Tháng năm là thời điểm tốt để săn nai. Cuối tháng tư, cung nhân đã được phái tới Sùng Sơn để dựng trướng và giải tỏa khu vực săn bắn. Tháng năm, Hoàng đế cùng Hoàng hậu dẫn theo mấy trăm thần tử tâm phúc trùng trùng điệp điệp giá lâm Sùng Sơn.
Vốn Hoàng đế muốn ở đây đến tận tháng bảy, nhưng không thể bỏ bê quốc sự nên những vị đại thần trong triều cũng theo đến đây, ở Kinh thành chỉ lưu lại Tể Tướng cùng Thái tử. Tố Doanh không tin là hắn chỉ vô ý hành động như vậy, mỗi việc làm đều mang một dụng ý nào đó mới là phong cách của hắn. Vì vậy, Tố Doanh có suy nghĩ về ẩn ý đằng sau hành động của hắn là như vậy: Thái tử cùng Tể Tướng hiểu rõ thế lực và vai trò của đối phương, thậm chí cả phong cách hành động của nhau cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Nếu như một trong hai người ai có ý định rục rịch thì phe kia nhất định sẽ khắc chế. Vì nguyên nhân này họ nhất định sẽ an phận.
Về phần hậu cung, Tố Doanh cũng đã có sắp xếp: Trước khi đi, Đan viện nhanh chóng được phong làm Khâm phi. Thật ra thì Tố Doanh cũng không yên tâm lắm về vị cô cô này: Hai người bọn họ cũng biết, Bình vương là người luôn nghiêng về phía nữ nhân có hy vọng, có nghĩa là chỉ cần nữ nhân đó ở trong cung có thực lực, có lòng dạ thâm sâu, tuy đã làm chuyện sai lầm, hắn cũng sẽ bỏ qua, dốc hết sức nâng đỡ. Tố Doanh lo lắng cô cô một khi đã được nâng đỡ sẽ phản bội mình nên cũng giữ thái độ dè chừng với nàng. Thêm vào đó, chỉ một Khâm phi được tấn phong hình như có chút không thỏa đáng, Tố Doanh liền xa gần đề nghị Hoàng đế tấn phong Cảnh tần vào vị trí Hi phi, An tần vào vị trí Ninh phi. Khâm, Hi, Ninh- ba phi cùng đứng hàng thứ hai trong cung, nhưng Tố Doanh lại cố ý nâng đỡ Khâm phi, để cho nàng quyền lực hơn một chút. Vậy mà Hoàng đế cũng không đồng ý với đề nghị của Tố Doanh. Có lẽ hắn sợ nàng tạo ra một hậu cung quá rối loạn sau đó khó có thể khống chế cục diện. Nếu hắn đã nghĩ cho nàng như vậy, Tố Doanh cũng không thúc dục, vui vẻ cùng hắn đến Sùng Sơn.
Điều duy nhất làm nàng không thích là: Tố Lan lấy thân phận muội muội của Đông Lạc quận Vương đi theo đoàn săn bắn. Tố Doanh gần đây đã ngẫm ra, Hoàng đế không muốn hậu cung và thế lực của Tể Tướng kết giao quá sâu. Một vị Khâm phi lệ thuộc quá nhiều vào Tể Tướng không được sủng ái, thậm chí Hoàng hậu Tố Nhược Tinh nhiều năm qua cùng Tể Tướng có quan hệ không mỏng cũng khiến cho Hoàng đế không vui. Tố Doanh vốn là nghĩa nữ của Tướng phủ, tầng quan hệ này khó mà chối bỏ nên chỉ có thể tận lực cùng người của Cư phủ giữ khoảng cách. Vì chuyện chén canh ngó sen trước kia, Tố Doanh vẫn canh cánh trong lòng nên không thèm ngó ngàng gì tới Tố Lan.
Sáng sớm hôm chính thức đi săn, Hoàng đế mặc một bộ áo giáp vàng, nón viền trắng, áo choàng màu xanh thêu những đám mây màu tím pha đen. Có lẽ là do màu sắc quá gợi hình, khi Tố Doanh thấy hắn bình thản ung dung bước ra lập tức nghĩ tới bầu trời xanh cao vời vợi, thỉnh thoảng có một vài đám mây lững lờ trôi trên thảo nguyên.
Đầu tiên, Đế hậu cùng tất cả cận thần, quý tộc thưởng thức nghi lễ cầu sơn thần thổ địa cho chuyến đi an lành, vui vẻ, sau đó tự mình rót rượu, xin lỗi sơn thần thổ địa vì mình săn thú sẽ đem đến nhiều sự ồn ào náo động, cũng thỉnh cầu bọn họ ban cho nhiều con mồi, cuối cùng là hứa hẹn sau buổi đi săn sẽ hiến tế những con mồi tươi ngon nhất cho thần linh.
Sau khi những nghi thức này hoàn thành, buổi đi săn mới chính thức bắt đầu.
Tố Doanh đã từng đã tham gia buổi đi săn của Hoàng gia, thế nhưng hoàn toàn không có hứng thú gì với việc săn bắn này. Đến bây giờ nàng mới có chút thấu hiểu, tại sao những vị Quân Vương lại yêu thích loại hình tiêu khiển này. Thảo nguyên rộng lớn vô biên, đến chỗ này dõi mắt chung quanh mới có thể hiểu thiên hạ do mình đứng đầu rộng lớn đến chừng nào. Gió thổi khiến cây cối nghiêng ngả như múa, mây cuốn mây tan, không khỏi khiến lòng người bị mê hoặc mà cất cao giọng hót. Dũng sĩ phóng ngựa rong ruổi, cất tiếng hát vang, giống như có thể thâu tóm cả thiên hạ trong tay. Hàng ngàn dũng sĩ cưỡi tuấn mã, tung hoành ngang dọc, hào khí ngút trời . . . . Cảnh tượng "Giành lấy thiên hạ" trong lịch sử có thể cảm nhận đầy đủ ở nơi này.
Mà trong mắt nàng lúc, bức tranh hào hung kia đã hóa thành cảnh tượng ngay lúc này. Trên đồng cỏ thoắt ẩn thoắt hiện một bóng dáng màu xanh cưỡi ngựa trắng, bất chợt hắn giơ roi hô lên một tiếng, giương cung tráng kiện, anh tư không thua bất kì thiếu niên nào.
Tố Doanh nhìn hắn bất tri bất giác mỉm cười, chầm chậm cưỡi ngựa tiến sát hắn, nhìn hắn đang chăm chú nhắm bắn, mũi tên vèo bay ra khỏi ngân cung, một con nai to lớn ở phía xa trúng tên ngã xuống.
Những tiếng reo hò vang dậy, hắn cười vui vẻ, tiếng cười lay động không gian, ánh mắt tràn đầy niềm vui tươi phấn khởi thực thụ không giống như gương mặt luôn luôn giữ vẻ trầm tĩnh an hòa như mọi khi, làm cho gương mặt chợt vô cùng sinh động. Tố Doanh nhìn hắn đến ngẩn người, cảm thấy hắn giờ phút này thật khác biệt.
Ở trên thảo nguyên rong ruổi khá lâu, hắn nói: "Hoàng hậu thích đi đâu thì cứ đi đi."
Hắn luôn dẫn đầu đội quân tìm thú săn, nhưng cũng không miễn cưỡng người khác phải đi cùng hắn.
Có lẽ là do đang ở trên thảo nguyên bao la rộng lớn, âm thanh hắn nói chuyện cũng hào sảng hơn rất nhiều, không giống với kiểu nói chuyện trầm tĩnh an ổn thường ngày. Tố Doanh muốn biết, lúc này đi theo hắn, nàng còn có thể phát hiện bao nhiêu điều mà trước kia nàng không biết về hắn. Vì vậy nàng ngẩng đầu lên nói: "Nguyện cùng bệ hạ đồng hành."
Hắn nheo mắt nhìn nàng cười cười: "Cùng ta vào núi đều là dũng sĩ. Ở sâu trong Sùng Sơn mãnh thú ẩn hiện, nàng không sợ sao?"
Tố Doanh mỉm cười: "Gặp thú mà trốn, còn có thể gọi là đi săn thú sao?"
Hắn cười vang, vung tay hô lên: "Đến đây đi."
Sùng Sơn địa thế cũng không quá hiểm trở, nhưng cây cối rậm rạp, đoàn người dừng chân ở chân núi một lúc sau đó rẽ vào con đường mòn nhỏ ngoằn nghèo để lên đỉnh núi, trông thấy con thú nào thì ngay lập tức giương cung, đi tới lưng chừng núi đã thu hoạch được rất nhiều thú rừng. Hoàng đế không săn được dã thú nào như hổ hay gấu nên có chút tiếc nuối. Tố Doanh ngược lại săn được rất nhiều gà rừng và thỏ hoang đến nỗi ngay cả mình cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Sau này mới biết là Hoàng đế không muốn nàng cảm thấy việc đi săn nhàm chán nên sai người cố ý xua những con thú nhỏ đó đến gần chỗ nàng.
Dần dần đi tới chỗ cao, Tố Doanh thấy hơi lạnh nhưng Hoàng đế cưỡi ngựa song song với nàng vẫn rất hăng hái.
"Phía trước có chỗ có thể nghỉ ngơi, hãy nghỉ một lát." Hắn cầm roi ngựa chỉ về phái trước, Tố Doanh nhìn theo hướng roi thì thấy trên sườn núi có một bãi đất trống khá rộng. Hắn giải thích: "Nơi này gọi là Chếnh choáng đài … đường đi được một nửa, ở lưng chừng núi, uống một nửa rượu, nửa tỉnh nửa say."
Tố Doanh buồn cười: "Ở chỗ này say chuếnh choáng, đến đỉnh núi chẳng phải là say khướt? Như vậy làm sao mà xuống núi?"
Thế nhưng hắn lại khôi phục giọng điệu thường ngày, hờ hững đáp: "Đến đỉnh núi, nàng sẽ rõ: thật ra muốn say khướt cũng không dễ dàng. Cao xử bất thắng hàn ()… khi đó sẽ tỉnh táo hơn nữa ấy chứ." Cho dù trong cuộc đi săn, hắn giống như biến thành một người khác, nhưng dấu vết của con người lăn lộn nhiều năm trong cung cũng không cách nào chối bỏ được.
() Ý nói là ở nơi cao thì không khí sẽ lạnh hơn.
Tố Doanh thấy hắn mất hứng, vội vàng giật giật ống tay áo của hắn nói: "Bệ hạ, có hồ ly!"
Hắn nhanh chóng giương cung, một mũi tên bắn ra hoàn toàn trúng đích nhưng hắn không thèm nhìn con hồ ly mà quay sang nói với Tố Doanh: "Cũng nhờ nhãn lực của nàng tốt, con hồ ly này ban cho nàng."
Tố Doanh vừa mới tạ ân điển xong thì đã có người cầm con hồ ly kia tiến đến. Một mũi tên trúng ngay mắt trái của nó, hoàn toàn không tổn hại đến bộ lông. Tố Doanh ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, tròn xoe mắt. Hắn nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, vui vẻ cười hai tiếng, vỗ vỗ vào lưng Tố Doanh sau đó giục ngựa lên trước.
Chuếnh choáng đài đã được dọn dẹp sạch sẽ, rượu cũng đã chuẩn bị xong, Đế hậu hai người ngồi trên tháp cao. Các dũng sĩ ngồi trên chiếu của mình nướng thú săn được cùng nhau nâng chén. Hoàng đế thấy vậy cũng gia nhập hàng ngũ của bọn họ, tự thân động thủ nướng thịt. Việc này xuất hiện ở lúc đi săn không có gì kì quái nhưng Tố Doanh lần đầu nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc một lát. Nàng ở một bên quan sát cẩn thận, phát hiện hắn giờ phút này thái độ đối với kẻ dưới cực kỳ thân thiết, giống như hắn chỉ là thủ lĩnh trong đám thợ săn. Những quần thần kia đối với hắn vẫn cung kính như cũ, nhưng thái độ so sánh với thường ngày có phần buông thả hơn rất nhiều. Một đại đội nhân mã ở Chuếnh choáng đài khí thế ngất trời uống rượu và ca hát, trừ việc ăn mặc và dụng cụ đi săn cao cấp hơn bình thường một chút còn lại cũng không có gì khác biệt lắm so với những người thợ săn đồng hành lên núi.
Tố Doanh ngồi trên tháp cao ngắm nhìn, thấy Hoàng đế còn bình dị gần gũi như vậy, nàng cũng nên buông bỏ một chút lễ nghĩa, lập tức bỏ áo choàng ra, kéo ống tay áo đi tới bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Thần thiếpcũng muốn thử một chút." Hắn đang ngồi ở giữa hai vị phò mã nướng một khối thịt hươu, thấy thế đem cây nướng thịt đặt vào tay Tố Doanh.
Tố Doanh thành thục nướng thịt, sau một lúc quay trở đã đem khối lớn thịt hươu nướng chín năm phần, sau đó nhanh chóng dùng dao cắt từng thớ trên khối thịt, lấy muối rắc vào để có vị mặn. Tất cả mọi người nhìn thấy đều ngẩn người nhìn động tác của nàng, ngay cả Tố Trầm cũng cảm thấy kinh ngạc. Hắn chỉ biết muội muội đã từng vào cung chăm sóc việc ăn uống thường ngày của Thuần viện, lại không biết nàng quả thật là tự thân tự lực. Hoàng đế giống như là sớm biết năng lực của nàng, nhâm nhi khối thịt hươu Tố Doanh chính tay nướng, nhìn mọi người cười nói: "Chỉ sợ ngày sau tú nữ đều không phải học cầm kì thi họa nữa, họ sẽ đi học nấu ăn đấy!"
Tố Doanh nghe nói vậy là biết hắn thích, trong lòng rất vui mừng. Nàng dù sao cũng là Hoàng hậu của một nước, mặc dù không tự cao tự đại, nhưng cũng không dám cùng mọi người tỏ vẻ quá thân thiết, cợt nhã, cùng bọn họ uống rượu ăn thịt nên vội tìm cớ, đứng dậy ngắm phong cảnh xung quanh.
Chỉ một lát sau, Hoàng đế không mang theo hạ nhân, lặng lẽ đi tới phía sau nàng, nói: "Cảnh sắc ở bìa sau của Sùng Sơn còn đẹp mắt hơn." Dứt lời cầm tay nàng, dẫn ra chỗ khác.
Phía trước quả nhiên không gian rộng mở - rừng cây xanh ngắt trùng trùng điệp điệp và rộng mở như hút hết tầm mắt nhưng nếu nhìn kĩ, xa xa có thể thấy được khung cảnh của thảo nguyên với màu xanh nhàn nhạt pha chút vàng đặc trưng. Trời đã về chiều, ánh mặt trời sắp lặn chiếu những tia sáng sắc vàng pha đỏ lên những ngọn cây, đỉnh những ngọn cây như được dát vàng lay động trong gió rực rỡ. Khung cảnh vô cùng tráng lệ… Trong tiếng gió vi vu, Tố Doanh hít thở thật sâu, giang rộng đôi tay để hứng lấy những cơn gió."Thích thật a…." Cảm giác này rất đặc biệt nhưng chỉ có thể dùng ba từ đơn giản này để biểu đạt.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, chỉ vào thảo nguyên phía xa nói: "Ta nên oanh oanh liệt liệt sống ở nơi đó." Hắn đưa cánh tay vung lên, chỉ hướng về rừng cây thăm thẳm một màu xanh: "Sau đó, nhẹ nhàng thoải mái chết ở nơi đó."
"Bệ hạ!" Tố Doanh vội lên tiếng ngăn không cho hắn nói những điều không may.
Hắn nhìn nàng cười cười, không nói nữa.
Ngay cả là Đế Vương, cũng có những nguyện vọng không thể thực hiện. Lúc hắn lên ngôi chưa được bao lâu thì đã chỉ định xây Hoàng lăng của riêng mình, được xem xét phong thủy thổ địa, nghiên cứu kiến trúc một cách nghiêm túc và cầu kỳ, cách xa nơi này vạn dặm. Theo Tố Doanh biết, nơi đó vào mấy năm trước đã xây xong. Nàng nhìn sang nam nhân đứng bên cạnh mình, chầm chậm cầm lấy tay hắn.
Bọn họ vai kề vai, tay nắm tay cho đến khi mặt trời khuất núi.
"Chúng ta sẽ tiếp tục lên đỉnh núi chứ?" Tố Doanh tuy có lưu luyến cảnh sắc tráng lệ trước mắt, nhưng vẫn mong đợi phong cảnh nơi điểm cuối của hành trình.
Thế nhưng hắn lại lắc đầu nói: "Chúng ta xuống núi thôi."
"Hả?"
Hắn nghiêng đầu nhìn lên ngọn núi, giọng nói hơi trầm: "Ta đã lên đỉnh núi một lần … Lần đó là cùng đi săn với Tiên hoàng. Có một tên đại thần ra sức khuyến khích ta lên núi trước, ta đã rất phấn khích nhưng về sau khi ngẫm lại ta luôn cảm thấy hối hận: Tại sao lại đi lên trước? Tại sao không ngừng lại ở Chuếnh choáng đài?" Hắn cúi đầu trầm mặc một lát, sửa lại vạt áo cho Tố Doanh, cười cười: "Một lát nữa, trên núi sẽ rất lạnh, nàng ăn mặc như vậy, không ở lại được đâu … Quay lại thôi."
Kết quả của buổi đi săn hôm nay rất tốt, buổi tối tất cả quân thần cùng nhau đốt lửa trại, nướng thịt và hân hoan ca múa, dường như quên luôn cả thân phận cao quý của mình. Ngày thứ hai Hoàng đế lại dẫn đội săn vào núi, bắt được một con gấu đen rất to, thoạt nhìn rất khỏe mạnh và hung dữ, thật làm Tố Doanh mở rộng tầm mắt. Ngày thứ ba Đế hậu cùng nhau đến thảo nguyên bắt thỏ hoang, lúc hoàng hôn, dừng lại bên hồ để ngựa uống nước, Tố Doanh cưỡi trên con ngựa Đạp Tuyết của mình, dõi mắt trông về phía xa.
Ánh trời chiều lan tỏa, sắc vàng dệt trên thảm cỏ, đẹp như tranh vẽ, gió đêm nổi lên từ bầu trời xa xôi phía chân trời . . .
Tố Doanh bẻ một đoạn thân sậy, vót nhọn một đầu, đặt ở bên môi thổi, đáng tiếc âm sắc không thật sự hay, vốn là một khúc nhạc không vui vì nhạc cụ này mà càng thêm phần thê lương. Hoàng đế cưỡi trên con ngựa Lưu Tinh của hắn, lẳng lặng lắng nghe.
Thổi xong khúc nhạc, Tố Doanh thở dài: đẹp thì đẹp thật, nhưng ngay cả khi được sống ở một nơi đẹp như vậy cả đời người, nhất định ai cũng sẽ có phiền não của riêng mình.
Tiếng thở dài của nàng còn quanh quẩn đâu đây, nhưng nhanh chóng bị một âm thanh vui vẻ của bài nhạc khác xóa tan … Là Hoàng đế đang thổi một khúc đồng dao. Chỉ với một bản nhạc ngắn gọn nhưng lại mang một sắc thái tươi vui đặc trưng của một bài đồng dao, hắn thổi xong cười nói: "Khúc nhạc kia của nàng quá bi thương, không hợp với cảnh đẹp nơi đây." Nói xong cao giọng hỏi tùy tùng sau lưng: "Còn ai có thể thổi một khúc đồng dao như ta?"
Cận vệ ai cũng nhanh chóng thổi lên những khúc đồng dao đậm chất quê hương, mang bản sắc của nơi mình sinh ra và lớn lên. Khi một người thổi thì mọi người phụ xướng, tạo nên một âm sắc đặc biệt dưới trời chiều.
Thân sậy được lấy làm nhạc cụ bị hắn tiện tay ném sang một bên … Lúc khởi hành quay về, Tố Doanh bèn cúi người nhặt lên, dùng một sợi cỏ buộc lại một chỗ, cẩn thận bỏ vào trong túi gấm bên hông. Mặc dù nàng nhắc nhở mình: bọn họ thuộc về chốn cung cấm thâm sâu kia, người hôm nay đang mỉm cười với nàng, có lẽ ngày mai sẽ thay đổi. Nhưng nàng vẫn quý trọng thời khắc trước mắt này- thời khắc mà thấy những mặt khác của hắn mà nàng chưa từng được thấy trước đây và nàng sẽ cất giấu nó trong tận đáy lòng.
Ngày thứ tư, sau khi cùng đá cầu, Hoàng đế liền vào ngự trướng nghị sự cùng mấy vị đại thần. Tố Doanh đợi tới đợi lui, không thấy trong ngự trướng có động tĩnh gì liền có linh cảm chẳng lành. . . Nàng đã từ từ học được cách làm sao để ý đến những động tĩnh xung quanh hắn, hay quan sát sắc mặt của mỗi một người hầu hạ bên cạnh hắn để suy đoán tình huống, mà lúc này giờ phút này kết quả quan sát khiến cho nàng lo lắng.
Nàng phái người tới ngự trướng hỏi thăm, nhưng không dò la được tin tức gì hữu dụng.
Trong lúc nàng đang căng thẳng lo âu, nhưng lại không thể không lơ là được bạch y nữ nhân nhàn rỗi bay tới bay lui trong trướng, điều này làm cho nàng càng phiền muộn hơn.
"A Doanh, ngươi có biết cái gì là bất hạnh không?" Nàng hỏi nhưng không đợi Tố Doanh mở miệng đã nói tiếp: "Lúc mang theo hi vọng mà đến, lại phát hiện niềm hi vọng của mình chỉ giống như quyết tâm xây lâu đài trên cát. Đầu tiên rất có ý chí chiến đấu, muốn làm chuyện lớn, nhưng sau khi nhận thấy hiện thực, mục tiêu to lớn lại biến thành một điều rất cơ bản đó là sống sót. Những quyết tâm, ý chí lúc đầu như vậy nhưng giờ đây lại chỉ giãy giụa để sinh tồn … Đây chính là bất hạnh." Nàng chỉ chăm chú nói lên ý kiến của mình, không thèm nhìn sắc mặt của Tố Doanh.
Tố Doanh liếc mắt nhìn nàng, sau đó tự nhủ: "Ta không nhìn thấy nàng ta, nàng ta nói gì đều mặc kệ!"
"Ngươi thiếu chút nữa không thấy được ta!" Bạch y nữ nhân bay lượn tự do trong không trung: "Khi ngươi đã coi bất hạnh là chuyện đương nhiên trong cuộc sống cung đình, thời điểm ngươi tự nhủ rằng ‘ta phải thích ứng với cuộc sống thâm cung này, cố gắng sống sót’ ngươi chắc chắn sẽ không gặp ta. Nếu ngươi càng ngày càng không dám mạo hiểm, càng ngày càng trầm mặc, tất cả những gì mở miệng đều phải đắn đo suy nghĩ, có lúc dứt khoát không mở miệng. Kết quả, từ từ biến thành một cái xác không hồn … Như vậy ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy ta nữa."
Nàng còn nói: "Người tự hài lòng với cuộc sống hiện tại, cho dù trước mắt có bao nhiêu lựa chọn đi chăng nữa, bọn họ cũng không nhìn thấy. May mắn thay ngươi lại có thể nhìn thấy ta. Nhanh lên, A Doanh! Ngươi lại đến thời điểm không thể không đưa ra lựa chọn . . . Thay vì từng bước giãy giụa, vì sao không dùng đến quyền lực to lớn ngươi đang nắm trong tay để khiến cục diện hoàn toàn thay đổi?"
"Lựa chọn?" Tố Doanh đứng trước loan trướng của Hoàng hậu,lạnh lung nhìn nàng: "Bây giờ địa vị và quyền lực của ta chênh lệch rất xa so với kết quả đạt được khi thực hiện giao dịch với ngươi sao? Một khi ta đã muốn, với tay là có thể chạm vào. Coi như địa vị và quyền lực ngươi hứa với ta có thể to lớn hơn, đối với ta mà nói chỉ là dư thừa. Ta chỉ lấy những gì cần thiết."
"Đó là ngươi còn chưa biết thôi . . . Có thể đem những thứ ngươi cần cho ngươi, ngươi muốn hướng tới hắn tìm kiếm sự che chở của người đàn ông này … Bỏ ngay suy nghĩ đó đi… Hắn sắp chết." Bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng bay tới đỉnh ngự trướng.
Đúng lúc này, Hoàng đế cùng mấy vị đại thần bước ra. Bạch y nữ nhân bay đến bên cạnh Hoàng đế, để tay trên vai hắn. Hoàng đế giống như có cảm giác đầu vai hơi lạnh, rùng mình một cái.
Tố Doanh thấy vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, không khỏi bước nhanh đi về phía hắn.
"Hắn rất nhanh sẽ chết." Bạch y nữ nhân lại nói một lần.
"Ngươi nói láo!"
"Có tin hay không …tùy ngươi." Bạch y nữ nhân hờ hững nói: "Tố Doanh, nhanh tự có tính toán cho bản thân mình đi!Đứa trẻ tám tuổi không hiểu ý nghĩa của việc có được thiên hạ này, nữ quan phụng hương cũng không kham nổi gánh nặng thiên hạ, nhưng ngươi bây giờ đường đường là một vị mẫu nghi thiên hạ, ngươi phải hiểu rằng: Không thể nói hai chữ không muốn, nếu không ngươi chỉ còn lại hai bàn tay trắng."
Tố Doanh càng chạy nhanh, vẻ mặt khó dò đi thẳng đến bên cạnh Hoàng đế, không thèm để ý đến quy củ mà kéo tay áo hắn. Tuy Hoàng đế không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng thấy vẻ mặt nàng vừa nghi hoặc vừa kinh sợ pha chút khổ sở, hắn khoan dung nhìn nàng cười cười, nói: "Đi vào đây, ta có lời muốn nói với nàng."
Hắn nói xong, nhẹ nhàng kéo tay áo của mình nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay đang sống chết níu lấy tay áo mình của Tố Doanh, vì vậy dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.
Rõ ràng là mặt trời đang ngay trên đầu nhưng Tố Doanh lại cảm thấy có chút lạnh, còn có chút mê mang, càng ngày càng không thấy rõ hắn. Nàng bèn nhắm mắt lại, hít sâu một cái, sau đó buông ống tay áo, theo hắn đi vào ngự trướng.
Ngay sau khi được hạ xuống, ngăn cách không khí ba ngày vui vẻ ở bên ngoài doanh trướng hoa lệ này, hắn lại trở về đúng vị trí Quân Vương.
Trong trướng có mùi hương trong veo ấm áp, nhẹ nhàng di động chung quanh hai người.
Tinh thần Tố Doanh vẫn chưa ổn định lại, đứng trước mặt hắn, cũng không biết nên nói gì, chỉ là ngẩn người quan sát từng hành động của hắn. Sau khi các đại thần rời đi, sắc mặt của hắn không tốt. Thấy ánh mắt nàng thê lương, hắn trầm giọng hỏi: "Ngươi đã biết?"
Tố Doanh khẽ run rẩy, hỏi ngược lại: "Về cái gì?"
"Lan Lăng Quận Vương ở Tây Thùy liên tiếp bại trận, thương vong rất nhiều." Chân mày hắn nhíu lại: "Trong trận chiến vừa rồi hắn bị bắt, là Phó tướng Tạ Chấn đánh bất ngờ trại địch cứu hắn trở về. Bây giờ chiến sự tại Tây Thùy lâm vào cục diện bế tắc, tình thế không tốt."
"Cái gì?" Tố Doanh cả kinh, lập tức quỳ xuống tạ tội cho ca ca của mình. Xưa nay Đế Vương thường hay nói "Con dân của mình có tội, cũng là mình có tội", đem tội lỗi khắp thiên hạ nhận vào bản thân mình, chỉ có như vậy mới được coi là minh quân. Thân là thê tử của hắn, Hoàng hậu của một nước cũng phải học tập. Người nhà nàng có tội, trong đó nhất định là có lỗi của nàng, nàng phải chủ động cầu xin thứ tội mới biểu lộ mình là người hiểu đạo lý, nếu như cầu cạnh, ngược lại không tốt. Không biết lúc nào điều này biến thành một loại quy củ. Ngay cả Tố Doanh một lòng lo lắng cho ca ca của mình, cũng theo bản năng theo quy củ này trước quở trách chính mình, hơn nữa còn phải không ngừng bày tỏ thái độ sợ hãi và hối lỗi.
Hắn tùy ý trấn an đôi câu, sau đó nói: "Thái tử thỉnh cầu Tây Chinh."
"Chiến sự căng thẳng như vậy sao?" Tố Doanh lúc này thực sự đang rất nóng lòng: Thái tử mười bốn tuổi được thụ phong binh mã thiên hạ Đại Nguyên Soái, mang binh xuất chinh, là một kì tài trong quân sự. Nhưng Tố Doanh lại sợ một khi hắn Thống soái quân chống Tây Thùy, có thể dễ dàng tìm cách đưa Tố Táp vào chỗ chết, dù là tiền trảm hậu tấu cũng chưa hẳn không thể.
Không phải nàng tự nhiên lo lắng những chuyện không đâu, cũng không nghĩ nhiều đến an nguy xã tắc gì nữa mà chỉ tính toán cho mình, cho ca ca mình. Có thể Thái tử thật sự không có ý đồ gì khác, nhưng mà chỉ một đội quân Tây quốc, nào đến nỗi để cho hắn tự mình lãnh binh? Trong triều cũng không phải là không có tướng tài có thể xuất trận. Thái tử trên danh nghĩa đã mang hàm Đại Nguyên Soái, không cầm binh thì không nói, một khi thật sự nắm chặt binh quyền trong tay, mưu quyền soán vị là điều dễ như trở bàn tay, lịch sử không phải chưa bao giờ có chuyện đó xảy ra.
"Thân là Thái tử, làm như vậy có quá mạo hiểm không?" Nàng đang cố ám thị địa vị đặc thù của Thái tử cho hắn để hắn có thể ý thức được rằng- Nếu để Thái tử lãnh binh đi lần này, người nên lo lắng không có nàng mà còn có hắn.
"Quả thật . . . Còn cần phải suy nghĩ thêm." Hắn thoáng kéo dài giọng điệu, thể hiện sự mệt mỏi. Tố Doanh phát hiện hắn cũng không yên tâm về Thái tử mới hơi an tâm.
Chân mày hắn nhíu chặt, đi đi lại lại trong ngự trướng: "Chinh Lỗ tướng quân tử trận, Lan Lăng Quận Vương đánh bại Tây quốc chưa được bao lâu, bọn họ lại ngóc đầu trở lại. Đội quân của Lan Lăng Quận Vương rất thiện chiến, lần này giao chiến cũng bị thua thiệt. Tây quốc …thật không thể khinh thường."
Tố Doanh tiến lên trước, ôm lấy hắn: "Cũng chỉ là một tiểu quốc, làm sao có thể làm khó được người muốn oanh oanh liệt liệt sống ở trên thảo nguyên như Bệ hạ?" Chuyện quốc sự không tới phiên nàng quan tâm, nàng không muốn tự cho là thông minh mà bày mưu tính kế trước mặt hắn. Tin cậy hắn, chính là hành động thông minh nhất.
Nàng nịnh nọt làm cho hắn sảng khoái cười một tiếng, ít nhất là hài lòng với biểu hiện bây giờ của nàng. Tiếp đó hắn lại hỏi: "Nói chuyện khác đi … Đan Xuyến cung mấy ngày nay vẫn ổn chứ?"
Hoàng hậu đi xa, Đan Xuyến cung sẽ không bẩm báo về tất cả mọi việc nhưng hình như hắn biết việc Khâm phi sẽ đúng hạn chuyển tin tức đến cho Tố Doanh.
Tố Doanh nhấp nháy, lập tức không chút nào giấu giếm trả lời: "Bình an vô sự." Thường thì hắn không bao giờ hỏi nàng về việc hậu cung, lúc này nhắc tới, tất nhiên là bởi vì ca ca nàng ở bên ngoài bị thua thiệt, nếu nàng có những hành động thiếu suy nghĩ khó tránh khỏi nguy cơ kẻ dưới bị lung lay . Đạo lý này Tố Doanh hiểu, thận trọng trả lời: "Xin bệ hạ yên tâm."
"Chỉ hy vọng như thế." Hắn không nhanh không chậm nói: "Ta nghe nói, nàng luôn luôn để ý đến chuyện của Thuần viện, gần đây có điều tra. Có một số việc, khuấy lên thì dễ dàng nhưng đè xuống lại khó khăn. Nếu như không phải là người có thể khả năng giải quyết mọi việc một cách êm đẹp, hãy bỏ qua đừng đụng đến nó nữa. Ta không muốn nghe chuyện người bên cạnh nàng chết một cách không minh bạch … nhất là vào thời điểm này." Giọng điệu mặc dù không quá nghiêm nghị nhưng ngẫm lại kĩ thì đây hoàn toàn là một lời trách cứ.
Tố Doanh không tùy tiện trả lời, nhưng vẫn có chút hậm hực trong lòng. Từ trước đến nay, hắn luôn luôn bỏ ngoài tai những lời nói bóng nói gió vô dụng. Hôm nay chợt nhắc tới, hơn phân nửa là vừa mới có kẻ mượn cớ chất vấn phẩm hạnh của nàng, khiến Hoàng đế cũng đã không thể làm bộ như không biết. Trong triều chưa bao giờ thiếu những kẻ vừa nghe phong thanh gió đổi hướng nào để ngả ngay theo hướng đó nhưng phản ứng này không khỏi quá nhanh.
"Quên Thuần viện đi. Chuyện đã qua, người đã chết, tìm hiểu chân tướng cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi." Hoàng đế nhìn thấy sắc mặt Tố Doanh âm trầm, chậm rãi nói: "Giả sử quá nhàn rỗi rồi nhớ lại chuyện cũ cũng còn nghe được. Nhưng còn có rất nhiều chuyện nàng phải làm, không nên chấp nhắt mãi với quá khứ."
Đây phải chăng là kiểu trước trách cứ sau trấn an? Tố Doanh mở to hai mắt nhìn hắn, chợt sinh ra một loại kích động muốn hỏi hắn: Hắn thật sự có thể thấy chuyện sinh ly tử biệt là chuyện thường tình? Nói cách khác đối với hắn, quên đi một người hắn từng yêu thích dễ dàng như vứt bỏ một tờ giấy bị viết sai?. . . Nhưng nàng hỏi không được.
"Tố Hòe là một nữ nhi được dạy dỗ từ nhỏ của Tố thị, cũng không hoàn toàn ngờ nghệch như nàng nghĩ đâu." Ánh mắt của hắn thật bình tĩnh, giọng điệu đều đều, trước sau như một.
Tố Doanh trong lòng hơi oán hận: Những bộ mặt của hắn mà A Hòe đã thấy chưa chắc đã là bộ mặt thật của hắn. Tình cảm giữa bọn họ cũng giống đóa phù dung sớm nở tối tàn, những nụ cười lưu luyến, ánh mắt triền miên cũng có thể cùng người chết mà bị chôn vùi?
Trong lòng nàng chua xót: Một ngày nào đó nàng không có ở đây, hắn nhất định cũng sẽ dễ dàng quên mất nàng. Nhưng giả sử hắn đi trước nàng, nàng sợ rằng không bao giờ có thể vô tư thoải mái quên đi được tất cả như hắn.
"Vực sâu có cá … điềm chẳng lành." Hắn nhìn nàng chăm chú, sầu não nói tiếp: "Chuyện nàng sắp xếp trong Đan Xuyến cung ý đồ quá lộ liễu rồi, làm như vậy bọn hạ nhân sẽ hoảng loạn, chính nàng cũng sẽ gặp bất lợi."
Hắn cảm thấy ý đồ của nàng quá lộ liễu?
Vậy ra tất cả suy nghĩ, ý đồ của nàng đều bị hắn nhìn rõ? Hắn còn nói: "Cưỡi ngụa mà buông dây cương tất nhiên là không được nhưng nếu siết dây cương quá gấp cũng không tốt, vung roi quá nhanh cũng không phải điều sáng suốt … Đạo lý này nàng không phải không biết?"
Lần đầu tiên nghe hắn dùng giọng điệu không thèm giấu diếm sự trách cứ như vậy, Tố Doanh cúi đầu không phản bác được.
Vì mootk lời nói vô căn cứ của một nữ nhân không biết là thần hay là quỷ mà lo lắng cho tính mạng của hắn, ở trước mặt triều thần luống cuống cả tay chân. Mà sự lo lắng của hắn vĩnh viễn chỉ là những mối quan hệ chằng chịt và phức tạp trong cung.
Thấy sắc mặt nàng biến đổi, hắn dịu giọng nói: "Hôm nay nàng cũng mệt, ta cũng mệt rồi nên không đi đâu nữa, về trướng nghỉ ngơi đi."
Tố Doanh không nói một lời cáo lui.
Nhưng mà loại chuyện giống như nghỉ ngơi không phải là vào lúc này. Rời khỏi ngự trướng, đầu óc Tố Doanh bắt đầu xoay chuyển. Về đến loan trướng, nàng trầm mặc ngồi suy nghĩ về tình cảnh hiện tại.
Một lúc sau, cung nữ vào bẩm báo: "Bạch công công cầu kiến."
Tố Doanh thức tỉnh từ trong những suy nghĩ hỗn loạn, không biết hắn vì sao lại đến, nhưng cảm giác hắn đến rất đúng lúc, lập tức cho gọi hắn vào trướng.