Tố Doanh ở lại trong Lưu Bình Cung được vài ngày, mỗi ngày để nghĩ cách chuẩn bị bữa ăn cho Thuần viện. Về sau, ở một gian sạch sẽ bỏ không ở Lưu Bình cung đã được dùng đặt đồ ăn cho Thuần viện. Thuần viện thấy tỷ tỷ cẩn thận tin cậy, dần dần ăn nhiều trở lại, khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Trong cung nhiều người nhiều miệng, đối với việc này vô cùng chê trách, nghiên về phía cho rằng Thuần viện quá kiêu căng.
Nhưng Đan tần lại thường xuyên lui tới Lưu Bình cung, cứ hai ba ngày lại tới ngồi một lát, để cho Tố Doanh làm điểm tâm cho bà và hiển nhiên luôn đặc biệt che chở hai chị em này. Trong cung những người khác kiêng kị Đan tần nên không dám nói thêm điều gì nữa.
Hôm nay Đan tần lại tới thăm, nhắc tới những lời nói sau lưng của người trong cung, nói Lệ viện và Nhu viện cũng hùa theo đám người đó ồn ào, chỉ trích muội muội mình quá phận. Bà cười cười nói với Thuần viện: "Coi như ta thiên vị thì bọn nó có thể làm gì ta ? Các nàng có bản lĩnh thì cứ làm vài chuyện để ta bất bình ra mặt! Lệ viện và Nhu viện là hai đứa vô dụng, thời điểm mấy năm trước tiến cung cũng không tồi, cho dù có làm người ta thích hay không nhưng tốt xấu cũng là người năng động. Gần đây càng ngày càng chọc cho người ta phiền lòng,động một tý là khóc lóc om sòm, thấy vẻ mặt của người khác thì thở mạnh cũng không dám thở - Hai đứa bất lực, mỗi ngày đều sợ này sợ kia. Nếu ta là nam nhân cũng không thích hai đứa nó!"
Bởi vì bà là trưởng bối của Thuần viện, nói cái gì cũng không quan trọng nhưng chính mình hùa theo bà chỉ trích cả tỷ tỷ là điều không phải nên cô chỉ cười cười chứ không đáp lời.
Đan tần ngồi được một lúc, cười nói : "Thuần viện cũng nên ra ngoài đi lại. Vài ngày trước, thân thể không được tốt, đi lại sợ tổn hại. Nhưng mấy ngày này thời tiết bên ngoài rất tốt, nên ra ngoài hít thở không khí chớ nên suốt ngày trốn mãi ở trong phòng."
Một bênTố Doanh cũng đồng ý lời đề nghị của bà, Thuần viện cũng có ý định này nên lệnh cụng nữ ra ngoài lấy vài thứ rồi một tay nâng Đan tần một tay lại lôi kéo Tố Doanh ra ngoài cung.
Không ngờ vừa đi đến cửa Lưu Bình cung, bỗng nhiên một thái giám từ bên ngoài ngăn Tố Doanh lại, nói: "Tiểu thư xin dừng bước."
Đan tần bị hắn làm giật mình, tức giận quát lớn: "Ngươi từ đâu tới? Ở trong cung sao dám đụng chạm vào phi tần?"
Vị thái giám kia vội vàng tạ lỗi, nói tiếp : "Hoàng hậu nương nương khẩu dụ: Tố lục tiểu thư vốn không phải là người trong cung, bởi vì chăm sóc Thuần viện nương nương nên mới tiến vào nên chỉ đi lại ở Lưu Bình cung, không thể đi loạn ở những nơi khác."
Tố Doanh nghe xong liền hiểu: rõ ràng việc này là muốn giam cầm cô ở Lưu Bình cung.
Tính tình Đan tần vốn nóng nảy, không kiên nhẫn, cười lạnh với Tố Doanh: "Hôm trước ta đã nói với cháu, tiểu bát phụ Vinh An kia tha cho cháu sẽ không dễ chịu, cháu còn không chịu tin! Chuyện này khẳng định là cô ta xúi giục mẹ mình ra tay. Ngược lại ta muốn đến Đan Xuyến cung hỏi cho rõ - bà ta xem Tố Doanh nhà chúng ta là mật thám hay là tội phạm?"
Vốn dĩ Thuần viện đang hào hứng, giờ phút này đâm ra loại ở thế khó xử. Nếu như nói, "Tỷ tỷ không thể đi, muội cũng không đi" thì tất nhiên Đan tần càng không chịu từ bỏ ý định, nhất định sẽ gây ra một hồi phong ba còn nếu như nói, "Việc đã như vậy thì thôi đi!" Đó chính là để cho Đan tần quyết định việc của Tố Doanh mà để cho Đan tần không thể không nói thì còn phải xem bản thân Tố Doanh như thế nào.
Tố Doanh thấy chuyện liên quan đến mình bế tắc, trong lòng hiểu rõ các cô đều có tính toán, chỉ có mình cô là một nhân vật nhỏ bé không danh không phận, lúc này nên lùi bước vì vậy nói : "Đan tần nương nương không cần phải tức giận. Hoàng hậu nương nương làm việc luôn luôn chu đáo, cho dù là khẩu dụ gì thì cũng có đạo lý của nó."
Đan tần nghĩ lại, nếu hoàng hậu đã đưa ra được tức là đã có đối sách để ứng phó với chất vấn của bà, đi cũng chính là tự làm mình mất mặt. Bà nhìn Tố Doanh cười: "Vẫn là con điềm tĩnh."
Tố Doanh cười uyển chuyển, nói: "Hôm nay thời tiết tốt như vậy, xin mời nương nương mang theo Thuần viện nương dạo quanh một chút. Con ở trong này chuẩn bị điểm tâm, xin đợi hai vị nương nương trở về."
Kỳ thật trong lòng thuần viện không buông tỷ tỷ ra, cảm thấy nếu không có cô ấy bên người thì không biết Đan tần và cung nhân sẽ làm gì mình, hỏi vội : "Đứng ở cửa này một lúc, muội cảm thấy mệt mỏi nên chỉ sợ đi ra ngoài sẽ tổn hại tinh thần. Lòng tốt của cô cô, cháu gái không thể không phụ lòng."
Đan tần thấy sắc mặt của cô đúng là không có sức, cũng không quá miễn cưỡng, lại đưa mắt trừng tên thái giám canh giữ trước cửa Lưu Bình cung một cái rồi mới đem các cung nữ của mình rời đi.
Thuần viện nhìn bà đã đi xa, nắm tay Tố Doanh nói: "Chúng ta dạo một chút ở phía sau hoa viên đi."
Tố Doanh nghĩ thầm, nơi đó cũng có thể gọi là hoa viên hay sao? Cũng chỉ có mấy cây xuân hòe hạ liễu thưa thớt, vài cục đá rải trên con đường nhỏ mà thôi. Cô cũng không thể làm Thuần viện mất hứng nên nâng cô ấy chậm rãi đi vài vòng sau hậu viện của Lưu Bình cung.
"Vinh An công chúa thật sự là khó coi!" Thuần viện vừa đi vừa lên giọng mỉa mai, " Thái độ ấy mà cũng không sợ người khác chê cười! Nếu phò mã còn nhận chức ở Đan Xuyến cung, cô ta lo lắng còn có phần đạo lý. Nhưng Phò mã đã được chuyển khỏi nội cung , cô ta còn sợ tỷ đi lại trong cung làm gì chứ?"
"Nương nương nghĩ nhiều rồi!" Tố Doanh nói khẽ, " Tỷ và phò mã không duyên phận, ở nơi này quấn quýt nhau thì còn có ích gì? Có lẽ công chúa chỉ muốn trả thù tỷ một chút vì tỷ đã giữ lại phỉ thúy của Bạch gia."
"Tỷ tỷ quá thuận theo ý của cô ta rồi!" Thuần viện than một tiếng.
"Người nào để cô ấy làm công chúa thì chính là có năng lực, tỷ có thể làm gì đây?"
Các cô quay trở lại chính điện của Lưu Bình cung, vừa đúng lúc gặp hoàng đế mang theo hai ba người hầu tiến vào. Tố Doanh vội vàng hành lễ, Thuần viện vốn mang bầu nên được miễn hành lễ, vô cùng vui mừng đi đến bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế thấy Thuần viện từ một bên cung điện đi ra nên tò mò hỏi : "Sao nàng lại từ nơi nhỏ hẹp đó đi ra?"
Hoàng đế biết cô có lời muốn nói, kéo tay cô đi đến chỗ ánh nắng tươi sáng, thấy sắc mặt của cô tốt hơn rất nhiều, trong lòng khuây khỏa, hỏi: "Mấy ngày nay nàng cảm thấy thế nào? Ban đêm ngủ được không? Khẩu vị sao ? Khỏe hơn chưa?"
Thuần viện thấy vẻ mặt thân thiết của ngài, lòng tràn đầy vui mừng: "Thân thể của thiếp tốt hơn nhiều rồi. Chắc hoàng thượng chưa thấy qua tỷ tỷ của thiếp? Đây là lục tỷ của thiếp - Tố Doanh."
Tố Doanh tiến thêm hai bước đến phía sau Thuần viện, nghe cô gọi tên mình nên vội vàng hành lễ với hoàng đế.
Hoàng đế tùy ý đáp lời, ánh mắt vẫn đặt ở trên người Thuần viện, nói chân thành: "Người trong cung này quá vô dụng, tỷ tỷ của nàng biết nàng muốn cái gì , muốn ăn cái gì thì cứ việc để cô ấy phân phó cấp dưới chuẩn bị. Hậu cung truyền đến truyền đi vài lời đồn đãi, ta cũng có nghe - mặc kệ là phi tần nào có thai thì các nàng đều không để người khác được thanh tĩnh, cũng không chỉ nhằm vào một mình nàng. Nàng đừng để ý đến.”
Đôi mắt Thuần viện đỏ lên, nhỏ giọng dịu dàng: "Bệ hạ nhớ đến thiếp, tự nhiên thiếp sẽ vui mừng. Thiếp nghe thấy những lời bên ngoài... Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, thiếp cũng không nguyện ý ở phía sau làm ồn ào, khiến bệ hạ phiền lòng."
Tố Doanh biết, Thuận viện gọi "những lời bên ngoài" cũng chính là nhóm triều thần tranh luận gần đây.
Mấy ngày nay triều thần ngoài việc khuyên can chuyện săn bắn của hoàng đế, lại dâng tấu chương nói ngài quá sủng ái Thuần viện - Vốn là chuyện riêng của hậu cung nhưng bọn họ Thuần viện được đặc cách thụ phong, lại được đãi ngộ đặc biệt, nên đã coi Thuần viện là hồng nhan họa thủy, lại càng sợ cô sinh hạ được hoàng tử, hoàng tử kế thừa sẽ gặp rắc rối - Chuyện này vô tình làm họ hơi bất an.Triều thần luôn luôn sợ sự tình xảy ra trước vài năm, thậm chí mười mấy năm nên đều dự đoán trước kết quả, mà kết quả luôn luôn vô cùng đáng sợ…Vì thế bọn họ tận sức tận lực lặp lại hậu quả mười mấy năm trước, bức bách hoàng đế ở thời điểm chuyện chưa xảy ra nên lập tức đi vào khuôn khổ.
Hoàng đế cũng không vừa lòng. Ngài không thể dẹp phiền muộn này, đành ra thỏa hiệp, gần đây không quá thân cận Thuần viện. Nhưng triều thần vẫn truy đánh tới cùng, càng tiến thêm một bước yêu cầu ngài đuổi tỷ tỷ của Thuần viện ra khỏi cung làm cho ngaì vô cùng giận dữ, hạ quyết tâm không màn đến lờn bàn tán của bọn họ.
Ngài thở dài, vuốt ve khuôn mặt Thuần viện, dịu dàng thổn thức: "Trước mắt cũng chỉ có lòng nàng hướng về ta. Ta nên bồi nàng mới đúng nhưng những người đó bên ngoài không muốn để ta được yên tĩnh. Nếu không như thế, mỗi này nên cùng nàng như thế này."
Tố Doanh thấy hai người bọn họ tình chân ý thiết, hơi ngạc nhiên - Cô vốn tưởng rằng chỉ có muội muội có mình uống thuốc mê, không nghĩ rằng hoàng thượng cũng có lưu luyến.
Thuần viện lắc đầu cười, "Thiếp biết 'tâm ý' của bệ hạ ở trong này cùng thiếp!" Cô thoải mái nói tiếp, "Hai ngày nay tinh thần của thiếp không tệ, muốn cùng tỷ tỷ đi dạo Ngự Hoa viên một chút."
Hoàng đế vuốt cằm nói : "Muốn đi thì cứ lựa nơi cảnh đẹp một chút mà đi, kiếm chỗ thoáng mát mà đi. Nàng đã tin tưởng tỷ tỷ của nàng, có thể để cô ấy đi theo - Thân thể của nàng không thể sơ xuất."
Thuần viện nháy mắt mấy cái với Tố Doanh, Tố Doanh cũng đáp lại cô một cái mỉm cười. Có được lời vàng ngọc của hoàng thượng, cho dù ai cũng không thể ngăn Tố Doanh rồi.
Thuần viện và hoàng đế đang nói nói cười cười, bỗng nhiên Đan tần đi tới, nhìn thấy tình cảnh này không khỏi một phen sửng sốt, cười nói: "Trùng hợp vừa nãy ta đánh rơi một viên minh châu nên vội vã tới tìm. Nếu không thế thì vẫn không thấy được khuôn mặt vàng ngọc của bệ hạ."
Hoàng đế biết bà luôn có lá gan lớn, mồm miệng lại lợi hại, ngồi một hồi nhất định sẽ nói ra cái gì đó khiến người khác mất mặt. Ngài nói chuyện hàn thuyên vài câu với Đan tần và Thuần viện rồi đi.
Bóng dáng của ngài vừa khuất, Đan tần xoay mặt nhìn Thuần viện, hừ một tiếng lạnh lùng. Ánh mắt kia khiến Tố Doanh vừa thấy đã hốt hoảng, Thuần viện mặt không đổi sắc, cười hì hì: "Viên minh châu của cô cô như thế nào? Cháu cho người đi tìm."
"Đứa nhỏ này sao cũng phạm hồ đồ rồi ?" Mặt Đan tần lạnh băng, khẩu khí có chút tiếc nuối, "Nếu như là con gái nhà bình thương, ta sẽ coi như cô ta không biết. Nhưng chúng ta là con gái của Tố gia, đều được dạy dỗ từ nhỏ - Tiên sinh đã dạy cháu như thế sao ? Đưa cháu vào, là để cháu bị ma quỷ ở nơi này ám ảnh hay sao ?"
Thuần viện cắn môi dười không lên tiếng. Đan tần cởi ra từ cổ tay một chuỗi hạt san hô, nói với Tố Doanh: "A Doanh, vòng trang sức này vốn có ba viên dạ minh châu giống nhau như đúc. Cháu đi tìm cho ta."
Tố Doanh biết bà muốn mình rời đi, định chìa tay ra tiếp nhận thì cánh tạy lại bị Thuần viện giữ chặt.
"Nếu cô cô muốn nhanh chóng tìm thấy thì cháu sẽ cho người đi tìm. Nếu cô không vội thì hãy để tỷ tỷ ngồi ở đây nói chuyện đi. Ba người chúng ta náo nhiệt một chút." Khóe miệng Thuần viện cười như không cười, im lặng nhìn Đan tần.
Đan tần thấy vẻ mặt ung dung của cô, lại than một tiếng. "A Hòe ơi A Hòe! Cháu phải biết rằng: ở địa phương này, 'sủng cháu' và 'ái cháu; là hai việc khác nhau. Người bị hắn 'sủng' có thể hô phong hoán vũ, người bị hắn 'ái' sẽ không có kết cục tốt. Trông cậy vào tình yêu của hắn phù hộ cho cháu là điều tuyệt đối không thể tin!"
"Đạo lý kia, cháu và cô cô đều đã học qua!" Một cơn gió nhẹ xoẹt qua, Thuần viện hơi ngẩn đầu nhìn về phía cơn gió thổi tới, không nhìn Đan tần.
Đan tần lắc đầu cười khổ: "Lời nói của ta cháu không tin cũng được. Nhưng mắt nhìn của bản thân nên tăng nhiều hơn."
Thấy Đan tần không vui rời đi, Thuần viện mới nhìn Tố Doanh nói : "Tỷ tỷ, bên ngoài nổi gió, chúng ta vào đi."
Tố Doanh nâng cô từ từ đi trở về phòng, vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên một giọt nước mắt rơi xuống trên tay. Tố Doanh giật mình nhìn Thuần viện: Cô chỉ im lặng, nước mắt chảy đầy mặt.
"Nương nương, tính cách cô cô không nói không vui muội cũng biết rồi, vì sao phải vì việc này mà thương tâm?" Tố Doanh vừa lau khô nước mắt cho cô vừa trấn an.
Thuần viện lắc đầu chậm rãi: "Tỷ tỷ, tỷ không hiểu. Tỷ từ nhỏ không được nuôi lớn giống như muội. Có môt số việc không ai dạy tỷ, tỷ vĩnh viễn sẽ không biết."
Tố Doanh cười cười dịu dàng, nói : "Không học qua nhiều như vậy nên tỷ mới có thể theo cách nhìn đơn giản nhất để thấy rõ sự thật - tỷ có thể nhìn thấy, Thánh thượng là người tốt, muội đối với ngài như vậy..."
"Đúng vậy, sai là sai ở điểm này." Thuần viện lau nước mắt, buồn bã nói tiếp: "Thôi tiên sinh dạy nhóm người bọn muội rất nhiều, lại không dạy qua tỷ muội chúng ta thương ngài - Ngài ấy không phải là người chúng ta có thể yêu. Chúng ta có thể làm bất cứ chuyện gì để ngài ấy vui nhưng chỉ riêng không thể yêu ngài."
Tố Doanh mềm giọng nói : "Ai lại quy định trên đời này người muội không thể yêu? Thôi tiên sinh ? Sao ngài ấy có thể biết nhân duyên của muội ở nơi nào ?"
Thuần viện chỉ lắc đầu : "Cho nên muội mới nói tỷ tỷ không hiểu - Tỷ muội Tố gia chúng ta tiến vào cung không phải để tìm nhân duyên. Phụ nữ trong chốn cung đình này chỉ dốc lòng vì một người bởi trong lòng các cô ấy nặng nhất chính là bản nhân , vì bản thân, vì người nhà mình, dĩ nhiên mới có thể đứng lên mạnh mẽ. Dù cho có yêu người khác thì cũng tốt hơn so với yêu ngài ấy - yêu ngài, sao có thể quyết tâm ngoan độc âm mưu tính kế trước mặt ngài, ra điều kiện với ngài, muốn vinh hoa phú quý từ ngài ?"
Cô thở dài một hơi, rơi xuống hai dòng nước mắt: "Không dối gạt tỷ tỷ - trái tim của muội lúc này, đã hồ đồ không thể cân nhắc được rồi. Nếu không phải yêu ngài thì tự nhiên muội thể thừa dịp hiện tại được sủng ái, vì chính bản thân, vì phụ thân vì các ca ca mà muốn này muốn nọ. Nhưng trong lòng này chỉ có mình ngài - Nếu ngài thỏa mãn tâm nguyện của muội thì sẽ không biết chịu bao nhiêu lời chê bai. Muội không muốn làm ngài khó xử."
Tố Doanh nghe xong chỉ cảm thấy mơ hồ vô cùng, không khỏi lắc đầu.
"Muội biết trong lòng tỷ lúc này muốn cái gì. Có đôi khi muội cũng biết chính mình quá ngốc - nơi này không phải nhà bình thường, thứ vô dụng nhất chính là lòng si mê này. Chỉ là, muội có thể tuyệt tình dứt bỏ, cũng thật quá khó khăn." Thuần viện vừa bóp trán vừa nói " Những lời này không thể truyền tới tai phụ thân. Ông ấy sẽ không giáo huấn muội như cô cô lại không thiếu những ý nghĩa kỳ lạ, tính toán lung tung."
Tố Doanh gật đầu. Nghĩ tới phụ thân, cô cũng cảm thấy được: Nếu ông ấy biết tình hình của hoàng đế và Thuần viện, chỉ sợ sẽ thực sự trông cậy một ngày kia Thuần viện được lập làm Hoàng hậu.
Suy nghĩ này đồi với người nào cũng không tốt.
Hết chương