Một Mình Tôi Chấp Hết

chương 25: 25: hiểu lầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

_" Bôi thuốc sao ".

Vương An Nguyên cái mặt bị sượng nói.

_ " Mẹ kiếp.....!chứ cậu nghĩ cái gì.

Tôi mà thèm leo lên người cậu.

Không thấy chị y tá vừa mới tới đưa thuốc sao.

Bệnh thần kinh ".

Tiêu Nhã kỳ nói.

Trong lòng còn bổ sung câu.

" trời ơi đây là nam chính đây sao.

Anh này không bị mắc chứng bệnh hoang tưởng nặng đó chứ.......!".

_" Hừ......!tôi chẳng qua là đề phòng cô thôi.

Người muốn tiếp cận tôi nhiều như vậy làm sao biết ai thật, ai ngay chứ ".

Vương An nguyên nói.

_" Còn đứng đó làm gì bôi thuốc cho tôi ".Tiêu Nhã kỳ cởi áo bệnh nhân ra để lộ ra tấm lưng với thật nhiều vết thương lớn nhỏ nói.

Lúc trước do cô nôn nóng trở thành một Hình Cảnh giỏi.

nên ngày đêm ra sức luyện tập.

vết thương cũ chưa lành lại thêm vài vết thương mới rồi.

Cứ như vậy chồng chất theo thời gian .

Vương An Nguyên nhìn thấy mấy vết thương trên người của Tiêu Nhã kỳ thì trong lòng tự nhiên thấy xót xa trong lòng.

Trong lòng hiếu kỳ, thắc mắc quá khứ của cô phải như thế nào mới có thể có những vết thương như vậy.

Vương An nguyên tay rung rung sờ vào vết thương mới nhất trên người cô.

Vết thương này là vì cứu anh mà có.

_ Tay cầm tuýt thuốc bóp ra rồi nhẹ nhàng thoa vào vết thương cho cô.

Vừa đúng lúc nhóm của Triệu Tử Long muốn điều tra xem Tiêu Nhã Kỳ giữ Vương An nguyên lại làm gì.

người vừa đứng ở cửa.

Bạch Thiên Tuyệt đang tính mở cửa ra thì nghe trong phòng Tiêu Nhã kỳ truyền ra vài tiếng động.

người Hàn Thần, Triệu Tử Long, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết đều ghé tai vào nghe lén.

_" Giáo sư Tiêu.....!Tôi làm cô có đau không ".

Vương An nguyên vừa thoa thuốc hỏi.

Để xua tan đi không khí cứng ngắt ở trong phòng.

Tiêu Nhã kỳ không thấy chứ lúc này mặt của vương An nguyên đỏ có thể búng ra máu rồi.

_" ưm.......!Cậu làm mạnh lên nữa đi.

Cậu có phải đàn ông con trai hay không.

Gì đâu mà lực yếu như con gái vậy.

cảm giác rất tốt.

Cậu cứ thoải mái mà làm ".

Tiêu Nhã kỳ vừa ôm cái gối che ở trước ngực chỉ để lưng trần nói.

Lúc trước cô huấn luyện bị thương cũng thường nhờ Diệp Lâm Anh giúp cô thoa thuốc.

nên giờ có để cái lưng trần trước mặt Vương An nguyên cô cũng không ngại.

Đối với Vương An nguyên thì cô xem như là một người học trò.

một người em trai mà thôi.

_ Nghe cô nói vậy Vương An nguyên không vui nói.

" hừ......!nếu cô không phải cứu tôi mà bị thương.

Tôi sẽ dùng hết sức làm cho cô đau chết rồi.

Làm gì nhẹ tay để cô nghi ngờ tôi có phải là đàn ông hay không.....".

Anh vừa nói vừa thoa.

Tay không tự giác gia tăng thêm lực đạo.

Làm mấy vết bỏng của Tiêu Nhã kỳ bị vỡ nước " cho cô đau chết luôn....." Anh nói nhỏ một câu.

Tiêu Nhã kỳ nhíu mày nói

_" Nè.....!Vương An nguyên.

Cậu có biết làm không đó.

Lúc thì nhẹ quá, lúc thì mạnh quá.

Nếu cậu không biết làm thì tôi để người khác làm ".

Tiêu Nhã kỳ nói.

_" Được rồi,...!được rồi.

Là lỗi của tôi được chưa.

Người gì mà khó chiều quá.

Tôi xong rồi đây......!cô đừng nhúc nhích nữa máu chảy ra rồi kìa.

Để tôi lấy đồ lại lau cho cô ".

Vương An nguyên nhìu mày nhìn tác phẩm của mình.

Tại cô kêu anh mạnh tay mấy vết thương kia mới chảy máu.

_ Anh vừa bước ra tìm bông gòn để lau vết máu cho Tiêu Nhã kỳ.

Tiêu Nhã kỳ cũng vừa kéo áo bệnh nhân lên.

Thì bốn gương mặt đen thui đẩy cửa bước vào.

Những gì hai người nói ở ngoài người đều nghe rõ hết.

người nhìn vết máu trên chiếc giường tinh chói mắt.

Lại nhìn đến Tiêu Nhã kỳ cũng vừa mặc áo bệnh nhân lại.

_ người môi nhẹ nhếch lên khinh thường.

" à.....!Tiêu Nhã kỳ.

Thật uổng công tôi còn cho rằng cô là một đóa hoa hồng tinh khiết.

Hóa ra cô cũng chỉ đê hèn như vậy giống như mấy cô gái khác.

Tất cả chỉ là cái bẫy do cô khéo léo sắp đặt bày ra.

Thì ra là cô nhìn trúng Vương An nguyên.

Cô mới tìm mọi cách để dụ dỗ cậu ấy lên giường với cô.

Bọn Tôi xem thường cô rồi......!Ngày thường thì cô tỏ ra thanh cao lắm.

Nếu hôm nay bọn tôi không đến đây và nghe hết những gì cô làm.

Thì bọn tôi còn bị cô lừa dối đến khi nào ".

người Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Triệu Tử Long, Lý Minh Triết đều có chung suy nghĩ.

người đều nhìn Tiêu Nhã kỳ bằng ánh mắt coi thường.

_" người không học đến đây giờ này làm gì......".

Cô vừa mới kéo áo lên thì người nhào vô làm cô giật mình.

Thấy sắc mặt của người âm u quá làm cô cũng nhíu mày.

Có ai ở trường Wonderland chọc giận người này sao.

_" Sao....?.

Giáo sư Tiêu không hoang nghênh bọn tôi đến đây sao...?.

Hay Giáo sư Tiêu đang làm việc không muốn người khác biết....".

Triệu Tử Long ngồi xuống ghế gần đó nói.

Gương mặt đẹp trai viết thẳng ra là tôi đang không vui đó.

Chỉ nhìn thôi là biết anh đang không vui rồi.

_" Hừ.......!".

Hàn Thần chỉ hừ tiếng.

Anh tức giận mà anh cũng không hiểu sao mình tức giận.

Bạch Thiên Tuyệt và Lý Minh Triết liếc mắt cô cái rồi thôi cũng chẳng nói gì.

người giờ thấy nói nhiều với cô câu cũng ngại bẩn..

_" Lại thêm người bệnh thần kinh nữa rồi.

Chân là của cậu.

Cậu đến hay đi ai mà quản cậu được.

Còn nữa tôi có làm gì thì liên quan gì đến cậu sao.

Lo chuyện bao đồng ".

Tiêu Nhã kỳ liếc mắt nhìn nhóm người Triệu Tử Long cái.

Ở ngoài đường bực tức ai rồi vô đây kiếm chuyện với cô là sao.

Thấy cô hiền lành rồi người xem cô như thùng rác để chuốc giận à.....!Có quá coi thường Tiêu Nhã Kỳ cô quá không.

Cô vừa dứt lời thì Vương An nguyên nói vào.

" Tử Long.

Cậu đến sớm vậy ".

Anh thấy không khí có gì không đúng thì xen vào câu.

_" Tôi đến khuyên Cậu một câu.

Đừng bị vẻ bề ngoài tốt đẹp của một người mà để mình bị lừa gạt.

Biết đâu người đó cũng như bao người khác dơ bẩn.

Tôi nói cho cậu biết vậy thôi.

Chỉ từ cẩn thận mà thôi.

Nhớ lấy Vương An nguyên.

Chúng ta về thôi ".

Triệu Tử Long đứng lên nói.

Liếc mắt Tiêu Nhã kỳ một cái rồi nhìn người Hàn Thần nói.

_" Nè......! người các cậu bị làm sao vậy ".

Vương An nguyên nhíu mày nói.

Tự nhiên người nói vậy là sao.

Ý nói ai mới được chứ.

Là nói Giáo sư Tiêu sao....!?.

Nhưng cô ấy đâu có làm gì đâu mà nói Tiêu Nhã kỳ như vậy.

_" Hừ.....!Vương An nguyên để người cậu ta đi đi.....!".

Tiêu Nhã kỳ không vui nói.

Cô chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ cho Vương An nguyên thôi.

Chứ người kia cô không để vào mắt.

Vốn dĩ cô cũng không thích mấy công tử hư hỏng này.

Không tới đây làm phiền cô thì cô càng thích.

_ Những gì cô nói vào tai người Hàn Thần thì lại là Cô đang đuổi người bọn anh đi là để cô tiếp tục dụ dỗ Vương An nguyên.

" Hừ......!bọn tôi mới không thèm ở lại đây.

Thật bẩn...".

Bạch Thiên Tuyệt tức giận nói.

Rồi người đi ra còn đóng cửa thật mạnh cái.

Làm như cả thiên hạ không biết người bọn anh đang tức giận vậy.

_" Giáo sư Tiêu.

Cô làm gì để bọn họ giận sao ".

người đi hết thì Vương An nguyên nhìn cô nói.

_" Tôi nói là Tôi đi cưỡng hiếp Ba của người đó.

Vương An nguyên cậu có tin không.....".

Tiêu Nhã kỳ cười nói.

Chuyện của người Triệu Tử Long cô không có để trong lòng.

Cô ăn ở ngay thẳng chỉ mình cô biết là được rồi.

người kia cũng không phải là gì của cô thì cô cũng không thèm quan tâm người kia nghĩ cái gì về mình.

_" Giáo sư Tiêu....!Cô mà cũng biết nói đùa nữa à....!".

Vương An nguyên cười nói.

Chuyện của Triệu Tử Long để có dịp anh sẽ hỏi lại sau.

_" Hahaha.....!sao cậu nghĩ là tôi nói chơi mà không phải là nói thật ".

Tiêu Nhã kỳ cười nói.

_" Tôi tin tưởng ở cô......".

Vương An nguyên nhìn thẳng vào mắt của cô nói.

Tuy anh vừa mới biết cô nhưng không hiểu sao cô mang lại cho người ta cảm giác cô làm người quang minh lỗi lạc mà Không phải là hạng người tiểu nhân lén đâm dao sau lưng người khác.

_ Nghe được từ của Vương An nguyên nói.

Bất giác Tiêu Nhã kỳ mỉm cười.

Rồi cô nằm xuống không nói gì nữa.

Vương An nguyên thấy vậy đi lại đắp mền cho cô.

_ Khoảng tiếng sau có vị bác sĩ vào kiểm tra cho Tiêu Nhã kỳ " Cô Tiêu....!Cô có thể làm giấy xuất viện được rồi.

Vết thương của cô hôm nay đã không sao rồi ".

_" Ừ....!Tôi biết rồi.

Vương An nguyên.

Cậu đi cùng chị y tá làm giấy xuất viện cho tôi ".

Tiêu Nhã kỳ cười nói.

_" Tôi biết rồi ".

Vương An nguyên gật đầu nói rồi đi ra.

_ Tiêu Nhã kỳ thấy anh đi ra thì cũng đứng lên dọn đồ nhưng nhìn vòng chẳng thấy quần áo của cô đâu.

Cô ngồi đợi Vương An nguyên.

Không bao lâu anh bước vào cầm đống thuốc lớn nhỏ.

_" Vương An nguyên.

Quần áo của tôi đâu rồi ".

Tiêu Nhã kỳ nói.

_" À.....!bữa đó bị rách hết rồi.

Tôi bỏ rồi.

Lát nữa tôi chở cô đi mua cái khác ".

Vương An nguyên nói.

_" Ý cậu là bắt tôi phải mặc đồ bệnh viện đến trung tâm mua sắm sao.....!Cậu gọi người mua bộ đồ rộng rãi đến đây ".

Tiêu Nhã kỳ nói.

_" Sao cũng được.....!".

Vương An nguyên nói.

Rồi lấy điện thoại ra gọi vệ sĩ của anh.

" Alô....!đem đến đây bộ quần áo nữ rộng rãi đến đây.

Số đo vòng là là .......! " vương An nguyên nheo mắt nhìn Tiêu Nhã kỳ từ trên xuống dưới rồi nói.

Tiêu Nhã kỳ nghe vậy thì qua anh.

_" Vương An nguyên.....!Cậu nói lúc tôi ngất xỉu.

Có phải cậu đã làm chuyện gì mà cậu không nên làm không ".

Cô cười giang manh nói.

_" Hahaha.....!Tôi làm gì có thời gian để làm chuyện đó.

Với lại nhân phẩm của tôi tốt lắm.

Tôi mới không thèm nhân lúc người gặp khó khăn mà làm chuyện không nên làm đâu ".

Vương An nguyên cười nói.

Trong lòng còn sung thêm một câu.

" Hahaha....!thật ra là tôi do cơ thể của cô trong mơ đó.

Chứ cho tôi lá gan cũng không dám lúc cô đang tỉnh táo mà nhào vô bóp nhũ hoa lấy tiền đâu.

Trừ khi tôi chán sống....!".

_" Cậu mà dám tôi lột sạch da của Cậu nghe chưa ".

Tiêu Nhã kỳ cười nói.

Nghe vậy Vương An nguyên bĩu môi.

Không bao lâu có người mang quần áo đến.

Tiêu Nhã kỳ thay đồ xong thì Vương An nguyên chở cô về đến nhà.

_ Vừa bước xuống xe thì gặp Vương Tâm Lan đứng ở trước cửa đợi cô rồi.

" Vương An nguyên....!Cậu phải ở đây vài ngày làm sai vặt cho tôi vài ngày rồi.

Mang đồ vào cho tôi đi ".

Cô nói.

_" Tôi biết rồi ".

Vương An nguyên nhìn cô nói.

Anh muốn còn không được.

Anh không vào sao điều tra thân phận của cô được.

Cơ hội tốt vậy anh mới không thể bỏ qua..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio