Mặt trời vừa lên cao Tiêu Nhã kỳ vừa mở mắt ra thì gặp Hàn Thần vừa mang tô cháo thịt bò bằm đậu đỏ nóng hổi lên.
Tiêu Nhã kỳ nhìn anh mỉm cười.
Trong lòng như có dòng nước ấm chảy ngang qua.
Cô tuy hết sốt nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
" Hàn Thần...!cậu không về đi học sao.
Hôm nay bắt đầu đi học lại rồi.
Cậu về đi học đi.
Tôi sẽ tự đến trường sau.
Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu cậu yên tâm đi.
Mạng của Tiêu Nhã kỳ tôi không phải ai muốn lấy là lấy được đâu....!".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
_" Nhã kỳ...!tôi nhìn cô ăn xong sẽ về.
Cô ngồi dậy ăn đi.
Tôi đút cho cô ăn.
Lát nữa tôi chở cô đi dạy sau.
Nếu lại gặp phải nhóm người muốn ám sát cô thì thế nào.
Tuy tôi không giỏi hơn ai nhưng nếu bọn đó muốn giết cô thì phải bước qua xác của tôi trước đã.
Nhã kỳ cô tin tưởng ở tôi chứ.
Tin tưởng tôi sẽ không ham sống sợ chết mà bỏ qua cô ".
Hàn Thần cười nói.
Vừa dứt lời thì tiếng điện thoại vang lên.
_" Hàn Thần.
Cậu đang ở đâu qua nhà tôi đi.
Tôi với cậu làm vài chai cho đỡ buồn.
Hôm nay tôi không muốn đến trường ".
Vương An Nguyên lên tiếng.
Tiêu Nhã kỳ nghe tiếng của Vương An nguyên thì dỉnh tai lên nghe.
_" Cậu cho tôi xin đi An Nguyên.
Hôm qua cậu say xé rách cái áo yêu thích nhất của tôi.
Rồi cậu toàn làm mấy chuyện điên khùng gì đâu không à.
An Nguyên....!Tôi nói không phải khen cậu nha.
Lần sau có đi nhậu thì cũng đừng gọi cho tôi a...!làm ơn đi.
Tôi đang nhà giáo sư Tiêu đây.
Hôm qua cô ấy bị nhóm người truy sát.
Cô ấy bị trúng viên đạn phát sốt cả đêm ".
Hàn Thần nhớ lại cái áo rách hôm qua thì cười lắc đầu nói.
_" Cậu nói cái gì cô ấy bị bắn sao ?.
Cô ấy sao rồi ".
Vương An Nguyên vừa tỉnh dậy.
Anh đang nằm thì nghe Hàn Thần nói vậy thì lập tức anh ngồi bật dậy.
Nét mặt của anh cực kỳ lo lắng.
_" ưm....!giờ đã không sao rồi.
Tôi tính đút cháo cho cô ấy, rồi sẽ chở cô ấy đến trường.
Thôi không nói nữa bye...".
Hàn Thần nói rồi không đợi Vương An Nguyên trả lời anh cúp máy.
Tiêu Nhã kỳ nghe vậy thì cũng hiểu đại khái.
Chắc là Vương An Nguyên đã đi nhậu cả đêm.
Chẳng hiểu sao khi nghe như vậy cô lại thấy buồn buồn.
_ " Nhã kỳ....!Cô ăn cháo đi.
Tôi đút cho cô ".
Hàn Thần cười nói rồi đút cháo cho cô.
Tiêu Nhã kỳ cũng ngoan ngoãn há miệng.
Có trai đẹp chăm sóc mà không biết tận hưởng thì đã không phải là Tiêu Nhã kỳ rồi.
Con gái mà, cho dù có cứng rắn cỡ nào thì lúc bệnh có người chăm sóc thì cũng là lúc rất dễ mềm lòng và cảm động nhất.
Hàn Thần nhìn cô phối hợp thì mỉm cười.
Bỗng anh nhớ đến câu nói của mẹ anh tối hôm bữa.
_ " Hàn Thần...!đối với cô gái mạnh mẽ nếu con muốn chinh phục cô ấy chỉ có cách.
là con phải thật mạnh mẽ.
Mạnh hơn cô ta thật nhiều.
Cô ta mạnh mẽ bá đạo thì con phải mạnh mẽ bá đạo gấp đôi cô ta.
là con không thể cứng đối cứng với cô ta nếu con không đủ mạnh hơn cô ta.
Con gái ai cũng thích con trai mềm mỏng, tâm lý.
Mãi mãi là bờ vai vững chắc cho con gái dựa vào dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Con thích ai mẹ không ngăn cản con.
Có trải nghiệm tình yêu thực tế mới giúp con có bước tiến mới trong sự nghiệp diễn xuất của con...!đời cũng như cuốn phim cái con cần là thật tâm.
Chỉ cần con thật tâm rồi dùng tấm chân tình đi cảm động cô ấy.
Mạnh dạn theo đuổi tình yêu của con đi.....!Nếu con đã làm tất cả nhưng không cảm động được cô ấy thì coi như tụi con không có duyên.
Nếu trên đường đời con vấp ngã thì đừng vội nản lòng.
Bất cứ khi nào con quay lại thì vẫn thấy mẹ ủng hộ con...!".
_ " Cậu....!đang suy nghĩ gì vậy.
Cháo cậu nấu rất ngon.
Nhìn không ra diễn viên nổi tiếng như cậu cũng chịu khó xuống bếp như vậy ".
Cô nhìn anh cười nói.
Nghe cô lên tiếng vậy Hàn Thần nhìn cô cười.
" Nhã kỳ...!Nếu tôi nói năm qua đây là lần đầu tiên tôi xuống bếp cô tin không ?.
Ngoài cô ra Hàn Thần tôi chưa nấu cho ai ăn bao giờ đâu.
Cô là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng.
Bây giờ không sau này cũng sẽ không ai có thể làm tôi xuống bếp ".
Hàn Thần cười nói bóng gió đầy ẩn ý.
Nghe vậy bất giác mặt Tiêu Nhã kỳ đang tái nhợt bỗng nổi lên án mây đỏ.
Những gì anh nói sao cô không hiểu được chứ.
Nhìn không ra Hàn Thần cũng là người ngọt ngào như vậy.
_" khụ...!khụ....!Hàn Thần.
Nếu sau này cậu dám nấu cho người khác ăn tôi đánh nát mông cậu biết chưa.
À...!viên đạn ngày hôm qua đâu rồi tôi cần nó ".
Tiêu Nhã kỳ ho cái bớt ngượng ngùng rồi chuyển chủ đề nói.
Cô không quen nói cái kiểu ngọt như đường đó.
Nghe người khác nói thì cô mát ruột được rồi.
_ " Viên đạn tôi để ở đây...!".
Anh nghe nhắc đến viên đạn thì sắc mặt thay đổi.
Anh đi lấy viên đạn được đặt vào cái bịch nhỏ rồi đưa cho cô nói.
Cô cầm lấy viên đạn thì sắc mặt nghiêm túc hẳn ra.
Dám bắn cô thì phải có tinh thần chịu lửa giận của cô rồi.
Cô phải đào mồ mã tổ tông đời của tên đó mới làm cô nguôi giận được.
_ " Hàn Thần cậu ra ngoài đi tôi thay đồ rồi chúng ta đến trường ".
Dẹp vụ án ám sát qua bên cô cười nói.
_" Để tôi giúp cô cho.
Tôi...!tôi không làm gì cô đâu.
Hôm qua cô sốt cao tôi cũng tự mình làm mà.
Với lại tay cô còn đau như vậy.
Nhã kỳ...!ngoan ".
Anh cười nói rồi không đợi cô đồng ý thì đi lại tủ đồ lựa chọn cho cô bộ đồ đen cô thích nhất đem đến.
Tiêu Nhã kỳ nhìn anh mỉm cười.
trong lòng cô giờ chỉ cảm thấy ganh tị với Phương Mỹ Lệ thật.
Nếu cốt truyện không có gì thay đổi thì sau này cô ta được nhiều con trai tốt như vậy vây quanh bao vệ.
Còn cô thì không biết ai chịu hốt không nữa.
Thôi thì giờ cô hưởng thụ đãi ngộ này được ngày nào hay ngày ấy vậy.
__________
_" Vợ yêu ơi......!Đi nhanh lên, em cầm có cái cặp với mấy chồng sách thôi làm gì đi chậm như rùa vậy.
Hôm nay có tiết của Giáo sư Tiêu.
Em không đi nhanh lát nữa giáo sư Tiêu tức giận em gánh a...!".
Lý Minh Triết ngồi lên chiếc xe Lamborghini vừa lái đi kè kè Vương Tâm Lan đang đi bộ cười nói.
Anh ở nhà cô bị muỗi chích sốt xuất huyết sốt mấy ngày trời.
Nên lúc về lại thành phố anh diễn cớ bắt cô chịu trách nhiệm nên cô bị anh cưỡng chế mang về nhà anh.
Anh không cho cô về nhà Tiêu Nhã kỳ nên cô giận đòi đi bộ đến trường.
Anh nói cỡ nào cũng không chịu nghe.
Thế là anh cũng bực bội quá nên quăng hết sách vở cho cô ôm cho đã đời đi.
Nhưng nhìn Vương Tâm Lan tức giận tay ôm cặp, còn xách theo bịch lớn xoài, còn cầm theo cơm trưa cho anh và Tiêu Nhã kỳ thì anh chỉ thấy buồn cười.
_ " Nhìn không ra em còn có cá tính như vậy.
Đáng yêu qua à.....!Vương Tâm Lan.
Em chạy đâu cho thoát khỏi ma trảo của tôi.
Trừ khi tôi chơi chán nếu không dù là Tiêu Nhã kỳ cũng không giúp được em đâu ".
Anh nghĩ thầm câu.
_ " Vợ yêu cái con khỉ....!Ai thèm cái tên dát vàng lên mặt như cậu quan tâm.
biến đi cho đẹp trời....".
Vương Tâm Lan chỉ liếc mắt nhìn cái tên chết tiệt kia cái, chỉ giỏi ăn hiếp cô.
Cô rinh đống đồ vừa thở dốc vừa nói.
_ " Vợ yêu ...!cẩn thận phân chó kìa...".
Lý Minh Triết cười nhắc nhở câu.
Tưởng cô nghe mà né chứ, ai dè Vương Tâm Lan giận bỏ ngoài tai.
Cô thì lại tưởng anh lại chọc ghẹo cô, nên cô cứ tự tin bước đi còn giẫm chân thật mạnh để dằn mặt anh, giống như để nói cho anh nghe là cô mới không tin tưởng anh lần nào nữa đâu.
Đừng hòng lừa gạt cô thêm lần nào nữa.
_ " Bẹp......".
Tiếng chân cô giẫm phải phân chó mềm mềm vang lên.
Vương Tâm Lan cảm giác được mình vừa giẫm phải cái gì đó thì gương mặt đang cười của cô tắt lịm.
_ " Lý Minh Triết.......".
Cô tức giận hét lên.
Cô giờ chỉ muốn chém chết cái tên này thôi.
Cô nhịn tên này hết nổi rồi.
_" Hahaha....!Vợ yêu.
Anh nhắc em rồi mà em không chịu nghe nha....!".
Anh ngồi trên xe cười lớn tiếng nói.
_" Cậu....!cậu....!nhanh mở xe cho tôi lên ".
Vương Tâm Lan khóc không ra nước mắt nói.
_" Hahaha.....!Vợ yêu ơi em đi từ từ giảm cân nha.
Xem ra em phải mất thêm thời gian mới đến được trường.
Anh tới lớp trước báo danh giúp em.
Em đi thông thả nha.
Nhớ lần sau anh nhắc nhở thì phải nghe biết không.....!hahaha...!".
Lý Minh Triết cười lớn nói rồi anh nhanh chóng đạp ga vèo cái xe mất hút.
Bỏ lại Vương Tâm Lan cười còn khó coi hơn khóc.
_" Tên nhà giàu khốn kiếp.....!".
Vương Tâm Lan tiến không phải mà lui cũng không xong.
Cô bây giờ chẳng biết làm sao.
Tay của cô còn cầm rất nhiều đồ như vậy thì làm sao cuối xuống cởi giày ra được.
Vài người đi đường thấy cô như vậy thì mỉm cười.
Cô còn thoải mái chửi thêm vài câu thì nghe tiếng lý Minh Triết nói.
_" Vợ yêu à....!Em nhỏ con vậy mà năng lượng ở đâu mà dồi dào quá vậy.
Anh đến trường rồi mà vẫn nghe thấy tiếng của em nên quay lại đây.....!".
Lý Minh Triết chơi ngông đậu xe giữa lòng đường rồi đi lại sau lưng của cô nói.
Anh mặc kệ vì xe của anh đậu giữa lòng đường mà gây kẹt xe đoạn đường dài.
Cả một đoàn Xe bóp còi vang lên inh ỏi điếc cả tai.
_" Tên khốn kiếp nhà cậu còn quay lại làm gì đi luôn đi.
Ai thèm cậu giúp đỡ ".
Vương Tâm Lan sĩ diện nói.
Thấy anh quay lại thì hốc mắt của cô ửng đỏ rồi.
_" Ừm.....!Nếu không cần anh giúp vậy thì thôi.
Anh đi thật đó nha.
Đừng có níu kéo anh lại đó...!".
Anh cười tỏa nắng nói rồi giả vờ quay lưng đi thật.
Vừa đi được bước thì nghe cô kêu lại.
Anh nghe vậy cười thật tươi.
_" Khoan đã.
Này là lỗi của cậu.
Cậu dám bỏ đi thì...!tôi....!tôi ...!".
Vương Tâm Lan còn tìm từ để chửi cho oách chút thì bất ngờ thấy Lý Minh Triết làm một hành động làm cô quên cả chửi là gì.
Anh ngồi xuống tháo đôi giày dính phân chó của cô ra, rồi anh ôm cô theo kiểu vát lúa trên vai bước đi.
Lời tính chửi cô nuốt lại vào trong bụng.
_" Bốp.....!".
Lý Minh Triết đánh vào mông của cô cái cười nói.
_" Em có biết là cãi anh là núi đè hay không.
Lần sau còn giận hờn vu vơ như vậy thì anh đánh tét cái mông của em biết không.
Không ngoan gì hết.
Trong đầu của em nên học thuộc câu nói là : Anh luôn luôn đúng biết không.
Nếu trời có sập xuống thì anh thay em gánh chỗ của anh đang đứng cho ".
Lý Minh Triết cười ôm cô vừa cười nói.
đoạn đường dài kẹt xe thấy vậy ai cũng chửi ầm lên.
Nhưng thấy bảng số xe Vip của anh thì ai muốn chửi cũng không dám lại kiếm chuyện với anh.
_" Lý Minh Triết....!".
Vương Tâm Lan tức giận hét câu thì bị anh quăng vào xe rồi nhanh chóng lái xe đi.
Cả đoạn đường thấy anh đi rồi thì ai cũng mừng như điên.
người vừa đi thì không ai để ý Phương Mỹ Lệ sắc mặt tức tối.
tay nắm lại nghiến răng.
_" Hừ.....!cái con nhỏ nghèo đó ghê thiệt.
Biết ngay diễn cớ đi học để cua trai mà.
Kiểu này nhìn là biết vừa lên giường với Lý Minh Triết của mày rồi.
Có cần đập cho nhỏ đó trận không ".
nữ sinh bạn Phương Mỹ Lệ lên tiếng.
_" Mày câm cái miệng chó của mày lại đi.
Mắt tao không có mù không cần mày nói ".
Phương Mỹ Lệ nói câu rồi tức giận lái xe đi.
Mặc kệ cô bạn chạy theo la hét muốn lên xe.
" Giỏi cho Vương Tâm Lan...!Cô chờ đó.
Con nhỏ nghèo hèn xấu xí kia.
Đồ của tao màu cũng dám cướp.
Không cho mày bài học thì mày tưởng tao chết rồi à.
Ở trường Wonderland này thì khi nào đến phiên mày làm mưa làm gió ".
Phương Mỹ Lệ điên cuồng nghiến răng nói câu.