiêu khích nhìn Thu Tương Hành.

Thu Tương Hành nghe thấy tiếng cười nhạo, nổi giận đùng đùng quay đầu, liền nhìn thấy mấy đệ tử Hàn Hoài Xuyên ngày đó vây đánh hắn dương dương đắc ý giơ thủ thế bại tướng dưới tay về phía bên đây.

Thu Tương Hành suýt chút nữa tức đến ngất đi, nhưng cố kỵ Thu Mãn Khê đang ngồi trên tháp cao, mới cưỡng ép nhẫn nhịn không nổi giận.

Dạ Phương Thảo cười ha ha: "Xem đi, hắn chính là kiểu người không có năng lực lại thích thể hiện, nếu không phải môn hạ Thu trưởng lão, sớm đã bị người đánh chết."

Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng ít nói lại đi."

Tâm tình Dạ Phương Thảo trước nay chưa từng tốt như vậy, lại chế nhạo Thu Tương Hành vài câu, mới nói: "Hôm nay ngươi theo Ninh kiếm tôn đến Man Hoang, đã chuẩn bị đồ vật xong chưa? Ta sửa soạn cũng không nhiều lắm, nhẫn trữ vật mang theo hai cái, hẳn là đủ."

Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc: "Ta đi Man Hoang, ngươi thu dọn đồ đạc làm gì?"

Dạ Phương Thảo cũng lấy làm kinh hãi: "Ngươi chưa biết sao, sư tôn ta sợ ngươi một mình đến đó bị người khác bắt nạt, cho nên bảo ta đi theo bảo vệ ngươi đó."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng thầm nghĩ nếu quả thật ở Man Hoang gặp phải nguy hiểm, không phải là ta nên bảo vệ ngươi sao?

Trong lòng hắn nghĩ gì rõ ràng viết hết lên trên mặt, Dạ Phương Thảo cả giận nói: "Đừng nhìn ta như vậy, năng lực ngự thú của ta rất mạnh! Không chừng mấy con linh thú dã tính khó thuần Man Hoang Ngọc Ánh quân lưu lại ta cũng có thể thu phục ngoan ngoãn!"

Dịch Tuyết Phùng sững sờ, thần sắc cổ quái nhìn hắn: "Ngươi biết Ngọc Ánh quân?"

Hai mắt Dạ Phương Thảo bừng sáng: "Tu sĩ ở tam giới biết đến hắn rất ít, đạo tu ngự thú lại không ai không biết hắn, nghe đồn mười tám tuổi hắn đã một mình thuần phục được bốn con linh thú Nguyên anh kỳ, việc này đã sớm bị ghi vào dị văn sách tam giới, thế nhưng năm đó những tu sĩ khác coi tu sĩ cả ngày cùng một chỗ với linh thú là trơ trẽn, cho nên ghi lại rất ít, căn bản không biết hắn dùng pháp quyết gì thuần hóa, thật đáng ghét mà.

Nếu đặt ở hiện tại, đạo tu ngự thú Thanh Lâm quân Quy Hồng Sơn căn bản không phải là đại nhân vật gì.

Chỉ là Ninh kiếm tôn hình như không thích người khác nghị luận về hắn, cho nên bọn ta rất ít khi đề cập đến."

Năm đó Dịch Tuyết Phùng thuần phục được bốn con linh thú kia chấn động toàn tam giới, chỉ là vô số bình luận khen chê lẫn lộn, có người nói hắn anh hùng xuất thiếu niên, có người lại nói hắn không làm việc đàng hoàng đặt tâm tư lên mấy con linh thú, cảm thấy hắn cực kỳ trơ trẽn.

Dịch Tuyết Phùng nghe quen những lời khích lệ, cũng không để ý, chỉ hỏi: "Y không cho nghị luận đến Ngọc Ánh quân? Vậy nếu phạm phải thì sao?"

Dạ Phương Thảo vẫn còn sợ hãi: "Nghe nói Thanh Xuyên Quân...!à, chính là tam đại quân chủ Man Hoang, từng ở trước mặt Ninh kiếm tôn đề cập tới, lúc đó suýt bị đánh đến thổ huyết, rất dọa người!"

Hắn liếc mắt lên tháp cao một cái, tiến tới bên tai Dịch Tuyết Phùng, nhỏ giọng nói: "Có người nói...!Ninh kiếm tôn sở dĩ như vậy, là bởi vì năm đó y và Ngọc Ánh quân kỳ thực có một chân."

ý chỉ quan hệ mờ ám =)))

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng vô cùng gian nan căng mặt, giả vờ trấn định nói: "Ồ? Sao lại nói như vậy?"

Dạ Phương Thảo nói: "Còn có thể nói thế nào,...!qua lại âm thầm thôi, ngươi hiểu không, thế nhưng lúc đó đạo ma thù đồ, bọn họ ngoài sáng không thể cùng nhau, ngấm ngầm chẳng lẽ không thể sao? Ngươi cũng không biết, hiện tại toàn bộ Man Hoang khắp nơi đều có thoại bản hương diễm của hai người này, không tin lúc đó ngươi tùy tiện tìm một quầy sách nhìn thử một cái, chậc chậc chậc."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dạ Phương Thảo còn ở đó chậc chậc, tựa hồ cảm thấy thật khó coi lại kích thích cực kỳ.

Vành tai Dịch Tuyết Phùng đỏ bừng, ho khan một tiếng: "Chẳng, chẳng qua là đồn đại thôi, không thể xem là thật được."

Dạ Phương Thảo vội nói: "Theo tin tức đáng tin, hai người họ đã âm thầm xác định chung thân, là thật!"

Dịch Tuyết Phùng muốn sụp đổ: "Không thể!"

Hắn che đầu, tựa hồ nghe không nổi nữa, thế nhưng cuối cùng vẫn cố gắng dùng hết chút sức lực cuối cùng, uể oải mở miệng nói: "Cái tin tức đáng tin kia, là ai truyền tới?"

Dạ Phương Thảo lại gần kề tai nói nhỏ: "Thanh Xuyên Quân."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Ma tu các ngươi...!Không phải, các ngươi, tất cả các ngươi, đầu óc đều có bệnh!

Dịch Tuyết Phùng suýt nữa bị đoạn khí chết tươi, đời trước hắn dồn toàn lực muốn có được một chút chân tâm của người, nhưng không thể toại nguyện, lúc sắp chết, ngay cả môi Ninh Ngu còn chưa hôn được một cái, vậy mà dã sử bây giờ nói bọn họ đã âm thầm xác định chung thân, còn ngấm ngầm trao đổi?

Dịch Tuyết Phùng phục, hoàn toàn phục, nghĩ thầm nếu quả thật như các ngươi nói, ta còn cần phí nhiều sức lực như vậy sao?

Ninh Ngu là một tảng đá vừa lạnh vừa cứng, cho dù ngươi có dùng máu đầu tim vẩy lên người y, y tuyệt đối cũng sẽ không nhiễm được nửa phần ấm áp.

Dịch Tuyết Phùng ôm mặt, căn bản không muốn nói chuyện.

Dạ Phương Thảo vẫn còn: "Tiểu tiên quân? Làm sao vậy? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Không muốn nghe cái này? Được rồi, vậy ngươi có thế để Vân ca đi ra nói chuyện với ta một chút không? Ta rất nhớ hắn."

Dịch Tuyết Phùng thật sự không chịu được Dạ Phương Thảo lải nhải, giơ tay đặt Thiết Vân kiếm qua một bên, thân kiếm lóe sáng, Thiết Vân mặt mày tức giận ngồi giữa hai người, liều mạng hướng Dạ Phương Thảo phóng thích sát khí.

Dạ Phương Thảo cực kỳ vô tội, nói: "Vân ca, ta nói sai cái gì sao?"

Thiết Vân tức chết đi được, cả giận nói: "Hai người bọn họ không có bên nhau! Tất cả đều là giả! Giả!"

Dạ Phương Thảo: "Ngươi vì chuyện này mà tức giận sao, không đến nỗi đó chứ, đều là chuyện trà dư tửu hậu thôi mà, nghe vui thôi là được, đừng tính toán."

Thiết Vân bên bờ vực bùng nổ: "Ta nói không có bên nhau là không có bên nhau! Cha ta không thể ở bên loại người như Ninh Ngu, y không xứng!"

Dạ Phương Thảo bị hắn phun một mặt, nghi ngờ nói: "Cha ngươi? Là chỉ Ngọc Ánh quân sao?"

Thiết Vân hừ một tiếng, vẫn như cũ tức giận không chịu được.

"Nhưng ngươi không phải bội kiếm của Lâm Phàn Quân sao?"

Dịch Tuyết Phùng bụm mặt, không muốn nói chuyện.

Thiết Vân nói: "Chủ nhân ta là Ngọc Ánh quân."

Dạ Phương Thảo sửng sốt một chút, mới đầy mặt kinh hãi: "Các ngươi...!A!"

Hắn lập tức vồ tới, hai mắt tỏa ánh sáng: "Vân ca, có thể cho ta một đạo linh lực lưu làm kỷ niệm không?"

Thiết Vân hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy ngươi nói Ninh ma đầu căn bản một chút cũng không xứng với Ngọc Ánh quân, nói xong, ta liền cho ngươi."

Dạ Phương Thảo sửng sốt một chút, khó xử, Ninh kiếm tôn tuy hơi đáng ghét, thế nhưng xưa nay hắn hâm mộ cường giả, không muốn tự dưng lại chửi bới người khác như vậy.

Ngay tại lúc hắn xoắn xuýt, Thiết Vân nói: "Ngươi không nói ta liền đi."

Dạ Phương Thảo lập tức nói: "Ninh kiếm tôn mới không xứng với Ngọc Ánh quân, không ai có thể xứng với Ngọc Ánh quân!"

Thiết Vân vừa lòng thỏa ý, từ bi điểm ngón tay trích một giọt linh lực qua, Dạ Phương Thảo nhất thời coi như trân bảo dâng hai tay nhận lấy.

Linh lực vừa rời khỏi đầu ngón tay Thiết Vân, lập tức biến thành một viên trân châu lấp la lấp lánh, trong đó còn chứa vô số tia linh lực đang phun trào.

Dạ Phương Thảo từ nhỏ đã cuồng nhiệt mê luyến ngự thú tu vi cao siêu Ngọc Ánh quân trong lời đồn, bây giờ có được một đạo linh lực từ bội kiếm năm đó của Ngọc Ánh quân, lập tức vui mừng suýt nhảy cẫng lên.

Hắn đắc ý coi hạt châu như trân bảo, nghĩ thầm, đợi lát nữa ta phải đi khoe khoang với những sư huynh đệ kia.

Dịch Tuyết Phùng nghe thấy Thiết Vân như trẻ con vì một tin đồn mà tức giận, nhất thời có chút bất đắc dĩ, hắn đưa tay qua, đang định mở miệng nói chuyện, liền thấy cách đó không xa Ninh Ngu chẳng biết lúc nào đã đến đây.

Lúc này sắc mặt y cực kỳ âm trầm, lạnh lùng nhìn về phía Dạ Phương Thảo, ngón tay gõ tới gõ lui trên chuôi kiếm Anh Túc, tựa hồ muốn đánh người.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dạ Phương Thảo hoàn toàn không biết gì, còn đang vui mừng phấn khởi nghĩ làm sao để hỏi Thiết Vân mấy chuyện về Ngọc Ánh quân.

Dịch Tuyết Phùng nhấc một tay che miệng, một tay khoát lên vai Dạ Phương Thảo, mười phần bi thương thâm trầm: "Thượng lộ bình an."

Dạ Phương Thảo: "..."

Hả? Thượng lộ bình an? Chạy đi đâu?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio