Một Nét Son Tình

chương 43: trăng bạc mây hồng, no đến cành hông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau bữa tối, Đông Cô xoa bóp chân cho La Hầu như thường lệ, đến tối mịt mới lên giường nằm. Nàng ôm cơ thể cường tráng của La Hầu trong lòng, cảm thấy rất bình yên. Cơ thể của La Hầu ấm nóng, giống như một cái lò sưởi, mùa đông ôm đặc biệt dễ chịu, hơn nữa chàng lại còn là một cái lò sưởi rất biết nghe lời, Đông Cô bảo chàng nằm yên, thì chàng sẽ nằm yên. Hai con người ôm nhau khít rịt giữa đêm hôm, tóc quấn lấy tóc.

Đông Cô không hề cảm thấy buồn ngủ, mở mắt nhìn trần nhà. Qua một lúc, nàng khẽ hỏi, "La Hầu, chàng đã ngủ chưa?"

"....... Chưa."

Giọng nói trầm thấp của La Hầu truyền tới, Đông Cô lại nhích thêm về phía chàng.

"Ta không ngủ được."

Trong bóng đêm, Đông Cô cảm nhận được đầu của La Hầu hơi quay qua phía nàng.

"Tại sao."

Đông Cô lắc đầu, "Không biết nữa, chỉ ngủ không được." Nàng nắm lấy tay của La Hầu, "Sao chàng chưa ngủ?"

"........" La Hầu mang tâm sự trong lòng, nhưng không biết phải nói thế nào với Đông Cô.

Đông Cô bảo, "Thôi thì nếu không ngủ được, vậy nói chuyện đi."

"....... Được."

Đông Cô gối đầu lên lồng ngực La Hầu, nhiệt độ trên người chàng thấm qua má nàng, đi vào tim.

Đông Cô khẽ hỏi: "La Hầu, em gái của chàng là người như thế nào."

Vừa hỏi xong, Đông Cô thấy cơ thể bên dưới cứng đờ, nàng bình tĩnh vuốt ve cánh tay của chàng, "Ta nghe nói chàng còn có một người em gái, nên tò mò muốn hỏi chút thôi, tên của em ấy là gì?"

Cơ thể của La Hầu căng cứng, trả lời lắp ba lắp bắp.

"La.......La Từ."

Đông Cô cảm nhận được sự căng thẳng của chàng, giọng điệu càng nhu hoà hơn.

"Hiện giờ em ấy ở đâu?"

La Hầu đáp: "Nàng......tại sao nàng muốn hỏi về em ấy?"

Giọng Đông Cô vẫn vậy, khẽ nói: "Em ấy là người nhà của chàng, thì cũng là người nhà của ta, hai ta đã cưới nhau, ta cũng coi như là chị dâu của em ấy, tất nhiên muốn biết về em ấy một chút."

Giọng của La Hầu buồn buồn, "Hiện giờ...... em ấy không ở Tích Thành."

Đông Cô nói: "Không quan trọng, thế thì nói một chút về con người em ấy là được. Mai mốt có cơ hội gặp mặt còn dễ kết giao nhau."

La Hầu quay đầu qua, "Nàng chịu kết giao với em ấy?"

Đông Cô cười cười, "Em ấy là em gái của chàng, là em chồng của ta, đều là người nhà, sao không chứ."

Trong bóng tối, Đông Cô cảm nhận được La Hầu hơi siết bàn tay nàng. Bao nhiêu tình cảm cái siết tay ấy muốn truyền đạt, nàng đều hiểu.

"Nói cho ta nghe đi, em ấy là người như thế nào."

"Em ấy, em ấy rất thông minh, từ bé đã rất giỏi." La Hầu nhớ lại chuyện của em mình, "Thuở bé đi học, em ấy chăm học hơn bất cứ đứa trẻ nào, học lại nhanh hơn hết thảy, mọi người đều rất thương em ấy."

Đông Cô nằm trên ngực La Hầu, lặng lẽ nghe chàng kể về em gái của chàng. Kể từ lúc còn bé, mãi cho đến khi La Từ đã lớn, kể chuyện cha mẹ thương yêu em gái bao nhiêu, chăm lo cho em gái ra sao. Tuy hết thảy phúc phần đều không phải là của chàng, nhưng chàng vẫn cất kỹ những ký ức ấy trong đầu. Đấy là lần đầu tiên La Hầu nói chuyện thật nhiều với nàng. Tốc độ của lời chàng nói không nhanh, giọng cũng không lớn, vẫn trầm thấp như trước đây. Nhưng Đông Cô có thể nghe ra được một niềm tự hào và trìu mến của một người anh từ những lời chàng nói. Khi kể đến chuyện mẹ chàng qua đời, em gái rời đi, giọng của La Hầu nặng trĩu những tự trách. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, trong mỗi một gia đình, người không được thương yêu nhất sẽ là người coi trọng tình thân nhất.

Trong một đêm rất bình thường, Đông Cô biết được rất nhiều chuyện, không chỉ những chuyện trên bề mặt, mà cả những chuyện sâu xa hơn.

"Hiện giờ em ấy ở đô thành, khi nào em ấy về, nàng gặp em ấy, nhất định sẽ thích em ấy."

Đông Cô nhẹ nhàng vuốt ve chàng, "Ừ, ta cũng nghĩ vậy, một con người thông minh ưu tú như thế, ta nhất định phải gặp mới được."

La Hầu bất chợt nắm chặt lấy tay của Đông Cô, nói với một giọng rất thiết tha: "Vậy mai mốt ba người chúng ta cùng chung sống, được không?"

Đông Cô nhìn theo ánh sáng của trăng sao từ ngoài song len lỏi vào trong, gật đầu, "Được chứ."

Trong bóng tối, Đông Cô nghe thấy La Hầu thở phào. Cơ thể phía dưới nàng dần dần thả lỏng, Đông Cô là một người rất nhạy cảm và thông minh, những thay đổi lớn nhỏ gì của La Hầu, đều được nàng để ý và ghi nhớ. Nàng ôm người đàn ông cao lớn vững chắc như một ngọn núi, lòng xót xa đến nhức nhối.

"Ngủ đi." Đông Cô nằm lại xuống bên cạnh, nhưng vẫn nắm tay của La Hầu.

"Ừ."

La Hầu trút được tảng đá lớn trong lòng, nhanh chóng đi vào giấc ngủ, còn Đông Cô vẫn không sao chợp mắt.

Bàn tay đang nắm, đầy vết chai sần ngang dọc. Cả đời chàng trai này đã phải chịu qua bao nhiêu gian khổ tội tình, mà trong đó một phần lớn lại đến từ gia đình của chàng. Sự thiên vị do mê tín của cha mẹ đã khiến cho chàng thuở bé không được họ quan tâm yêu thương, lớn lên rồi họ lại đan tâm tống chàng ra chiến trường cho đến khi chàng tàn phế quay về. Thế mà qua bao thăng trầm, năm tháng thoi đưa, từ đầu đến cuối chàng chưa từng oán trách cái gia đình ấy một chút nào. Đông Cô quay đầu, nương theo ánh trăng yếu ớt, nhìn La Hầu. Hơi thở của chàng đều đều, ngủ rất say. Ánh trăng phác hoạ những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt chàng, nhất là vào lúc đang ngủ say, trông chàng vô cùng trầm tĩnh, mang theo vẻ cô độc, và chút phong sương thê thiết.

Đông Cô khẽ hôn lên mái tóc chàng.

Chàng coi trọng tình nghĩa, ta hiểu. Sâu trong thâm tâm của chàng là khát vọng có người thân, ta cũng hiểu.

Cho nên, ta sẽ cố gắng hết sức mình, giúp chàng vãn hồi lại người em ấy.

........

Những ngày sau đó đều phẳng lặng và chậm rãi.

Ngày ngày An Kình đúng giờ có mặt, mang theo thức ăn sáng, ăn xong An Kình vào phòng vẽ, La Hầu ra quán rượu trước nhà. Đông Cô thì ở lại trong nhà, lúc thì chỉ bảo An Kình chút đỉnh, lúc thì quét dọn nhà cửa, rất nhàn rỗi. Giữa trưa La Hầu về nhà, ba người cùng ăn cơm. An Kình cũng không còn câu nệ nữa, nhập gia tuỳ tục, trong lúc ăn cơm sẽ đôi khi hỏi Đông Cô dăm ba câu hỏi. Những gì trao đổi cũng chỉ trong phạm vi thông thường. La Hầu ngồi bên ăn, thỉnh thoảng An Kình cũng sẽ nói với chàng đôi ba câu. La Hầu không giỏi ăn nói, An Kình cũng không phiền lòng, lần nào cũng vẫn có thể bình tĩnh hoà nhã nói cho đến cuối đề tài.

Một đêm nọ, mặt trời lặn xuống, trăng lên đầu ngõ, khắp trời giăng đầy ráng đỏ. Đấy chưa phải là lúc La Hầu về nhà, Đông Cô buông quyển sách, đứng lên đi ra sân, lặng lẽ đứng một mình, nhìn vầng trăng non mới mọc, xao xuyến đến ngẩn ngơ. Rồi bỗng sau lưng vang lên một giọng nói nhu hoà—-

"Ta cười trăng bạc nhuốm mây hồng."

Đông Cô nhếch miệng, không ngoái đầu, chậm rãi đáp: "Trăng bạc cười ta lấm bụi thế."

An Kình đến bên cạnh Đông Cô, mắt hơi ngước nhìn về phía nàng, "Chỉ trách thế gian lắm nghĩa tình."

Mặt Đông Cô bình thản, hơi mím môi, "Cản ta tự do một nhân sinh."

An Kình nhìn cô gái, gió trong lành thổi tóc mai nàng bay bay, tóc đen huyền mềm mại, phất ngang qua gò má. Ánh sáng còn sót lại của tịch dương chiếu lên tóc nàng, ánh lên màu hoe đỏ nhàn nhạt. Môi An Kình nhẹ run. Bao nhiêu tình cảm đã đè nén trong những ngày qua, cuối cùng khó lòng tiếp tục chôn giấu. Y tiến lên dăm bước, tay không kiềm chế được, nắm lấy cánh tay của Đông Cô.

"Đông Cô, ta......."

Đúng vào lúc y mở miệng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

"Ồ, chắc là La Hầu đã về, ta đi mở cửa đây."

Đông Cô tiến về phía cửa nhà, bàn tay của An Kình chậm chạp buông thõng. Y nhìn nàng đón chồng vào trong sân, tuy không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng y có thể cảm nhận được niềm hân hoan của nàng. An Kình tiếp tục nhìn Đông Cô đỡ La Hầu vào trong phòng ngủ, rồi lại bước ra gọi y.

"Yến Quân, ngài cũng thu dọn rồi vào dùng cơm nhé, vẽ cả ngày chắc thấm mệt rồi."

An Kình cười cười, "Thôi, tối này ta bận, xin cáo từ trước." Nói rồi y không đợi Đông Cô trả lời, xoay người đi mất.

Vội đến vậy sao?

Đông Cô nhìn theo bóng y rời đi, nghĩ thầm, có phải đã xảy ra chuyện gì, tại sao y rời đi hối hả như vậy. Lẽ nào phủ của An Nam Vương đã có động tĩnh gì rồi.

Một người con gái chưa động lòng, sao có thể nhìn mà hiểu được nụ cười khổ sở thê lương, sao có thể thấy được ánh mắt không dám nhìn thẳng.

Về đến phòng ngủ, La Hầu đã xới cơm sẵn.

"Người kia đâu rồi."

Đông Cô đáp: "Đi rồi, nói là tối nay bận."

La Hầu gật đầu, cầm bát cơm vốn đặt ở chỗ của An Kình bỏ qua chỗ mình.

Đông Cô ngồi xuống, cười hì hì.

"Lâu lắm rồi không được ngồi ăn riêng, có thấy nhớ cảm giác này không?"

"......."

Đông Cô nhích người, bay đến ngay sát La Hầu.

"Nào nào, để em hầu chồng em dùng cơm." Nàng cầm đũa lên, gắp một miếng thịt, "Nào, há miệng, aa—–"

Mặt La Hầu hơi nóng lên, há miệng, Đông Cô đút miếng thịt vào.

Đông Cô nhìn xong nói bằng giọng đầy bất lực: "Chàng phải nhai đi chứ."

La Hầu nhai, nuốt.

Đông Cô hứng chí lại gắp thêm một miếng nữa, miếng thịt, miếng rau, đều do nàng đút, không để cho La Hầu được đụng vào đũa.

"Nàng....... Nàng cũng ăn đi."

Đông Cô cười đáp: "Được, chàng miếng, ta miếng."

La Hầu không nói gì, lúc Đông Cô tiếp tục gắp thức ăn, chàng không mở miệng.

Đông Cô rờ rờ cằm, "Vầy đi, chàng miếng, ta miếng."

La Hầu ngó nàng.

"Ta hai miếng, nàng miếng."

"Không được không được." Đông Cô lắc đầu nguầy nguậy, "Vậy ta no chết mất, thôi vầy đi, chàng ta , nếu chàng muốn ta ăn nhiều thì chàng cũng ăn nhiều lên."

La Hầu làm sao cãi lại được Đông Cô, chàng há miệng, ăn thức ăn Đông Cô đút.

Do phần ăn vốn tính cả An Kình, cho nên nấu khá nhiều, nhưng vẫn bị Đông Cô và La Hầu ăn hết sạch.

Ăn xong, Đông Cô vuốt vuốt bụng, cười khổ, "Chồng ơi, chàng hết có con được rồi."

"......."

"Chàng có bị tức bụng không?"

"......."

Đông Cô quay người ghé đến thật gần La Hầu, lấy tay sờ sờ bụng chàng.

"Ha, chàng cũng căng nứt bụng rồi, đúng không?"

La Hầu cúi đầu, không nói gì.

Đông Cô áp mặt lên bờ vai của La Hầu, không ngừng than thở, "Tiêu rồi, tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, bụng nặng quá ta không đứng dậy được nữa."

La Hầu ngước mắt, "Ta đỡ nàng."

Nói rồi chàng thật sự lo đi tìm gậy.

"Ối ối, đợi chút." Đông Cô kéo tay chàng trở về, "Sao nói gì chàng cũng tưởng thật vậy."

"........" Những gì nàng nói, đương nhiên chàng tin hoàn toàn.

"Đừng nhúc nhích, chúng ta cứ dựa vào nhau như thế này một lúc đi đã."

La Hầu ngồi yên. Chàng thiếu một chân, khó giữ thăng bằng, Đông Cô dựa vào vai phải của chàng, chàng âm thầm dùng một tay chống lên ghế, để nàng có được chỗ dựa vững một chút.

Đông Cô khép hờ mắt, trong đầu hiểu rõ một số chuyện.

Phủ An Nam Vương, Lã Khâu Niên, thế lực của hai phe đó là thứ những người bình dân như chàng và nàng không thể đối phó được. Hiện giờ bề ngoài trời yên biển lặng, là vì chưa ai hiểu ra được chân tướng, một khi tra tỏ tường rồi, thì nàng và La Hầu sẽ đều gặp nguy hiểm.

Cũng như tất cả những ai có người thương trên đời này, Đông Cô lo nhất, không phải là cho bản thân nàng, mà là cho La Hầu. Trước đây tuy chàng tài giỏi, nhưng hiện giờ cơ thể đã bất tiện, hơn nữa còn thân cô thế cô, nếu như phải đối đầu, sẽ chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, chết lúc nào cũng không hay. Mà bản thân nàng thì không biết võ công, nếu đối thủ ra tay với nàng để uy hiếp La Hầu, thì nàng phải làm gì đây. Đứng bên họ chỉ có mỗi Liêu Văn Giới là người có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Đông Cô thở dài.

Mấy hôm trước Văn Giới nói sẽ đi điều tra ở phủ thừa tướng, đến nay vẫn không thấy tăm hơi, khiến Đông Cô không khỏi lo lắng.

hết chương

Nguyên văn bài thơ của Twentine:

ta cười trăng trắng nhuốm mây hồng

mấy hồng cười ta rơi chốn trần ai

chỉ trách thế gian lắm tình nghĩa

cản tự do và thảnh thơi của đời ta.

Bài thơ này do Twentine viết, nên không rõ lúc đó An Kình và Đông Cô đang đối thơ với nhau, hay là đang cùng nhau đọc bài thơ của thi nhân nào đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio