Một Năm Thiên Hạ

chương 38: yêu thương ii

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Hoàng đế đã rời giường. Tố Doanh đang ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được có mấy lời nói nho nhỏ, giống như là Hoàng đế nói chuyện gì đó với mấy tên thái giám. Nàng cau mày lật người, thấy động tác của cung nhân hầu hạ hắn mặc quần áo vội vàng, nhưng mà giờ này rõ ràng chưa đến giờ lâm triều. Đứng bên cạnh còn có một thái giám khom người, thái độ cẩn trọng, chắc chắn không phải cung nhân làm việc trong Đan Xuyến cung.

Tố Doanh thấy có điểm kì lạ, cố gắng nhỏm người dậy, tay chống lên gối, hỏi: "Bệ hạ, có chuyện gì sao?"

Khi hắn xoay người nhìn nàng thần sắc tối tăm đến nỗi Tố Doanh cũng phải giật mình.

"Tể Tướng bị ám sát." Hắn trầm giọng đáp một câu, toàn thân đã chuẩn bị xong xuôi, bước vội ra ngoài hai bước, quay đầu nhìn Tố Doanh nói: "Nàng cũng dậy đi, đợi sau khi trẫm bãi triều, cùng đến Tướng phủ."

Tể Tướng bị ám sát? Tố Doanh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng những lời này lặp lại lặp lại trong đầu mấy lần vẫn không thể tin nổi. Nàng không thể che giấu được sự lo sợ và nghi hoặc trong lòng, truyền cung nữ rửa mặt chải đầu xong, chọn trang phục và đồ trang sức tối màu mặc vào, liền cho đòi thái giám vào hỏi chuyện.

Thì ra là Cư Hàm Huyền sau khi trở về từ tiệc rượu tối qua, ở trong phủ không lâu lắm thì bị thích khách đâm một đao, thương thế nguy hiểm. Tướng phủ náo loạn, triệu tập tất cả danh y trong kinh thành, thậm chí dường như còn muốn gọi tất cả các danh y trong thiên hạ tụ tập về đây một cách nhanh chóng. Theo Cư Hàm Huyền về Tướng phủ còn có mấy vị quan khác, vì vậy phần lớn quan viên trong kinh thành cũng rất nhanh biết chuyện này, cả đêm lục tục kéo nhau tới Tướng phủ. Duy chỉ có cửa cung khóa, người truyền tin của Tướng phủ hết người này đến người khác đến bẩm báo tin tức, nhưng này dù sao chuyện này cũng không giống với tin báo việc quân việc nước quan trọng, những cung nhân không ai dám gánh chịu trách nhiệm, tuy là có nghe phong phanh, nhưng cũng không dám tùy tiện vào tẩm cung quấy nhiễu Đế hậu. Vì vậy, Đế hậu chính là hai người biết chuyện này muộn nhất.

Trong đầu Tố Doanh ngổn ngang những suy nghĩ, nhưng tất cả đều quy về một mối đó là chuyện này có trăm hại mà không có một lợi. Nàng không khỏi nóng nảy, vội hỏi: "Cư tướng bây giờ như thế nào?"

Thái giám đáp: "Mới đầu rất nguy cấp, nghe nói mạng của Tướng gia giống như ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng may mà có các vị danh y kịp thời chạy chữa, một khắc trước có người đến truyền tin, nói là Tướng gia đã qua cơn nguy kịch, nhưng mà còn phải tĩnh dưỡng lâu dài.

Cả người Tố Doanh giống như muốn đổ thẳng về phía trước, nghe hắn nói như vậy, mới ngồi thẳng lại được, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói liên tục: "Vậy thì tốt quá . . ."

Nhưng mà lại xoa xoa tâm mi nói: "Tướng phủ canh giữ nghiêm ngặt, thích khách làm sao có thể xâm nhập? Kẻ nào to gan dám làm chuyện như thế? Đã điều tra ra chưa?"

Thái giám lắc đầu: "Chỉ nghe nói thích khách trong lúc cố gắng tẩu thoát thì bị thị vệ của Tướng phủ bắn chết. Khuôn mặt của thích khách kia bị lửa đốt, nên diện mạo cũng hủy hết, không nhìn ra là lai lịch gì."

Tố Doanh nghe khẽ run rẩy, thất thanh nói: "Ngay cả diện mạo cũng bị phá huỷ rồi?" Nàng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Nếu đối phương đã chuẩn bị đến như vậy, chỉ sợ đầu mối khác cũng không thu hoạch được gì."

Trong cung, đám cung nhân không có một ai dám tiếp lời. Chuyện Tể tướng bị ám sát quá mức trọng đại, bọn họ chỉ sợ lắm mồm nói sai nửa chữ, ngày sau bị cho trở thành đầu đề câu chuyện của người khác, rước họa vào thân.

Đan Xuyến cung nhất thời yên tĩnh, may mà nữ quan tới bẩm báo với Tố Doanh, Hoàng đế đã bãi triều, chuẩn bị khởi hành đến Tướng phủ.

Bởi vì chuyện Tể Tướng bị ám sát ở trong lịch sử của triều đại có một không hai, huống chi vị Tể Tướng này quyền khuynh thiên hạ, ngay cả hoàng hậu cũng là nghĩa nữ của hắn. Mối quan hệ này mặc dù chưa bao giờ được Tể tướng và Hoàng hậu chính miệng thừa nhận, nhưng trong cung đối với chuyện này đã sớm biết. Thượng nghi nhất thời không biết phải làm sao, liền phải xin ý kiến của Tố Doanh: "Nương nương ngọc liễn () nên treo rèm màu đen hay màu xanh?"

() Ngọc liễn: Xe của hoàng gia

Treo rèm đen là nghi thức lúc Hoàng đế hoặc Hoàng thái hậu bệnh nặng, treo màu xanh là nghi thức lúc trọng thần, công thần hay người nhà thân thuộc của Hoàng hậu qua đời. hai màu rèm này là hai màu rèm vô cùng trịnh trọng. Còn có trường hợp khác như treo rèm màu vàng, màu đỏ đều dùng trong nghi thức đại lễ vui vẻ, rõ ràng không thích hợp. Mà những màu rèm còn lại dùng trong những dịp bình thường, nếu như vậy có chút tuỳ tiện.

Tố Doanh lườm nàng một cái: "Tể Tướng còn sống, hỏi mấy chuyện đó làm gì!" Nàng cố ý nhấn mạnh vào hai chữ "Tể tướng", thượng nghi nghe nàng nói như vậy có chút ngoài ý muốn, cuống quít che mặt ra ngoài.

Lúc cung nhân hầu hạ Tố Doanh lên xe thả rèm thì nàng rất hài lòng: Ngọc liễn được sử dụng rèm che màu trắng đơn thuần.

Đế hậu long câu phượng liễn đi tới cổng lớn Tướng phủ, thì thấy ở đó đã có một đám người quỳ nhận thánh giá, một cách rất trật tự. Tố Doanh nhìn vào những dấu xe ngựa ngổn ngang in dấu trên mặt đất, chắc hẳn mấy người này đang xông xáo chạy đến lấy lòng, tạo quan hệ với Tướng phủ. Trong lòng nàng cười lạnh, nhưng trên mặt không cười, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt Hoàng đế nghiêm túc, thì càng không dám bày ra một vẻ mặt không thích hợp.

Nàng nhìn một lượt tất cả những người đang quỳ ở kia, trong đó có cả những cáo mệnh phu nhân, Tố Trầm cùng Bạch Tín Mặc lấy thân phận là phò mã cũng đã đến quỳ gối chỗ này. Mấy nhi tử của Cư Hàm Huyền đều không làm quan, nên quỳ gối ở phía sau của bọn họ. Tố Doanh tiếp tục nhìn quanh, thấy Tạ Chấn, vội vàng quay đầu.

Đế hậu hai người đang muốn vào phủ, chợt nghe một hồi những tiếng chuông vang vang. Hoàng đế nghe thấy liền nhăn mày —— Tể Tướng bị ám sát nguy hiểm đến tính mạng vốn là chuyện buồn, ngay cả ngọc liễn của Đế hậu cũng không treo chuông ngọc, tỏ vẻ bi thương.

Tố Doanh chưa thấy xe ngựa đã đoán được là ai ngông cuồng như thế, đợi thấy rõ ràng, quả nhiên là xe ngựa của Vinh An công chúa đang hướng đến bên này. Xe ngựa đã treo rèm màu vàng chứ không phải màu đỏ may mắn, Tố Doanh cảm thấy chuyện này đối với Vinh An đã là làm khó nàng lắm rồi, sau đó lại chuyển ý nghĩ đoán, ước chừng là chuyện này còn chưa xứng đáng để nàng treo rèm đỏ, ước chừng rèm đỏ chỉ để treo lúc nàng xuất giá.

Hoàng đế không đợi công chúa đến gần, nặng nề hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi vào Tướng phủ. Tố Doanh đi theo phía sau hắn, ý vị sâu xa nhìn Bạch Tín Mặc một cái, hắn đang quỳ ngay giữa mấy người thuộc bè phái của Tể tướng, Tố Doanh chỉ còn cách nhẹ nhàng lắc đầu. Mà Vinh An công chúa cũng không có ý định dừng xe, giống như chỉ vô tình đi qua, những tiếng chuông ngân lên đinh đinh đang đang, chậm rãi đi qua Tướng phủ.

Nàng trước sau vẫn như vậy, không che giấu chút nào sự chán ghét, cũng không sợ hãi người nàng căm hận, cho dù người nọ có là Tể Tướng —— Tố Doanh vừa suy nghĩ, vừa đi qua trước mặt những người đang quỳ rạp dưới đất. Nàng đột nhiên cảm thấy, từ chuyện này nàng không còn quá ghét Vinh An công chúa, sự thẳng thắn và tùy hứng của Vinh An, nàng cả đời cũng không làm được.

Hoàng đế không thèm câu nệ lễ nghi gì cả, cùng Tố Doanh trực tiếp đi tới phòng ngủ của Cư Hàm Huyền.

Trong phòng đã chuẩn bị tốt ghế ngồi cho Đế hậu, Tố Doanh ngồi vào chỗ của mình, liếc mắt liền nhìn thấy người đang hầu hạ bên cạnh Cư tướng là Hinh Nương. Hinh Nương nay đã đổi kiểu tóc theo kiểu phụ nhân, quỳ xuống hành lễ với Đế hậu thì cúi mặt, sống mũi và cằm của nàng khiến Tố Doanh nhìn có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi giống ai.

Nhìn thẳng vào Hinh Nương, sau đó Tố Doanh mới đi đến bên giường, nhìn Cư Hàm Huyền, vừa thấy bỗng giật mình, giờ phút này mới biết như thế nào gọi là "Mặt không có chút máu".

Sắc mặt Cư Hàm Huyền xám xịt, hai mắt nhắm hờ, Hinh Nương kêu mấy tiếng, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng hừ mấy tiếng, không thấy tỉnh lại. Thấy bộ dáng hắn như vậy, Hoàng đế thở dài, nhìn hai bên hỏi: "Là ai chẩn bệnh? Trẫm muốn hỏi đôi lời."

Ngoài cửa lập tức có một vị nữ tử đi vào. Tố Doanh nhìn lên, thì ra là người quen: Vương Thu Oánh. Nghĩ đến ở cửa ra vào nhìn thấy Tạ Chấn, đoán chừng Vương Thu Oánh là do hắn mời đến chẩn bệnh. Tố Doanh nhìn qua Hinh Nương, lại nhìn Vương Thu Oánh, vốn không muốn tin tưởng Tạ Chấn gia nhập vào bè phái của Cư tướng, nhưng thực sự không có lý do nào để phản bác.

"Nữ y?" Lúc Hoàng đế nhìn thấy Vương Thu Oánh có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng dứt khoát hỏi về thương thế của Cư Hàm Huyền. Vương Thu Oánh đều dễ dàng đáp lại một cách nghiêm túc chắc chắn, Tố Doanh cũng nghiêm túc lắng nghe, thế mới biết: Cư Hàm Huyền bị thương ở ngực, trên tim một chút, cộng thêm hung khí dùng để đâm bị thương Cư Hàm Huyền có tẩm độc, tình thế hết sức hung hiểm. May mắn đông đảo danh y đồng tâm hợp lực, cuối cùng cũng lưu lại được cho Tể tướng một mạng.

Nàng nói chuyện lưu loát, thái độ lại chững chạc, Hoàng đế nghe xong liền an tâm mấy phần, hòa ái nói: "Không ngờ nữ y cũng có người cao minh như thế."

Tố Doanh mỉm cười tiếp lời: "Vị này cũng chính là thầy thuốc của thần thiếp lúc thần thiếp chưa nhập cung Vương tiểu thư."

"Vậy ư?" Hoàng đế quan sát Vương Thu Oánh qua một lượt, nhìn Tố Doanh nói: "Nếu vừa khéo gặp người quen cũ, nàng ở lại đây hàn huyên một lát cũng hay." Dứt lời liền khởi giá hồi cung.

Tố Doanh nghe theo phân phó, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Cư hàm Huyền, nhìn Hinh Nương cùng Vương Thu Oánh nói: "Các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó đi, không cần câu nệ."

Hinh Nương cùng Vương Thu Oánh không dám chậm trễ, tạ ân điển rồi mỗi người bận rộn với việc của mình. Tố Doanh nhìn thấy hành động của Hinh Nương nhẹ nhàng cẩn thận, cho dù là kê cái gối cho Cư Hàm Huyền cũng hết sức chăm chú. Đối với phần tình ý này của nàng, Tố Doanh cảm thấy khó có thể tin được, ánh mắt không khỏi nhìn theo từng động tác của nàng, nhìn một lúc đến ngây người, cố gắng nhớ xem nàng giống ai.

"Hinh Nhi. . . " Cư Hàm Huyền bỗng yếu ớt kêu lên một tiếng, Hinh Nương lập tức quỳ gối bên cạnh, lắng nghe hắn phân phó.

Nhưng mà cả người Tố Doanh lại không nhịn mà chấn động … hắn kêu một tiếng rất giống với...

Hắn cũng đã từng dùng chính cái giọng điệu này khẽ gọi một người khác.

Người nọ chính là phế hậu Tố Nhược Tinh.

Hinh Nương trước đây ăn mặc theo kiểu của thiếu nữ, xõa tóc che đi phần trán. Nhưng bây giờ lại vén tóc mai lên búi trên đỉnh đầu, nhìn từ trên trán cho đến hai bên gò má thì có đến dăm bảy phần giống phế hậu.

Trong lòng Tố Doanh có chút không thoải mái, không muốn tiếp tục nhìn nàng.

Cư Hàm Huyền từ từ tỉnh lại, Vương Thu Oánh liền vội vàng kiểm tra một phen, thấy không có gì đáng ngại mới yên tâm cáo lui.

Hinh Nương từ từ đỡ Cư Hàm Huyền dậy, nam nhân cao lớn vạm vỡ thường ngày giờ này lại yếu ớt tựa vào bả vai nhỏ nhắn của Hinh Nương, sắc áo màu san hô nhàn nhạt của nàng càng làm nổi bật vẻ nhợt nhạt trên vẻ mặt Cư tướng, tạo nên một bức tranh có vẻ hơi khác lạ, có chút tiêu điều mà thê lương.

Tố Doanh vốn muốn nói mấy câu, nhưng khi Cư Hàm Huyền cố gắng mở mắt ra, hai tròng mắt đen nhánh lộ ra một tia sắc bén mang khí thế bức người nhìn thẳng vào Tố Doanh, làm cho thần kinh nàng bỗng dưng căng thẳng trong nháy mắt, không tự chủ được cảnh giác… Người này giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ mềm yếu đi, cho dù là vào giờ phút yếu đuối bệnh tật này.

"Nương nương . . ." Hắn nỗ lực gật đầu với Tố Doanh một cái, sau đó liên tiếp thở dốc, lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tố Doanh không biết hắn dùng ánh mắt ra ám hiệu gì với Hinh Nương, chỉ thấy Hinh Nương cất mấy tấm nệm dựa phía sau, lại đắp kín chăn lên người hắn, sau đó không nói một lời mà lui ra ngoài.

Bên trong phòng chỉ còn lại hai người Tố Doanh và Cư Hàm Huyền khiến Tố Doanh có chút khẩn trương.

"Nhìn Cư tướng như vậy, mấy ngày nữa chắc là không có cách nào theo Thánh thượng đi săn rồi." Nàng cười yếu ớt nói: "Không được thấy tư thế oai hùng của Tể tướng, thật đáng tiếc."

Đầu Cư Hàm Huyền hơi ngẩng lên, giương đôi mắt bén nhọn nhìn Tố Doanh, cười lạnh nhạt: "Đây là lần đi săn đầu tiên sau khi nương nương thụ phong, thần không thể đi tháp tùng, quả thật đáng tiếc . . ." Nói một câu dài như vậy, hắn không thể không dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, mới âm trầm tiếp theo: "Khu vực săn bắn tràn đầy máu tanh, nương nương cẩn thận chớ để mình bị dính máu."

m thanh của hắn yếu ớt, nhưng Tố Doanh biết câu nói đó có hàm ý khác. Trong lòng Tố Doanh suy nghĩ, không khỏi nghĩ đến —— chẳng lẽ Đông cung lại có mưu đồ gì, Cư tướng sợ rằng tới đến lúc đó không tránh khỏi, mới bày ra chiêu hiểm này?

Nghĩ như vậy, nàng lại thở dài: "Thủ vệ của phủ Tể Tướng nổi tiếng gần xa là những người đắc lực, hành sự cẩn thận, giọt nước cũng không lọt, không ngờ cẩn thận mấy cũng có thời điểm sơ suất, để cho thích khách có thể xâm nhập . . . Sau này phải đề phòng hơn nữa mới được. Không biết Cư tướng có phán đoán gì với thích khách lần này không? Liệu có phải thích khách từ Nam quốc?"

Cư Hàm Huyền chỉ cười cười mà không bày tỏ một chút quan điểm nào, giống như lười nói đến mấy chuyện vớ vẩn, ngược lại đem đề tài chuyển hướng: "Thần hôm qua thấy tình cảm của nương nương và Thánh thượng rất tốt, muốn chúc mừng nương nương. Chắc hẳn nương nương không quên chuyện đã đồng ý với thần lúc trước." Hắn nói xong có chút mệt mỏi, thấy vẻ mặt Tố Doanh chần chờ, thì hít một hơi sâu, cười lạnh nói: "Nương nương chẳng lẽ cho rằng, chỉ cần lên làm hoàng hậu, là có thể không cần đặt ta ở trong mắt chứ?"

"Ta mặc dù không quá thông minh, nhưng còn chưa ngu ngốc như vậy." Mắt Tố Doanh khép hờ, chán nản nói: "Chỉ là, tâm tư của hắn . . . Không thể nắm bắt dễ dàng như vậy . . ."

Cư Hàm Huyền im lặng không lên tiếng, vẻ mặt cũng không biến hóa, Tố Doanh đoán không ra hắn có thất vọng với Tố Doanh hay không, đoán hắn đại khái bắt đầu hoài niệm đến người kia, người mà luôn có thể nắm bắt tâm tư của Hoàng đế --- phế hậu.

Có thể là do sự giống nhau giữa phế hậu và Hinh Nương, mà lại nhìn Hinh Nương cả buổi nên hôm nay Tố Doanh luôn nghĩ đến phế hậu.

"Ngươi chỉ cần nhớ —— ngươi là do ta đưa lên vị trí này. Chỉ vì một lý do duy nhất đó, thời điểm ta bị

kéo xuống, thì số phận của ngươi cùng chẳng lấy làm tốt đẹp gì đâu.” Cư Hàm Huyền giống như không còn hơi sức nào mà nói nữa, nhưng vẫn lạnh nhạt nói: “Nhớ được điều này, rất nhiều chuyện có thể hiểu rõ một cách dễ dàng.”

Tố Doanh rất ghét nghe giọng điệu nói chuyện này của hắn, quay mặt sang, một bên.

Cư Hàm Huyền cùng biết rằng chung quy không thích việc hắn định đoạt số phận của mình, cũng không từng bước từng bước ép buộc, nghỉ ngơi một lát lại nói: “Phu nhân nhà ta lâu lắm không được gặp nương nương, rất nhớ nhung. Nương nương nếu không chê, mời đến hậu viện, cho nàng diện kiến một lát.” Dứt lời giống như là rất mệt mỏi mà nhắm mắt.

Tố Doanh thấy hắn đuổi khách, ừ một tiếng liền đứng dậy, chợt nghe hắn nghiêng đầu lên gối khe khẽ nói:“Thật sự là. . . Hắn sắp bức ta điên rồi. . . .”

Tố Doanh kinh ngacc dừng bước, quay lại nhìn hắn, hoài nghi mình nghe lầm. Nhưng hắn đã khép mắt, hô hấp càng ngày càng nhẹ nhàng. Tố Doanh đứng ở đó nhìn một lát, thấy hắn rõ ràng đã ngủ mê man, mới nặng nề rời đi.

Chuyện Tể tướng bị ám sát rất nhanh đã tạo ra một trận sóng gió lớn nhất từ trước đến nay ở kinh thành. Từ triều đình cho tới mọi ngõ ngách trong kinh, đều có lời đồn đãi rằng thích khách là người đến từ Nam quốc với một thân võ nghệ cao cường, thậm chí còn có lời đồn, Nam quốc đã phái ra mười mấy tên thích khách giỏi như vậy để đối phó với mấy vị đại thần trong triều, thậm chí còn cả Hoàng đế. Còn có người nói khoa trương hơn nữa, những thích khách kia võ công cái thế, một người một kiếm đã tiêu diệt hết phân nửa thị vệ của Tướng phủ. . . Lời đồn càng lan truyền càng thêm phần likì, nhưng quan viên phục vụ công tác duy trì ổn định trật tự ở trong kinh thành không còn cách nào khác là phải bắt hết những người lưu truyền ra những tin đồn nhảm này. Nhưng làm nhưvậy, bách tính lại lan truyền những tin này một cách kinh khủng hơn, lại càng phải bắt nhiều người, kinh thành đại lao không mấy khi dùng đến trước kia mấy ngày nay đã đầy ắpnhững người bị bắt. . .

Trong cung Tố Doanh cũng đang rất sợ hãivà lo lắng — hoàng gia sớm đã quyết định nửa tháng sau đi săn ăn mừng trăm ngày của hoàng tôn, tất cả mọi việc đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Mặc dù trong kinh thành đồn đãi chuyện như vậy, nhưng Hoàng đế vẫn không bỏ ý định đi săn. Tố Doanh vừa sợ lời đồnlà thật. Nam quốc thật sự phái thích khách đến ám sát Hoàng đế, lại sợ lời đồn không phải thật — ngộ nhỡ thích khách không phải‘Nam’, mà là ‘Đông’ tới, nàg lại càng không biết làm thế nào cho phải.

Quan lại trong triều đối với việc Hoàng đế khăng khăng cố chấp đi săn vẫn hết sức phản đối. Tố Doanh biết phế hậu chính là bởi vì khuyên can không muốiHoàng đế đi săn mà từ từ thất sủng, trong lúcmấu chốt này, nàng cũng không muốn hắn mang theo nàng cùng đến địa phương có lẽ sẽ chứa đao quang kiếm ảnh kia.

“Bệ hạ, không đi săn... Có được không?”

Một tuổi tối nàng dịu dàng nằm trong ngực hắn, bộ dạng khó xử, nhỏ giọng xin xỏ.

Hắn không có ý kiến gì, mặt không có biểu cảm gì, chờ nàng nói câu tiếp theo.

“Ngộ nhỡ thật sự có thích khách thì làm sao?” m thanh của Tố Doanh càng ngày càng nhỏ lại.

Hắn cười to một tiếng: “Điều đó không phải rất thú vị sao? Có thể nhìn thấy kiếm thuật của mấy vị cao nhân xem có giống như trong lời đồn không, cũng có thể mở rộng tầm mắt.”

“. . . Khiến mọi người lo lắng cho bệ hạ, cũng có hứng thú sao?” Tố Doanh ủy khuất nhìn hắn: “Thiếp cả ngày lo lắng đề phòng, bệ hạ cùng cảm thấy thú vị?”

Hắn nhìn nàng chăm chú, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo khuôn mặt của nàng: “Nhân dịp trăm ngày của hoàng tử hoàng tôn đi săn là tập tục lâu đời. Chỉ vì một lời đồn mà bỏ qua, uy quyền của Vương triều còn đâu nữa.”

“Lễ hội trăm ngày đi săn cùng chỉ để cầu sự may mắn. Nếu chỉ vì một chút may mắn nhỏ nhoi mà liên lụy đến sự an nguy của bệ hạ thì có đáng không?” Tố Doanh suy nghĩ một chút, lại nói: “Cùng là đi lấy may, không bằng đến Hoàng Cực tự tra giới tụng kinh, cầu phúc cho Duệ Hâm, còn có thể được xưng tụng một việc công đức.” Chủ ý này Tố Doanh được nghe Thôi Lạc hoa nói đến, là của một vị đại nhân nào đó đề nghị. Tố Doanh sau một thời gian suy nghĩ, cảm thấy khá là phù hợp, mới mạnh dạn nói ra.

Hắn cười cười nhưng không nói gì, đối với đề nghị này không lập tức tỏ thái độ.

Nhưng hôm sau Tố Doanh đã nghe bẩm báo, hắn đồng ý với tấu chương của vị đại nhân kia, hủy bỏ việc đi săn, đổi lạilà đến Hoàng Cực tự trai giới tụng kinh mười ngày.

Lúc này Tố Doanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nàng không ngờ, sóng trước chưa lặng, sóng sau lại tới. Đề nghị này nhìn có vẻ như chuyển nguy thành an, lại đẩy nâng vào tình cảnh khó khăn hơn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio