Dịch Tuyết Phùng nói xong, quay về phía Ninh Ngu giang hai tay, tha thiết mong chờ nhìn y, một con mắt viết "Mau đưa cho ta", con còn lại viết "Thiết Vân kiếm".
Ninh Ngu chỉ cảm thấy mi tâm có chút đau đớn.
Y vời Lâm Phàn Quân vì tính tình phù hợp, là tiền bối hậu bối, cũng là hảo hữu chí giao.
Năm đó Lâm Phàn trước khi phi thăng có ủy thác Lâm Phù Ngọc cho y trông nom, chỉ là những năm này việc lặt vặt ở Man Hoang quá nhiều, thêm vào lúc đó chính đạo vẫn có người cảm thấy ma tu là tà ma ngoại đạo, y vì tránh hiềm nghi, số lần gặp Lâm Phù Ngọc đã ít lại càng ít.
Nhưng thật sự không ngờ tới, khi còn bé là một tiểu đoàn tử đáng yêu trắng như tuyết, lớn lên lại chọc người tức giận như vậy, đáng hận hơn chính là, y đối với Lâm Phù Ngọc không thể hơi một tí là đánh là giết như đối với những người khác, dù đang tức giận cũng không có biện pháp nào.
Dịch Tuyết Phùng thấy Ninh Ngu không nói lời nào, vội vã quơ quơ tay.
"Nghĩa phụ?"
Ninh Ngu hai mắt nhìn thẳng lướt qua chỗ hắn, làm bộ như không thấy ánh mắt bức thiết của hắn.
Dịch Tuyết Phùng tức giận, nghĩ thầm chính mình cũng ném bản mặt già nua kêu nhiều tiếng nghĩa phụ như vậy, sao y vẫn thờ ơ không chút động lòng thế?
Ninh Ngu thích yên tĩnh, lười nghe Dịch Tuyết Phùng lải nhải bên tai mấy lời vô nghĩa, đơn giản tăng tốc độ bỏ hắn lại đằng sau, tự mình đi dạo.
Dịch Tuyết Phùng đuổi theo ở phía sau: "Kiếm tôn, Ninh kiếm tôn!"
Ninh Ngu không thèm để ý hắn, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng lãnh khốc vô tình.
Dịch Tuyết Phùng vội vàng đuổi theo, thế nhưng còn chưa kịp tới gần Ninh Ngu, tại chỗ đột nhiên xuất hiện một luồng sương mù dày, hoàn toàn che kín tầm mắt của hắn.
Một lát sau, sương mù tản đi, Ninh Ngu sớm không còn thấy bóng dáng.
Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại muốn cảm ứng vị trí của Thiết Vân kiếm một chút, thế nhưng hắn còn chưa xác định được vị trí, đột nhiên cảm ứng một đạo linh lực nghiêng nghiêng(?) từ phương xa xông tới.
Dịch Tuyết Phùng bỗng nhiên mở mắt, nghe tiếng xé gió sắc bén kia, trong nháy mắt trước khi đạo linh lực kia đâm vào thân thể lập tức nhấc một cánh tay miễn cưỡng dùng chủy thủ trong tay áo đón trụ.
Chỉ nghe một tiếng va chạm sắc bén của thiết khí, kiếm quang chém tay áo Dịch Tuyết Phùng thành một cái động, Dịch Tuyết Phùng trở tay lấy chủy thủ, trước khi đạo kiếm quang thứ hai đến, ánh mắt lom lom nhìn về phía xa, vung tay ném chủy thủ đi.
binh khí bằng sắt
Huyền thiết chủy thủ sắc bén thẳng tắp phá gió đâm tới, khí thế chưa sụt giảm chút nào, xoay trong rừng cây rậm rạp rồi gào thét cắm lên thân cây khô.
Thời gian phảng phất đình chỉ trong chớp mắt, một trận gió nhẹ thoảng qua, rừng cây bị chủy thủ lướt qua phút chốc rào rạt rơi xuống, bị gió cuốn lấy bay lên giữa không trung.
Tại nơi chủy thủ găm vào, một thiếu niên đứng dưới tàng cây, khuôn mặt người này có chút nhu mỹ khó phân nam nữ, đôi mày thanh tú nhíu chặt, thất thần nhìn tóc dài trên vai mình.
Chủy thủ kia bay thẳng qua bờ vai hắn trực tiếp bắn lên thân cây, nếu lệch đi một phân thì bây giờ cổ hắn đã không còn, cũng may Dịch Tuyết Phùng vẫn có chừng mực, dao găm đi vào cây ba phần, khí thế ác liệt chỉ tước đi phân nửa tóc dài của thiếu niên.
Dịch Tuyết Phùng chầm chậm đi tới, chỉ liếc mắt một cái, thầm nghĩ hỏng rồi, ném trật, hắn vốn ném về phía ống tay áo dưới nách ba tấc.
Thế nhưng vào lúc này hắn không thể bại lộ sự chột dạ của mình, ung dung bước lên trước, hỏi: "Ngươi là người phương nào, vì sao đột nhiên tấn công ta?"
Thiếu niên ngơ ngác sờ sờ một bên tóc bị mất, tựa hồ vẫn chưa phản ứng kịp.
Dịch Tuyết Phùng cũng không thúc giục, tốt bụng đứng tại chỗ chờ hắn hoàn hồn.
Một lát sau, thiếu niên rốt cuộc đã ý thức được sự thực đáng sợ mình bị trọc nửa đầu, hắn ôm ngực suýt nữa phun một ngụm máu, giận dữ hét: "Lâm Phù Ngọc! Ngươi ngươi ngươi thật thật tâm địa ác độc!"
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Dịch Tuyết Phùng mười phần vô tội: "Rõ ràng là ngươi không nói tiếng nào động thủ với ta trước, ta chẳng qua là theo bản năng phản xạ lại thôi, ác độc chỗ nào?"
Thiếu niên chỉ vào hắn, tay phát run: "Ngươi không phải hứa với ta hôm qua đến võ trường luận bàn sao? Ngươi thất hứa với ta, còn dám cáo trạng trước, Lâm Phù Ngọc, ngươi còn mặt mũi hay không?"
Nói chuyện, trao đổi ý kiến với nhau về những vấn đề quan trọng.
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Luận bàn?
Dịch Tuyết Phùng căn bản không có ấn tượng, đành phải nhẹ giọng hỏi hắn: "Luận bàn cái gì? Bây giờ tới còn kịp không?"
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi: "Luận bàn Ngự thú quyết! A, ngươi sảo nháo cùng ta so với ngự thú, còn thề non hẹn biển nói mình chắc chắn sẽ thắng ta, thế nhưng tới lúc ngươi lại hủy thề thất ước, sớm biết như vậy, ngươi chủ động nhận thua không phải được rồi sao, hà tất phải đùa giỡn ta như vậy?!"
Dịch Tuyết Phùng có chút mơ màng, ngự thú?
Lẽ nào Lâm Phù Ngọc chính là vì so ngự thú cùng với thiếu niên này nên mới cố ý chạy vào cấm địa mưu toan thu phục ác thú?
Quy định nói rõ đệ tử qua mười bảy tuổi mới có thể tiến vào Bắc Khê, Lâm Phù Ngọc kiêu căng tự mãn mở lối riêng đi vào cấm địa, tựa hồ hết thảy có thể lý giải được.
Thiếu niên còn đang nổi trận lôi đình: "Ta đợi ở trường diễn võ đợi ngươi một ngày một đêm, ngươi không đến chưa tính, còn dám cố ý cạo đầu ta!"
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Đợi một ngày một đêm? Thiếu niên, ngươi mắt mù hay là thiếu thông minh?
thiếu tâm nhãn
Thiếu niên tức đến mức muốn ngất xỉu, Dịch Tuyết Phùng đành phải nói: "Vậy đi, bây giờ còn luận bàn không?"
Thiếu niên với lấy mũ phía sau áo choàng đội lên đỉnh đầu trùm kín mít che đi một bên thiếu tóc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có linh thú sao?"
Dịch Tuyết Phùng lắc đầu: "Không có.
"
Thiếu niên cả giận nói: "Vậy ngươi với ta so cái gì?!"
Dịch Tuyết Phùng thử dò xét: "So kiếm?"
Muốn so kiếm cùng một đạo tu ngự thú, này có khác gì kiếm tu so với y thuật?
Thế nhưng không biết thiếu niên có phải là chờ đến choáng váng, chỉ hơi suy nghĩ một chút, vậy mà gật đầu đồng ý.
Ngược lại kiếm thuật của Dịch Tuyết Phùng cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, giữa hai người không thể nói chắc được ai hơn ai, thêm nữa ấn theo tuổi tác lão yêu quái Dịch Tuyết Phùng, cũng không tính là bắt nạt tiểu hài tử.
Dịch Tuyết Phùng cùng thiếu niên nổi giận đùng đùng đí đến trường diễn võ, chần chờ một lúc vẫn mở miệng hỏi: "Thiếu hiệp, ngươi tên là gì?"
Thiếu niên hình như lại bị tức hộc máu, cả giận nói: "Dạ Phương Thảo.
"
Dịch Tuyết Phùng lập tức nói xin lỗi: "Nữ hiệp.
"
Thiếu niên: "Ta là nam nhân!"
Dịch Tuyết Phùng: "Được được được, nam hiệp.
"
Dịch Tuyết Phùng thầm nghĩ thiếu niên thực sự rất nóng tính, hắn có chút lo lắng rằng hai người còn chưa tới trường diễn võ, thiếu niên đã bị mình làm cho tức chết rồi.
Lâm Phù Ngọc này độc lai độc vãng, rất ít khi trò chuyện với đồng lứa, lớp buổi sáng mỗi ngày cũng không học, lúc này hiếm thấy xuất hiện trong trường diễn võ, trên dưới đệ tử Hàn Hoài Xuyên đều kinh sợ, sôi nổi truyền tin nhau, dồn dập đến đây vây xem.
Ninh Ngu ở bên hồ cầm Thiết Vân kiếm thưởng thức, tai thính nghe thấy có người sau lưng vừa chạy vừa nói tên "Lâm Phù Ngọc", y nghe xong, lông mày lập tức nhíu chặt.
Luận bàn kiếm thuật cùng đạo tu ngự thú? Cũng chỉ tính tình như Lâm Phù Ngọc có thể làm được.
Ninh Ngu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định tới đó.
Đợi đến khi y tới trường diễn võ, Dịch Tuyết Phùng đang cùng một thiếu niên trong sân đánh đến khó phân thắng bại.
Ninh Ngu không tới gần, chỉ dựa vào một thân cây bên cạnh, híp mắt quan sát tình hình trên trường diễn võ.
Kiếm chiêu thất linh bát tán, không ra thể thống gì, quả thực làm cay mắt Ninh Ngu, lông mày càng cau càng chặt.
Nhìn kỹ lại, đối thủ luận bàn cùng Dịch Tuyết Phùng!
Hả? Tại sao lại là một hòa thượng?
Cùng lúc đó, Dịch Tuyết Phùng trên đài cầm kiếm gỗ lùi về phía sau, vừa lui vừa nói: "Thiếu hiệp bình tĩnh, ta thật sự không cố ý, chỉ là nhiều năm không sử dụng kiếm, không được chính xác lắm! "
Hắn còn chưa xin lỗi xong, mới vừa bị Dịch Tuyết Phùng gọt tiếp nửa bên tóc hiếm hoi còn sót lại - Dạ Phương Thảo suýt nữa "Oa" khóc lên.
"Lâm Phù Ngọc! Nộp mạng đi!"
Mấy thiếu niên vây xem bên cạnh tất cả đều dùng ánh mắt vừa khinh bỉ vừa khiếp sợ nhìn Dịch Tuyết Phùng, tụm năm tụm ba xì xào bàn tán.
"Vài ngày nữa Dạ Phương Thảo muốn tham gia đại điển Tiên đạo, bộ dạng này mà đi lên, chắc chắn sẽ bị Nam chưởng môn mắng, tiểu tiên quân này tâm địa cũng quá ác độc đi.
"
"Đánh người không làm mất mặt, tước cốt không cạo đầu, chậc chậc.
"
xương
"Lâm Phù Ngọc thật ác độc.
"
Dịch Tuyết Phùng nắm kiếm gỗ gập eo mềm miễn cưỡng tránh thoát một kích lung tung của Dạ Phương Thảo, trong lúc vô tình nghe thấy nghị luận bên ngoài trường diễn võ, khóe môi giật giật, cảm thấy vô tội cực kỳ.
Thiếu niên Hàn hoài xuyên gia giáo tốt đẹp, mắng người cũng không mắng, tới lui cũng chỉ có "Ác độc".
Đến mức Dịch Tuyết Phùng cũng bắt đầu cảm thấy tâm địa của mình thật sự ác độc.
Hắn lại một lần nữa thực lòng xin lỗi: "Xin lỗi, ta thật không cố ý, nếu không ngươi cũng cạo hết tóc ta đi? Như vậy chúng ta hòa nhau rồi.
"
Lời vừa nói ra, tay Dạ Phương Thảo lập tức phát run.
Dịch Tuyết Phùng lấy làm kỳ lạ, nghĩ thầm vừa nghe cạo đầu, đứa nhỏ này kích động đến mức tay phát run, ai, thực sự là tuổi trẻ khí thịnh nha.
Khi còn bé Dịch Tuyết Phùng nhiều tai nhiều bệnh, sư tôn không biết nghe lời ở đâu, tin chắc rằng nuôi tóc có thể tích phúc, cho nên không cho hắn cắt một chút tóc nào, mỗi lần Dịch Tuyết Phùng ngại phiền muốn cắt một phát cho xong, thế mà lại bị sư tôn – người luôn luôn ôn hòa mắng cho té tát.
Cho nên mãi đến lúc sắp chết, Dịch Tuyết Phùng vẫn tóc dài chấm đất như cũ, nhưng hiện tại trong thân xác của Lâm Phù Ngọc, Dịch Tuyết Phùng không còn bao nhiêu cố kỵ.
Dịch Tuyết Phùng tự an ủi mình, ta hoa nhường nguyệt thẹn như thế, dù có hói đầu chăng nữa cũng đẹp hơn các người mười phần, mau mau giải quyết xong chuyện này còn suy nghĩ làm sao mang Thiết Vân trở về.
Dạ Phương Thảo run rẩy nửa ngày, mũ trên đầu bị run cho rơi xuống, hồi lâu mới nói: "Ngươi thật ác độc!"
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Ác độc?
Các thiếu niên vây xem bên cạnh lại bắt đầu xì xào bàn tán.
"Lâm Phù Ngọc thật ác độc!"
"Tống chưởng môn bảo vệ hắn như vậy, nếu biết ai cạo đầu tiểu tiên quân, nàng còn không cầm kiếm gọt đầu người đó sao.
"
"Ác độc, thực sự ác độc.
"
Thật ác độc Dịch Tuyết Phùng: "! "
Cách đó không xa - Ninh Ngu: "! ".