Tháng chín, hoàng gia lại có lần đi săn thứ hai quy mô lớn, đội ngũ săn bắn theo sau là một đội quân tinh nhuệ.
Tố Doanh nghe nói đội quân đi săn lần này vẫn đi xa, đã vượt qua khỏi phạm vi khu vực săn bắn. Cô lại nghe nói hoàng thượng ngày càng trầm mê săn bắn, săn không biết mệt.
Nếu là người khác, đối với tin đồn như vậy nhiều nhất là Tố Doanh cười cho qua chuyện. Cô cũng không phải nhân vật lớn nào, không đáng vì hoàng gia quan tâm. Nhưng mà suốt ngày chinh chiến hò hét ở trong rừng sâu, đại mạc là một hoàng đế với vẻ mặt văn tú đạm bạc, điều này làm cho Tố Doanh hơi ngạc nhiên: Cô đã từng thấy qua mặt ông, thật sự không có cách nào tưởng tượng một người an tĩnh như vậy sẽ rong ruổi như thế nào trước thiên binh vạn mã, khí thế sẽ ra sao khi giương cung bắn tên, đuổi gấu săn hổ.
Nghĩ lại, cô đối với những điều này không để ở trong lòng: mỗi người đều có một mặt mà cô không biết. Thái tử điềm đạm lúc sáu tuổi đã hộ tống hoàng thượng đi săn, khi đó anh ấy đã có thể bắn chết một mãnh hổ, làm cho hoàng thượng tán thưởng không dứt. Nghe nói hoàng hậu ung dung, cao quý là một tay cung tốt, trăm phát trăm trúng không trật phát nào.
Tố Doanh lại nghe nói, có một vài triều thần đối với việc hoàng đế càng ngày càng yêu thích sâu sắc săn bắn nên đề xuất ý kiến bất đồng. Bọn họ lo lắng ngài sẽ theo gót của Thái Khang đế, bọn họ hi vọng ngài sẽ chăm lo việc nước. Nhưng mà hoàng đế lại dùng một câu nói đầu tiên khiến tất cả không thể chê ngăn: "Trẫm cai trị thuận theo tự nhiên." Ông nói, "Không phải các khanh luôn chê hoàng đế quản quá nhiều chuyện, ngóng trông xuất hiện một hoàng đế cai trị thuận theo tự nhiên mà không làm gì cả hay sao?"
Cho dù ngài lấy việc mượn danh nghĩa thuận theo tự nhiên, vẫn có một nhóm quan lại vẫn nói đến như trước - phần lớn là đám quan viên nhỏ không có tiền đồ lên tiếng. Nói bậy cùng lắm là chết, bọn họ mới không sợ. Bọn hợ sợ chính là sau này không lưu danh trên sách sử. Bề tôi chính trực có gan thẳng thắng can giá, xác suất lưu danh sử sách lớn hơn rất nhiều. Nếu đời này khó có được vinh hoa phú quý, một bước lên trời thì ít nhất bọn họ vì giành được tiếng thơm muôn đời mà cố gắng.
Hoàng hậu cũng gia nhập vào hàng ngũ của bọn họ - Tố Doanh biết, bỏ qua một bên tâm cơ có sâu nặng hay không, có thành khẩn nói chuyện với người ngoài hay không, ánh mắt của bà đều nhìn rất xa, nhiều năm qua trước sau vẫn tự cảm thấy nhất quốc chi mẫu phải hiểu rõ chuyện gì tốt với quốc gia này.
Bà hiểu rõ là một hoàng đế, vĩnh viễn không nên giằng co, đoạn tuyệt với đám quan viên. Thế lực của quan lại trăm ngàn mắc xích: quan viên này thân thích quan viên kia, quan viên kia lại là đệ tử của quan viên nọ, quan viên nọ lại cùng một đám quan viên khác ở trong đội quân giết địch, hoặc cùng nhau học hành trong một trường... Đối với hoàng đế thuận theo và cung kính là vì từ nhỏ bọn họ được giáo dục, là bọn họ luyện thành thói quen, nghĩa vụ. Nhưng nếu bọn họ liên kết giúp đỡ vùng lên thì quan hệ của bọn họ sẽ thân thiết hơn quan hệ giữa họ với hoàng đế nhiều.
Nếu thật đến lúc đó, ví như hoàng đế không thể khống chế bọn họ thì cũng sẽ bị đem lên gác xó. Tố hoàng hậu đã xem qua quá nhiều lịch sự, một quốc gia khổng lồ được thống trị bởi môt hôn quân chưa chắc đã sụp đổ trong phút chốc là bởi vì quốc gia có những bề tôi này - Bọn họ lo lắng, tình cảm đối với hoàng thất và quốc gia rất sâu đậm. Nếu cô phụ tấm thâm tình của bọn họ... thì cả đời trượng phu của bà lấy thân phận hôn quân, kết cục sẽ sống thọ ở trong tẩm điện của mình hay là bị nạn mất sớm vẫn còn khó nói.
Hoàng hậu mong có thể làm dịu đi quan hệ giữa hoàng đế và quan lại nhưng sự cố gắng của bà chỉ có một kết quả - tâm của hoàng đế dần dần cách xa bà.
Người vừa lòng với việc này nhất là Đan tần.
Tuy Tố Doanh chỉ có thể biết được một vài tin tức lạc hậu hơn người khác nhưng cô cũng có thể từ trong không khí của cả nhà phát hiện - Ở trong cung, con đường thăng tiến của Đan tần đang rộng mở. Hoàng đế có hai vị phi, Tố Trinh phi và Tố Văn phi đã thất sủng nhiều năm. Chỉ là thấy phụ thân của các bà năm đó phụ tá Lương Vương đăng cơ có công lao lớn nên hoàng đế đối với các bà nho nhã lễ độ. Hai vị tỷ muội này lại dưới gối không con, tuổi tác ngày càng cao, dù sao cũng không thể có biện pháp tranh sủng với Đan tần xinh đẹp và chua ngoa.
Vì nguyên nhân này, suốt ngày trước cửa Tố phủ xe ngựa không ngớt. Tố lão gia quyết tâm không ngừng cố gắng, gắng sức vì gia tộc có thêm vinh quang mới. Tuy ông ấy được thụ phong làm Đông Bình Quận Vương, dưới gối có tám đứa con gái nhưng không có một người nhận được thiên ân, được phong làm quận chúa. Tố lão gia liên tục ám chỉ với Đan tần: thừa lúc Tố Doanh và Tố Lan chưa xuất giá, nghìn lần vạn lần cầu xin thánh thượng ban cho các cô môt cái phong hào, để thời điểm các cô lập gia đình có sức mạnh tràn đầy.
Đan tần nhanh chóng truyền lời: ở trong cung Tố Doanh đã hầu hạ qua hoàng hậu, đã từng làm hạ nhân của hoàng gia, muốn được phong làm quận chúa không dễ dàng.
Trái lại Tố Lan rất nhanh nhận được một tờ phong cáo, thụ phong làm Đức Xương quận chúa. Vốn Tố Lan gan lớn và chua ngoa, sứ giả vừa đi, cô đã cầm tấm chiếu chỉ kia cười lạnh: "Nếu phong cho tôi một miếng đất tốt, tôi đi Cư gia còn có thể mở miệng. Quận Đức Xương là gì ? Đất cỏ không mọc, chim không bay qua... Một năm chả cấp cho tôi bao nhiêu bạc, tôi lại nợ Đan tần một nhân tình! Nói ra vẫn là chuyện cười của thiên hạ! Thật là không bằng không có."
Cô có nói bất cứ điều gì, Tố lão gia cũng không để trong lòng. Lòng của ông đang như mở cờ trong bụng, tập trung vì kế hoạch thứ hai: Vinh An công chúa mười bảy tuổi, gái lớn không thể giữ, mắt thấy đã có thể lập gia đình rồi. Ông vội vã truyền lời với Đan tần. "Tố Táp nhà chúng ta cũng là một thanh niên tốt! Thật sự là muốn văn có văn, muốn võ có võ, nhìn từ trong triều từ trên xuống dưới trong ngoài đều không tìm thấy một người đàn ông hoàn mỹ như vậy. Với lại Tố Táp và Vinh An công chúa bằng tuổi nhau, thanh niên ở độ tuổi này không có hôn phối càng ít. Ngàn vạn lần muốn trước mặt thánh thượng nhắc đến Tố Táp nhiều hơn."
Lần này Đan Tần truyền lời có chút không kiên nhẫn : Hôn sự của Vinh An công chúa đang bàn luận, tuy nói là người đề cử không nhiều nhưng cũng không ít - Tố Táp đã ở trong đó, thời điểm về sau hãy nói, hiện tại nói cũng vô ích.
Trong lòng Tố lão gia cũng có hy vọng, người cũng vui vẻ hòa khí hẳn lên. Bọn hạ nhân thấy mỗi ngày ông đều vui sướng, tự nhiên cũng cùng ông vui vẻ, trên dưới Tố phủ xuất hiện cục diện hòa thuận chưa từng có.
Tố Táp cũng làm bạn với Thái tử đi theo đại đội người ngựa đi săn. Chuyến ra ngoài này của anh đi mãi đến tháng chạp mới về, chính là lúc cả nhà đang chuẩn bị ăn tết. Anh mang về rất nhiều con mồi được ban cho, càng làm cho Tố phủ tăng thêm không khí vui mừng. Cùng một lúc anh tặng cho Tố Doanh bốn mươi tấm da cáo vô cùng tốt, một tấm da gấu tuyệt đẹp, còn có da hươu, da hoẵn, da chồn không đếm được. Viện của Tố Doanh vốn là trống trải, ngay lúc đó ngổn ngang đồ vật chất đầy.
Trong cung lại đưa tới cho Phượng Diệp công chúa da gấu thượng đẳng, da cáo, da hươu bảy mươi bảy tấm, mười bảy tấm các loại da chồn, còn có bảy rương đồ chơi quý giá, đảm đương chi phí ăn tết của cô. Trời sinh Phượng Diệp công chúa đạm bạc, tùy ý lục nhìn một lần rồi phân cho trên dưới Tố phụ, Tố Doanh và Tố Lan mỗi người được bảy tấm da gấu, mười tấm da hươu, da cáo và vài thứ trang sức vàng bạc tinh xảo.
Tố Lan làm nũng nói : "Tam ca bất công, Doanh tỷ tỷ có nhiều thật đó! Muội đúng là không có xu dính túi, đến lúc công chúa ban thưởng cũng không chiếu cố muội..."
Tố Doanh cười nói: "Đây là công chúa làm việc công bằng, cũng không phải không thương muội."
Phượng Diệp công chúa cũng cười cô: "Muội là người được gả làm con dâu tể tướng, còn sợ ngày sau không có mấy thứ này hay sao ? Chỉ sợ sau này muội thấy mấy cái này cũng chướng mắt đó."
Cô tẩu lại vô cùng nào nhiệt, chọn kiểu dáng, dạng hoa thêu, chọn ra quần áo và trang sức ngày tết.
Qua vài ngày, Tố Táp theo Thái tử trở về, mang cho Tố Doanh một cái hộp gấm, nói : "Đây là tâm ý của thái tử, huynh thay muội nhận."
Tố Doanh mở ra đã thấy: trong hộp chia làm hai ngăn, bên trái là một nhánh hoa thơm khô héo, bên phải là một trâm cài tóc bằng bạc có nhánh hoa giống như nhanh hóa kia như đúc. Tố Doanh không nhận ra đây là hoa gì, dùng ánh mắt hỏi ca ca.
Tố Táp chỉ lẳng lặng nhìn cô, nói: "Đây là bất lão hương tiến cống - mặc dù là hoa khô nhưng hương không mất, mùi thơm kéo dài ngào ngạt, nghe nói có thể lưu giữ trăm năm."
" Hiếm thấy thái tử vẫn nhớ đến muội..." Tố Doanh có một chút phiền lòng.
Tố Táp nói tiếp: "Đây là thái tử tặng cho muội - Nếu là ban cho, muội cứ nhận lấy là được. Nhưng đây là ngài ấy đặc biệt tặng, nên muội cũng nên hồi lại một phần lễ, có qua có lại thôi."
"Hả?" Tố Doanh bật cười. "Thật là! Muội làm gì có thứ gì đưa ra xứng đôi với đồ của ngài ấy?" Cô thấy vẻ mặt Tố Táp trịnh trọng, tất cả không có ý cười, đành phải thật sự suy nghĩ, từ trong rương lấy ra lư hương mà Bạch Tiêu Tiêu tặng. "Cả người muội từ trong ra ngoài chì có cái lư hương này được coi là quý giá, tuy không phải mới tinh nhưng đã theo muội tiến cung rồi lại ra ngoài, cũng coi như có chút lai lịch. Nếu thái tử không ghét bỏ, thỉnh ngài ngẫu nhiên đặt lên bàn thưởng thức, cũng không tiếc một khoảng thời gian chúng ta quen biết."
Tố Táp tiếp nhận ở trong tay, than thở một tiếng, tâm sự nặng nề rời đi.
Bước qua tháng giêng, thân thích của Tố phủ nhao nhao đi tới đi lui, cũng không ít người cầu hôn Tố Doanh. Tố lão gia bắt đầu tính toán tỉ mỉ: trước mắt Tố phủ tiền đồ sáng lạng, con gái của ông chưa đính hôn chỉ còn duy nhất Tố Doanh, có thể nói là một món có giá trị.
Năm trước ông vẫn phát sầu vì đứa con gái này chưa có hôn phối, không nghĩ được năm nay thời thế tay đổi, hậu duệ quý tộc nhà cao cửa rộng ùn ùn kéo đến. Hôn sự của Tố Doanh lại biến thành một việc tính toán hàng đầu. Ông không hề sốt ruột mà yên tĩnh chờ đợi rể hiền hợp ý xuất hiện.
Tố Doanh hiểu rõ tình thế bây giờ đối với cô là tốt nhất. Tuổi của cô mà chưa lập gia đình có thể xem là lớn nhất, chính cái gọi là không thể nán lại, bỏ qua năm tốt này, nếu còn muốn chọn chọn lựa lựa trong đám thanh niên xuất thân cao quý tức là muốn ông trời không chiếu cố cô rồi.
Mỗi ngày cô nghe tới nghe lui bọn hạ nhân thường xuyên ở trước mặt cô khen ngợi người này, bình phẩm người kia. Tuy cảm thấy ngượng ngùng nhưng trong lòng cô cũng thật tâm suy nghĩ về nhóm thanh thiếu niên quý tộc này, kết quả cảm thấy người này thiếu chút này, người kia cũng cũng thiếu chút gì đó, không có người có thể để cô vô cùng ái mộ.
Ngày đó mùng mười, Tố Doanh và Tố Lan hẹn nhau ngắm tuyết. Ai ngờ Tố Lan không biết từ nơi nào nghe được : Hôm nay, Cư nhị công tử muốn chủ trì Cư phủ giúp đỡ, phát cho người nghèo cháo thịt, thịt khô. Cô lại cải trang một chút, vụng trộm đi nhìn vị hôn phu của mình, quăng Tố Doanh ở trong một hậu viên yên tĩnh.
Trái phải Tố Doanh không có ai, đơn giản chỉ một mình lưu luyến ở một vài gốc hoa mai.
Cô thưởng hoa một lúc, đang định trở về lại nghe phía sau đất tuyết bị giẫm lên sột soạt. Quay người lại, cô trừng to mắt, kinh ngạc nở nụ cười vui mừng: "Bạch phó vệ úy!"
Trên người Tín Mặc không khoác áo choàng, đại khái vừa mới ra ngoài từ căn phòng kia. Anh đứng cách cô ba bốn bước, cười dịu dàng. "Xa xa nhìn phụng hương như là... Ơ, cô xem tôi, gọi cô 'phụng hương' cũng quen, hiện tại không biết nên xưng hô như thế nào..."
"Người trong nhà đều gọi tôi là 'A Doanh'." Tố Doanh mỉm cười đánh giá Tín Mặc, "Bạch phó vệ úy vẫn khỏe từ khi chia tay chứ ?"
"Không tệ." Tín Mặc nhìn Tố Doanh cẩn thận, dịu dàng: "Nhìn cô cũng tốt lên - trên khuôn mặt không u sầu, tinh thần cũng cởi mở hơn rất nhiều."
Tố Doanh dẫn Tín Mặc tới phía trong tiểu đình ngồi một lát, còn nói chút chuyện của nửa năm qua. Lúc hỏi đến Tố Hòe, giọng nói Bạch Tín Mặc hơi thất vọng, nói : "Cô ấy là người cơ trí, làm sao giống cô được. Bộ dáng cũng không giống, tính cách cũng không giống."
Anh dừng một chút, yên lặng nhìn Tố Doanh rồi nói : "Tôi vừa mới ở chỗ cô cô nghe nói - thật ra lúc trước vị tiểu thư đề cập đến với tôi là cô."
Ánh mắt Tố Doanh vội vàng dời đi nơi khác. Hai mắt Tín Mặc nhìn chằm chằm vào cô không rời. "A Doanh, nếu hôm nay tôi chưa đến viếng thăm cô cô, cô không nói ra chuyện này - Có phải cả đời này của cô cũng sẽ không để cho tôi biết?"
Tố Doanh liếc mắt nhìn Tín Mặc một cái, hỏi lại : "Vốn là chuyện làm không đến nơi đến chốn, lại còn nói đến chuyện cũ này làm gì ?"
Tín Mặc lắc đầu: "Nhưng mà với tôi không như vậy - Tôi không nhịn được mà nhớ tới cô gái nhỏ đã từng cải trang thành tùy tùng của anh trai mình, ngay cả con ngựa cũng kéo không được; nhớ tới cô gái nhỏ đầy lòng tin tưởng tiến vào cung đình nhưng dần dần trở nên điềm đạm và đáng yêu, ngay cả như vậy, cô vẫn chỉ càng cẩn thận và trói buộc chính mình, chưa từng nghĩ sẽ tổn thương người khác, nhớ tới cô gái dịu dàng ít nói thiếu chút nữa trở thành thê tử của tôi - Thật ra tôi đã từng nghĩ những điều này cần một một thời gian, chỉ là từ tiểu viện của cô cô đến nơi này chỉ là một khắc ngắn ngủi. Nhưng mà một khắc ngắn ngủi này khiến cho tôi cảm thấy được, một cô gái tốt như vậy tôi không nghĩ sẽ bỏ qua..."
Tố Doanh nghe thấy mà mặt đỏ tai hồng, chậm rãi rũ tuyết rơi trên áo choàng.
Vẻ mặt của cô yêu kiều, tinh xảo, khuôn mặt trong trắng phiếm hồng giống như cánh sen đầu hạ. Ở xung quanh tuyết rơi ngập trời, cô lại dịu dàng và đáng yêu như vậy. Tín Mặc si ngốc nhìn cô một lúc, đứng lên, đi tới bên người Tố Doanh cầm tay của cô.
"Gả cho tôi!" Giọng của anh kiên định nhưng dịu dàng, Tố Doanh nhất thời hoang mang lo sợ, không biết phải trả lời như thế nào.
"Còn có rất nhiều người cầu hôn đó..." Cô lòng dạ rối bời mở miệng không đắn đo, đột nhiên toát ra một câu nói như thế.
Tín Mặc chỉ lẳng lặng nhìn cô, "Chuyện này cùng tôi và nàng có quan hệ gì ? Bằng lòng thì chính là bằng lòng, không muốn chính là không muốn, cầu hôn nhiều người hay ít người, có thể thay đổi quan điểm của nàng đối với tôi hay sao ? A Doanh à, trong lòng nàng cảm thấy được hay không được ?"
Ánh mắt của anh sáng rực nhìn xuống chăm chăm, lòng Tố Doanh rung động mãnh liệt, bật thốt lên nói : "Được!"
Tín Mặc lập tức nở nụ cười rạng rỡ, Tố Doanh tránh đi nụ cười của anh, nhỏ giọng nói : "Nhưng mà cha em không chắc là sẽ thấy vừa lòng... Ông ấy còn có tính toán của ông!"
"Tôi không cho rằng lệnh tôn nghĩ tôi không làm được gì mà cản trở chuyện này." Tín Mặc tự tin cười cười, từ đáy lòng thở phào nhẹ nhõm. "Tôi chỉ sợ điều duy nhất là chỉ mình tôi tình nguyện, nàng cũng không đặc biệt đối đãi với tôi."
Tố Doanh nhẹ giọng nói : "Chẵng lẽ em sẽ không nhớ tới người luôn luôn giúp em, thiếu chút nữa thành trượng phu trẻ tuổi của em hay sao ?" Nói xong, mặt của cô đã đỏ hồng đến cổ.
Tín Mặc mở cờ trong bụng, cầm chặt tay Tố Doanh đặt trên ngực.
"Một lời đã định." Anh nói. "Chậm nhất ba ngày, nhất định Bạch phủ sẽ đến cầu hôn."
"Một lời đã định." Mặt Tố Doanh đỏ bừng, sợ để lâu sẽ có người thấy, nhẹ nhàng rút tay ra rồi đi.
"A Doanh!" Tín Mặc gọi cô, cởi xuống trên cổ tay một miếng ngọc phỉ thúy, đặt vào lòng bàn tay Tố Doanh.
Bạch phỉ thúy sáng trong bốn phía, mặt trên khắc một đóa hoa nở rộ, năm đóa hoa đều màu tím tự nhiên, nhụy hoa hơi có màu vàng nhạt. Tố Doanh vừa thấy đã thích, nhìn sâu vào Tín Mặc, dịu dàng nói : "Một mảnh tâm ý này của Bạch công tử, nhất định A Doanh không phụ lòng..."
Chuyện Tín Mặc cầu hôn, Tố Doanh không dám làm lớn chuyện, chỉ dám vụng trộm nói với một người là Tố Táp.
Ai ngờ Tố Táp vừa nghe đã nổi giận lôi đình: "Huynh đã nói với muội, không được thận cận quá với hắn! Muội có biết hắn ta là cái loại người gì không ? Vậy mà muội lại tùy tiện đáp ứng hắn ?"
Tố Doanh tràn đầy ủy khuất, nói thầm : "So sánh với các công tử khác, muội cũng có biết về anh ấy. Muội nghĩ không có lý do để cự tuyệt anh ấy."
"Hiểu biết?" Khóe miệng Tố Táp mang theo trào phúng, nhìn Tố Doanh nói : "Trên đời này, người hiếu hắn chỉ sợ ba người cũng không có! Muội mới gặp hắn vài ngày, lại cho rằng mình hiểu hắn ?!"
Tố Doanh nói tiếp: "Cho tới bây giờ, ca ca chưa bao giờ nói một lời hay về Tín Mặc, luôn luôn cảm thấy bụng dạ anh ấy khó lường. Một khi đã vậy, ca ca hãy nói rõ cho muội biết: anh ấy có gì không tốt ? Ca ca một phen trách móc muội, sao có thể để cho muội chịu uất ức như thế?"
Tố Táp vừa cười lạnh hai tiếng vừa nói : "Được! Huynh không cần phải nói nhiều, nói cho muội một chuyện, chính muội hãy suy nghĩ hắn là người như thế nào."
Anh nói: "Có nhớ ngày muội bái Cư đại nhân làm nghĩa phụ hay không ? Ngày đó ở nơi tụ họp các vị công tử, có thị vệ Đông cung, còn có thống lĩnh cấm cung. Tụ hội với ý đồ gì - mọi người đều hiểu ở trong lòng nhưng không nói. Tể tướng nghĩ muốn mượn sức của chúng ta. Chuyện này không dám cũng được, nói không tốt thì là không tốt, nếu xử lý không ổn, sẽ vô cùng khó giải quyết. Khi đó Bạch Tín Mặc là Hữu vệ suất Đông cung, là đồng nghiệp của huynh."
Anh liếc mắt nhìn Tố Doanh một cái, tiếp tục nói : "Đối với đề xuất của đại nhân khi đó, các vị công tử tụ họp cũng không dám dễ dàng lên tiếng, hắn lại dứt khoát chống đối. Huynh đã nghĩ rằng : Nếu người này thật sự không phải chính trực, ngay thẳng thì chính là hắn và Cư đại nhân đã sớm có cấu kết, cố ý dùng phương thức này lôi kéo những công tử chưa có quyết định cùng hắn nói lời phản đối, để Cư đại nhân liếc mắt qua thấy ngay những người chống đối ông. Ngày sau đại nhân sẽ giết gà dọa khỉ, đem tất cả chức vị quan trọng của nhóm người đó kéo xuống. Trong khoảnh khắc đó, huynh đã cho rằng như thế. Huynh đã nghĩ, nếu Bạch Tín Mặc thật sự trung thành với Cư đại nhân, thì cho dù nhân sự thay đổi như thế nào, hắn cũng sẽ không xuống dốc không phanh, nhiều nhất chỉ xuống một hai cấp mà thôi."
Tố Doanh mỉnh cười nói : "Ca ca có nhiều tâm nhãn, thì người khác cũng như thế hay sao ?"
Tố Táp nhìn cô một cái, đành phải nói : "Cung đình là nơi nào, muội không phải chưa từng thấy qua. Muội nói có người nào tâm nhãn không nhiều ? Huống chi... Huynh so với người khác, còn kém xa." Anh cười lạnh, nói tiếp, "Ngày đó, đại đa số công tử đều giống huynh muốn nghĩ cách, không ai dám đứng bên cạnh Bạch Tín Mặc, tất cả mọi người muốn nhìn một chút kết cục sau này, hắn sẽ có phản ứng gì. Muội không cần tức giận, tuy trong cung đình không thể nói rõ mệnh người nào thấp hèn hơn nhưng cũng không đáng vì người khác mà đem mệnh chính mình góp vào."
Khóe miệng Tố Doanh lạnh lùng cong lên, không nhìn ca ca.
"Đúng là Bạch Tín Mặc này nằm ngoài dự đoán của mọi người." Tố Táp lắc đầu cười nói : "Huynh không biết nên bội phục hắn là nên sợ hãi hắn - bởi vì quan hệ với Cư đại nhân, hắn không thể nào sống yên ở Đông cung, hắn lại đem chuyện tình tụ họp ngày đó bẩm báo với thái tử, vì thế thái tử vạn lần oán giận, thế phải chấm dứt tể tướng. A Doanh, muội là con gái ở nhà suốt ngày nhưng cũng biết rõ thái tử không phải đối thủ của tể tướng, sao Bạch Tín Mặc có thể không biết ? Huynh không biết hắn ta muốn gì mà lại đem thái tử đẩy vào con đường đó. Huynh chỉ biết hắn như cá gặp nước, chẳng những được thái tử tín nhiệm còn được thái tử giới thiệu thuyên chuyển qua Đan Xuyến cung."
Tố Doanh há hốc miệng thở dốc, không nói điều gì.
Tố Táp nhìn vẻ mặt cô do dự, cười khổ nói tiếp: "Không sai, ca ca của muội, hoàn cảnh khác hẳn với hắn. Huynh mất đi sự tin cậy của thái tử." Anh thở dài: "Lại nói, bản thân chuyện thuyên chuyển này cũng vô cùng kỳ lạ - Quan hệ giữa hoàng hậu nương nương và tể tưởng cực kỳ phức tạp, huống chi hai người đều là nhân vật vô cùng quan trọng, nói như vậy, nếu bọn họ có xung đột, sẽ cùng nhau điều hòa giải quyết. Chỉ riêng đối đãi với Bạch Tín Mặc - Tể tướng muốn giáng hắn xuống, hoàng hậu lại để cho hắn thăng một bậc, để bên cạnh mình - cái này không nghi ngờ gì là làm trái lại với tể tướng. Tể tướng muốn lập kế hoạch mượn cớ đe dọa các vị công tử, hoàng hậu không phải không biết. Chỉ bằng một câu thái tử, cơ bản không đủ để hoàng hậu nương nương có loại lựa chọn này... Trong này còn có chuyện gì, sợ rằng cũng không thể biết..." Anh nhìn muội muội, buồn bã nói, "Bạch Tín Mặc là loại người gì, hắn ở trong cung có nhiều căn cơ, muội không có khả năng tưởng tượng ra!"
Tố Doanh cắn nhẹ môi, đầu nghiên qua một bên.
"A Doanh, muội nhìn người quá đơn giản!" Tố Táp lắc đầu nói, "Huynh biết muội có ý nghĩ của chính mình, nhưng muội biết không ? Lòng người như hồ nước sâu không lường được, muội tự cho mình nhìn thấu, thật ra cùng lắm chỉ cần nhìn đến tầng thứ hai, tầng thứ ba hoặc là tầng thứ tư - Chân tướng còn ở ngàn tầng dưới đó."
"Chiếu theo cách nói của ca ca, trên đời này người nào là người tốt chứ ?" Tố Doanh nói thản nhiên. "Người nào không có ngàn tầng, không cho mọi người nhìn thấu chân tướng? Muội không nghĩ sẽ tốn công, một đời theo đuổi chân tướng. Muội chỉ muốn anh ấy ở tầng thứ hai, tầng thứ ba thật lòng với muội, cả đời này có thể như thế là tốt rồi."
Tố Táp ngơ ngẩn nhìn cô, Tố Doanh còn nói : "Hôm nay ca ca nói đến chuyện này, đã đi vào lòng muội, muội không thể làm bộ như không biết. Việc này muội sẽ hỏi Bạch Tín Mặc một chút, xem huynh ấy giải thích như thế nào. Nếu muội cảm thấy lời giải thích của huynh ấy có thể tiếp nhận, sẽ chuyển lại ca ca - Khi đó, ca ca không cần nghi ngờ nữa, cũng không cần lặp lại suy đoán. Không phải như thế thì muội không an tâm - Ca ca hãy để cho muội an tâm lập gia đình đi."
Hết chương