Một Năm Thiên Hạ

chương 24: vòng xoáy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khu vườn phía bắc của Tố phủ có trồng một cây quế. Năm đó chỉ vì một câu nói đùa của Tứ phu nhân Quế nương, Tố lão gia đã vì bà mà tới miền Nam tìm một cây, nguyện cùng bà ngắm hoa dưới trăng. Đáng tiếc nó chỉ ra hoa một lần, thưa thớt mấy đóa. Giống như sủng ái Tứ phu nhân đạt được, tuy không thể nói chưa bao giờ có nhưng cũng chỉ là một lần nở rộ.

Lần hoa quế nở khi đó, là mùa hè năm Tố Doanh mười ba tuổi, Tố Lan và Tố Hòe chưa xuất giá. Cho dù chỉ mấy đóa hoa quế nở lác đác, Tố lão gia vẫn coi chúng như trân bảo, an bài thê thiếp và người thân tận hưởng một lần. Khi đó Tố Doanh ở trong mắt phụ thân đã thất sủng từ lâu, cô giống như một người tiếp khách, nhìn người khác náo nhiệt.

Thưởng hoa xong, Tố lão gia cho người bẻ cẩn thận cành hoa quế xuống, đưa cho người thân ông quý trọng, cầu xin may mắn. Tố Doanh không được nhận.

Qua vài ngày sau, cô ngẫu nhiên đi qua nơi này, lại phát hiện ở trên cành tương đối cao lộ ra mấy đóa hoa trắng nhạt, nhìn thật mỏng manh, tựa như lúc nào cũng có thể bị gió mang đi làm cho không có ai biết chúng nó đã từng nở ra ở này.

Tố Doanh không biết bản thân mình trong khoảnh khắc đó bị ma quỷ xui thế nào mà một lòng một dạ muốn ngắt lấy chúng trước khi những người khác thấy. Xung quanh không người, cô ném áo khoát, leo lên cây vô cùng hứng thú,thói quen ngày thường nghĩ trước nghĩ sau ném lên chín tần mây.

Cô cố gắng nhiều lần, cuối cùng cũng đến gần chỗ nhánh hoa quế nhưng còn chưa kịp vui mừng đã nghe tiếng "rắc", cành quế đang nắm rơi thẳng xuống...

Nơi Tố Doanh vội vàng chạy đến có lẽ là khu vườn phía bắc, nơi này giống như đang bao phủ một bầu không khí yên lặng.

Nhìn cây quê, Tố Doanh có chút bất đắc dĩ. Cô đi đến vuốt ve thân cành : Nếu ba năm trước nó rắn chắc như hôm nay, có lẽ điều gì cũng sẽ không xảy ra. Hoặc là, nếu nó không sinh ra vài đóa hoa nở muộn... Có lẽ, cô sẽ không ở trạng thái quần áo không chỉnh tề mà rơi vào lòng huynh ấy...

Trong khu vườn phía bắc bỗng nhiên truyền tới một tiếng sáo du dương.

Tố Doanh thở dài, đi đến hành lang bên dưới cây hoa quế, ngồi thất thần ở lan can.

Tiếng sáo đẹp và tĩnh mịch mang đến trong lòng cô một chút lạnh - Đó là khúc nhạc tưởng nhớ màn đêm hoang vu, chỉ có người đã từng nhìn thấy ánh trăng lạnh như tuyết, các ngôi sao trên bầu trời và màn sương trắng xóa thì mới có thể thổi nên làn điệu như vậy.

Người như thế, trong Tố phủ chỉ có một.

Tố Doanh lắng nghe, nơi nào đó trong lòng hơi cay cay đồng cảm với người thổi sáo. Chờ đến khi khúc nhạc kết thúc, cô mới nhận ra ngồi đã lầu, tay đã hơi lạnh nhưng trong lòng lại tĩnh hơn rất nhiều. Cô thích tâm tình như thế này, khoan thai và bình thản. Vì thế cô ngồi ở đó không hề di chuyển, lẳng lặng nhìn bầu trời cao biến ảo sau thân quế.

"A Doanh..."

Có người gọi cô một tiếng, giọng nói mềm mại như thể sợ sẽ kinh động đến bươm bướm trên nhụy hoa.

Tố Doanh hoảng sợ vội đứng lên, ngẩn ngơ không nhúc nhích.

Tố Chấn vẫn mặc thường phục, áo khoát màu xanh nhạt không có hoa văn, đai lưng xanh ngọc đơn giản rắn chắc. Ngoại trừ lần đó ra, cả người hắn không hề có lấy một loại trang sức nào, mộc mạc chứ không giống với một công tử của Tố thị. Phía sau hắn là Hinh Nương, trên đầu hay tay đều có vài món trang sức. So với hắn thì cô ta còn giống con cái nhà giàu hơn.

Lúc này Tố Doanh mới liếc mắt nhìn Tố Chấn một cái: ngày đó vội vàng bỏ đi, cô chỉ thấy nhị ca so với lần gặp trước càng uy nghiêm hơn, chững chạc hơn. Nhưng giờ phút này, cô lại hoài nghi ngày hôm đó chỉ là ảo giác. Vẻ mặt huynh ấy so với lúc trước lại càng kiên nghị và ôn hòa hơn.

"Nhị ca..." Tố Doanh gọi lúng túng một tiếng, hơi hạ thấp người.

Hắn tới gần cô một bước, lập tức Tố Doanh lui về phía sau một bước.

Hắn lại tiến thêm một bước, cô liếc mắt khó xử nhìn hắn rồi lại lui về sau.

Hắn không để cô tiếp tục lùi bước, bước hai bước đến bên cạnh cô, kéo cô cùng ngồi xuống trên lan can ở hành lang gấp khúc. "Nhị ca!" Tố Doanh chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Hinh Nương, vội vàng nói nhỏ, "Như thế này không được, phụ thân không cho phép..."

"A Doanh, muội gần đây vẫn thổi sáo chứ?" Tố Chấn không đáp trả mà cầm cây sáo ngọc trong tay đưa đến trước mặt Tố Doanh, mỉm cười, "Đây, thổi một khúc 'Tống thu thanh' đi! Huynh đã gặp qua nhiều người nhưng không một ai thổi khúc này hay hơn muội."

Tố Doanh băn khoăn và bất an liếc nhìn Hinh Nương một cái: một tỳ nữ cố gắng làm vẻ mặt không có chuyện gì nhưng rõ ràng cô ấy cũng đang cảm thấy lời nói của hai huynh muội này kỳ quái.

"Muội đã lâu không thổi nữa!" Tố Doanh không nhận cây sáo ngọc, "Đã không còn nhớ rõ điệu rồi!"

Tố Chấn quay mặt nhìn cô cười cười, xoay mặt nói với Hinh Nương, "Vào phòng ta lấy nhạc phổ ra đây."

Tố Doanh nhìn hắn thâm sâm, lại thoáng nhìn thấy Hinh Nương lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Tố Doanh tựa như đuối lý chỉ biết cúi đầu, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Hinh Nương mới than một tiếng : "Nhị ca... Lại để phụ thân biết, sẽ không vui."

"Muội luôn luôn sợ người khác mất hứng, luôn luôn nhớ phải làm người khác cao hứng - Chính muội đã từng cao hứng chưa?" Tố Chấn cầm sáo ngọc lau nhẹ trên cánh tay áo, "Cây sáo ngọc này đã lâu không gặp lại chủ cũ, ước chừng cũng nhớ người."

Tố Doanh nhận lấy, nhẹ nhàng vuốt ve cây sáo ngọc màu trắng thoáng hiện sắc xanh mờ ảo, đưa nó lên môi.

"Tống thanh thu" là khúc nhạc mà mẫu thân đã mất của Tố Doanh hay thổi nhất và cây "Tiễn thu" này cũng là vật mà bà yêu quý nhất. Hai thứ này Tố Doanh đều được kế thừa nhưng vận mệnh chúng mang lại cho mẫu thân của cô thì cô không cách nào kế thừa.

Tố Doanh nhớ rõ mẫu thân đã từng nói, bà nhờ "Tiễn thu" và "Tống thu thanh" mà gặp phụ thân của Tố Doanh, có lẽ đó không phải là một kết quả viên mãn nhưng không hối không oán. Khi đó có một tỳ nữ trêu ghẹo, nói lục tiểu thư không cần tiến cung, không chừng một ngày kia cũng có thể dựa vào hai thứ này mà tìm được một lang quân vừa ý.

Khi đó Tố Doanh bao nhiêu ? Ba tuổi ? Quá nhỏ, cho nên đôi khi cô cũng hoài nghi những chuyện tình trong hồi ức này có thực sự xảy ra hay không. Nhưng cô nhớ rõ ràng như thế: Cô nhớ rõ mẫu thân nói : "Đứa ngốc! Chẳng lẽ không tiến cung thì nó sẽ không phải là con gái của Tố thị sao?... Nữ nhân của Tố thị, kết quả đều như nhau..."

Những âm điệu cuối cùng của khúc "Tống thu thanh" dần dần đi xa, Tố Doanh đặt cây sáo ngọc xuống, lau đi giọt nước mắt con chưa rơi nơi khóe mi, im lặng không nói.

Tố Chấn cũng không nói chuyện, yên tĩnh trong một lát rồi nói chầm chậm: "Chuyện của Bạch gia, huynh có nghe nói..."

Tố Doanh sửng sốt. Cô chưa từng nghĩ anh sẽ nhắc tới chuyện này. Cô lắc đầu cười nhẹ: Lúc đó chuyện từ hôn giống như một chuyện long trời lở đất. Hiện tại, nó lại giống như một chuyện cũ lâu năm.

"Nếu như muội hận hắn, không cần chịu đựng..." Tố Chấn nói tiếp, bình tĩnh nhìn Tố Doanh.

Tố Doanh tựa như có thể nhìn thấy sát khí ở trong ánh mắt kia, vội vàng lắc đầu, "Muội không hận Tín Mặc."

"Như vậy là vì thương hắn?"

Tố Doanh đỏ mặt, cô không có thói quen nghe ca ca nói thẳng thắng ra hai cái chữ kia. "Ca ca, đừng hỏi chuyện này nữa!" Sắc mặt Tố Doanh bình thường trở lại, nói tiếp, "Hiện giờ trong nhà xảy ra chuyện của Bát muội, tất cả mọi người đầu phiền muộn trong lòng, sao huynh có thể có tâm tư để nói những chuyện này?"

"Ngay cả dáng vẻ của Thuần viện thế nào ta cũng không nhớ rõ, chỉ sợ muội ấy cũng không nhận ra ta." Tố Chấn cười cười, nhìn Tố Doanh,thấy cô hoảng hốt. "Huống hồ, chuyện của muội ấy, kết quả cũng không khó suy đoán."

Bọn họ trầm mặt một lúc, Tố Chấn lại hỏi: "Muội đã lâu chưa viết thư cho huynh. Có phải người trong nhà lại xì xầm này kia?"

Tố Doanh nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ: "Chuyện chúng ta viết chỉ là chuyện nhỏ, bọn họ có gì để bàn chứ?"

"Nhưng huynh nghe Tứ phu nhân trong thử gửi đã nói, tính của muội bướng bỉnh, không nói cho phụ thân biết chúng ta đã viết cái gì... Kết quả là chọc giận ông ấy, thiêu cháy hết những bức thư này. Tứ phu nhân nói, muội vì đám tro ấy mà khóc một trận rồi đem chôn chúng cẩn thận - Có phải thật sự như thế không?" Tố Chấn hỏi.

Tố Doanh cúi đầu xuống, không trả lời hắn. Tố Chấn cầm lấy tay Tố Doanh, đang tính nói cái gì, bỗng nhiên nghe trong gió có cái gì đó bay tới. Hắn vội vàng ôm lấy Tố Doanh vào trong ngực tránh sang một bên.

Vật gì đó đánh vào vai Tố Chấn, hắn kêu lên một tiếng.

"Nhị ca!" Tố Doanh tránh khỏi hai tay hắn, liếc mắt nhìn thấy vật đánh trúng Tố Chấn là một thanh vỏ kiếm.

Kiếm vẫn ở trong tay Tố lão gia. Ông ta tức giận đến sắc mặt xanh mét, có lẽ lúc đầu muốn rút kiếm đánh người nhưng cuối cùng chỉ dùng một bao kiếm nho nhỏ để giáo huấn. Đó là bội kiếm của Tố Táp. Tố Táp đứng ở bên cạnh ông, nhìn Tố Doanh đầy trách cứ, ánh mắt nhìn qua Tố Chấn khi đó lại biến thành lạnh lùng.

"Ngươi không bằng cầm thú!" Tố lão gia hét lớn một tiếng, ném kiếm lên mặt đất.

"Phụ thân!" Tố Doanh kêu một tiếng, lập tức bị Tố lão gia mắng mỏ, "Ngươi lập tức về phòng chờ đợi! Táp nhi, con dẫn muội muội con về đi!"

Tố Doanh thấy ông tức giận không muốn giải thích, hiểu rõ tranh luận với ông chỉ phí lời, ảm đạm đi tới nhìn Tố Táp đang trầm mặt. Tam ca cũng là võ quan nhưng so sánh với Tố Chấn kinh nghiệm phong sương tuyết vũ thì giống như một thư sinh yếu đuối. Anh không buồn liếc mắt nhìn Tố Chấn lấy một cái, vỗ vỗ vai Tố Doanh: "Đi về trước đi!"

Tố Chấn vẫn ngồi ở chỗ cũ, đột nhiên giữ chặt lấy tay áo của Tố Doanh, nói chầm chậm: "Cần gì lúc nào cũng mang lại niềm vui cho người khác mà ủy khuất chính mình?"

Tố Doanh chưa trả lời, Tố Táp đã đẩy cổ tay Tố Chấn ra, trầm giọng: "Nhị ca, A Doanh không ngu ngốc giống huynh."

Tố Táp lôi kéo Tố Doanh bước đi được hai bước, Tố Doanh không nhịn được quay đầu vừa đúng lúc nhìn thấy Tố lão gia vả một chưởng lên mặt Tố Chấn. Khuôn mặt Tố Chấn lập tức đỏ một mảng.

"Phụ thân!" Tố Doanh muốn dựt tay ra khỏi Tố Táp chạy trở lại nhưng Tố Táp lại nắm chặt tay cô không rời.

Tố lão gia thờ ơ nhìn Tố Chấn, nói : "Ta mặc kệ lòng ngươi muốn gì! Danh phận của A Doanh là muội muội của ngươi, cả đời này cũng chỉ có thể là muội muội ngươi! Danh phận của ta lúc này là phụ thân ngươi, cả đời này ngươi cũng không thể bất hiếu với ta. Ta đã nói, không cho phép ngươi lại gần A Doanh trong vòng mười bước, sao ngươi dám ngồi bên cạnh nó!"

Tố Chấn chậm rãi đứng lên, so với Tố lão gia cao hơn nửa đầu. Hắn ở trên cao nhìn xuống Tố lão gia, gằn từng tiếng: "Bởi vì cho tới bây giờ tôi không hề tính sẽ làm theo lời ông nói."

"Súc sinh!" Tố lão gia nhặt vỏ kiếm lên, trở tay đánh lên người Tố Chấn."

"Phụ thân! Đừng đánh nữa!" Tố Doanh thấy Tố Chấn không hề phản khán, không khỏi hô to, "Sao có thể đánh người như vậy?!"

"Lão Tam, sao vẫn chưa đem muội muội con đi!" Tố lão gia thở phì phì trợn mắt nhìn Tố Táp.

Tố Táp khuyên Tố Doanh hai câu, cô căn bản không nghe chỉ là dùng ánh mắt hung hăn nén giận nhìn phụ thân. Tố Táp thấy khuyên cũng vô dụng, đơn giản chỉ ôm lấy thắt lưng cô, khiêng ở trên vai bỏ đi.

"Ca! Huynh đặt muội xuống!" Tố Doanh sợ hãi kêu lên hai tiếng, căn bản là Tố Táp không hề để ý tới.

Tố Doanh lại thấy Tố lão gia đánh Tố Chấn, vỏ kiếm chưa hạ xuống đã bị người khác ngăn trở - Chính là Hinh Nương đang bưng một chồng nhạc phổ đi tới. Cô muốn nhìn xem tiếp theo sẽ như thế nào như Tố Táp đã khiêng cô quẹo một cái, trước mắt cô là một vách tường. Cô không thể nhìn thấy Tố Chấn.

Trong lòng Tố lão gia biết rõ: Ngay cả đem Tố Chấn đánh đến ba ngày ba đêm thì với tính tình ương ngạnh của hắn cũng sẽ không dừng lại. Cho nên chỉ muốn giáo huấn đứa con nuôi này một chút, đánh vào sự kiêu ngạo của hán, đợi cho có người tới khuyên giải thì sẽ là thời điểm dừng tay.

Nhưng khi ông tập trung nhìn kỹ mới phát hiện: Che chở cho Tố Chấn là một nô tỳ lạ mặt. Tố lão gia sửng sốt một hồi mới phẫn nộ quát: "Làm càn!"

Khí thế của ông ào ạt là Hinh Nương hoảng sợ. Tố Chấn trầm giọng nói : "Nơi này không có chuyện của ngươi - Ngươi tránh ra."

Hinh Nương nổi lên dũng khí, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Tố lão gia: "Quận vương không thể đánh tướng quân! Một hai ngày tới tướng quân còn phải đi tới Tướng phủ làm khách, trên mặt có thương tích thì làm sao gặp người?"

Tố lão gia trừng mắt nhìn, quả thật ngoài ý muốn. "Ngươi, ngươi đi Tướng phủ làm gì?"

Tố Chấn không để ý ông, nói với Hinh Nương: "Đi thôi." Vứt lại Tố lão gia, bỏ đi coi như không có chuyện gì.

Bên này, Tố Táp đi ra thật xa mới đặt muội muội xuống, lẳng lặng nhìn cô sửa tóc. Lúc này, giọng nói của anh đã hòa hoãn đi nhiều : "Muội có biết bây giờ là thời điểm gì không ? Lúc này lại cùng nhị ca quấn quít không rõ, thật sự là không sáng suốt."

Thấy anh bình tĩnh và hòa nhã, Tố Doanh cũng không cáu kỉnh nữa mà nói ủy khuất: "Muội không có... Chẳng lẽ muội lại muốn trêu chọc phụ thân tức giận hay sao? là phụ thân nghĩ miên man thôi! Muội biết mọi người đều vị chuyện bát muội mà đau lòng."

Tố Táp lắc đầu nhìn cô: "Ta không nói chuyện này. Người chết không thể sống lại, tiếp tục ầm ĩ cũng không có ý nghĩa. Đừng nói A Hòe đã chết, cho dù là Thánh thượng cũng có ngày qua đời. Chỉ có ánh mắt người thiển cận mới vì chuyện này mà không ngừng vướn mắt. Huynh có cái nhìn lâu dài hơn - Tháng bảy năm nay Đông cung phi sẽ chuyển vào Đông cung, coi như chính thức thành hôn. Cuối năm nay, Đông cung sẽ chọn một vị Trắc phi."

Tố Doanh nhìn ca ca ngơ ngác, bỗng nhiên có chút nản lòng thoái chí, nói lạnh nhạt: " Sao ca ca lại nói chuyện này ?"

"Trong cung chỉ có Đông cung phi và Trắc phi sẽ tùy tình hình mà quyết định, không cần phải đúng Thất nguyệt, không cần phải đúng tuổi." Hai mắt Tố Táp lấp lánh sáng rọi, đầy tự tin nói với Tố Doanh: "A Doanh, thời điểm này muội không thể truyền ra một chút tin tức nào làm nhục thanh danh - Muội phải làm Trắc phi Đông cung, tuyệt đối không thể để cho người ta nắm một chút nhược điểm nào!"

"Muội không đi!" Tố Doanh một mực cự tuyệt, "Muội sẽ không quay trở lại cung đình!"

Tố Táp nhìn muội muội, khóe miệng từ từ gợi lên một tia cười : "Thật sự? Muội thật sự nghĩ như thế sao?

Tố Doanh quay mặt qua một bên, nói tiếp: "Lại nói, sao ca cac có thế khẳng định muội là người duy nhất được chọn làm trắc phi?"

"Bởi vì, từ thời điểm huynh theo bên cạnh Đông cung thì đã chuẩn bị cho chuyện này." Tố Táp nâng cằm muội muội lên, cười nói: "Huynh tin tưởng, thiên hạ sẽ không có người vượt qua bản lãnh của huynh. Cho nên, thiên hạ sẽ không có người nào như muội muội, muội muội của huynh sẽ càng thêm phần thắng."

"Huynh... huynh nói cái gì?" Lòng Tố Doanh trầm xuống, chìm đến một nơi lạnh lẽo.

Tố Táp thấy biểu tình khó coi của cô, nói dịu dàng: "Ngày sinh của muội không tốt, nhất định không thể theo hầu Đế vương. Chính phi Đông cung cũng khó có thể đến phiên của chúng ta, cho nên..."

"Cho nên mười năm trước, lúc huynh hầu hạ theo thái tử đã tính toán để muội làm trắc phi?" Tố Doanh nhìn ca ca, càng nhìn trái tim càng băng giá. "Cho nên, huynh luôn ở bên cạnh ngài ấy nói lời hay về muội, nói muội thích đọc sách, có tài khí, còn tự tay nấu ăn, cực kỳ hiền thục. Ngay cả khi muội bị trục xuất khỏi cung, huynh cũng ở trước mặt ngài ấy nói muội không muốn liên lụy ngài, không muốn ngài vì muội mà cầu xin - huynh cố ý... là huynh cố ý nói như vậy!"

"Còn muội, khi xuất hiện trước mặt ngài đã không làm ngài thất vọng, cũng không làm huynh thất vọng." Tố Táp lấy hai tay bắt lấy bả vai muội muội, giọng nói ôn hòa, "A Doanh, muội hãy nghe huynh nói - Đông cung không hề thích Đông cung phi. Ngài ấy không thích nữ nhất do Tố thị nỗ lực dạy dỗ, không thích loại thông minh ứng đáp, đầy tâm kế, tựa như người con gái hoàn mỹ. Muội không chịu qua loại giáo dục này, muội đơn thuần, nhu nhược, có khi lại dũng cảm, có khả năng liều lĩnh cứu ngài, có khi khiếp đảm, có khi nói bậy, rơi nước mắt... Tất cả những gì của muội ngài ấy đều thích! Ngài ấy không quên được muội!"

"Sau đó thì sao?" Tố Doanh cười lạnh.

Tố Táp lơ đểnh, nói tiếp: "Muội không nhìn thấy sao? Tất cả dấu hiệu đều cho thấy, chỉ cần thấy tên muội xuất hiện trên ngọc sách thì chỉ còn duy nhất tên muội. A Doanh, muội nên biết, sau khi Đông cung lên ngôi thì Trắc phi Đông cung sẽ là Quý phi."

"Ca ca, huynh quá ngây thơ rồi!" Tố Doanh không kiên nhẫn lắc đầu. "Sự tình sao có thể đơn giản như thế! Hiện tại muội có thể đoán được - Trắc phi của Đông cung có thể là muội muội của Đông cung phi hoặc là đường muội , mà không phải là muội muội của huynh, muội muội của huynh căn bản cũng không có ý nghĩ muốn tham gia tuyển chọn."

Tố Táp nắm chặt lấy Tố Doanh, không cho phép cô tránh ra: "Nha đầu ngốc! Đông cung vì muội chưa đủ sao? Muội làm phụng hương bị hoàng hậu lạnh nhạt, ngài ấy vì muội cầu tình; muội bị trục xuất khỏi cung, ngài ấy muốn thu lưu muội; muội và tư khố tranh cãi ầm ĩ, ngài vì muội mà động đao ở hậu cung - Đông cung chịu ràng buộc chốn cung đinh, cũng không phải thiếu niên bình thường tùy tâm sở dục ( tùy theo lòng mình) như thế, tình cảm của ngài ấy cho muội rất sâu sắc. Ngài hiểu rất rõ và không ngại bày tỏ với muội tâm ý ấy!"

"Cho nên hoàng hậu sẽ không cho phép muội đi bên cạnh ngài." Tố Doanh vừa lắc đầu vừa nói, "Trước kia ca ca nói với muội, hoàng hậu đã sớm khẳng định Đông cung thuộc về cháu gái của bà. Sao đến lúc này, ca ca đã quên?"

"Nếu, hoàng hậu đối với chuyện buông tay mặc kệ ?" Tố Táp cười bí hiểm, lấy tay véo chóp mũi của muội muội nói, " Muội hãy ngoan ngoãn ở nhà, không sinh sự, không cùng nhị ca truyền ra chuyện linh tinh là tốt rồi - Chuyện khác, không cần suy nghĩ nhiều."

"Ca ca!" Tố Doanh vẫn còn kháng nghị, vẻ mặt Tố Táp trở nên nghiêm túc, không để cô nói nhiều.

Tố Doanh lắc đầu bất đắc dĩ, buồn bã thở dài: "Khi đó... Thời điểm muội muốn lập gia đình, ca ca nói Tín Mặc không phải người tốt - Thật ra, mặc kệ muội muốn gả cho người nào, huynh đều có thể tìm ra một đống tật xấu, không đồng ý để muội xuất giá, đúng không? Huynh muốn muội gả cho Đông cung."

Tố Táp không nói câu nào, mím môi, lấy tay dịu dàng vỗ nhẹ vai Tố Doanh rồi lập tức thu tay, xoay người rời đi.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio