Mọi người xì xào bàn tán, cô trong lúc tâm trí không ổn định khi vừa trải qua cú sốc lớn, vốn không nhận ra được giọng nói đó của ai, cứ nghĩ một trong số những người này thôi. Để rồi lúc ngẩng mặt lên nhìn, gặp phải ai đó, cả người đứng hình, bàng hoàng không dám tin. Liên tục dụi mắt mình để xem có lầm không, rốt cuộc, là không lầm, Phong Mạc Tử thực sự đang đứng trước mặt cô.
An ngạc nhiên không nói lên lời, cô vội vàng đứng bật dậy đến chỗ cậu, bàn tay run run chạm vào khuôn mặt yêu nghiệt mà cảm nhận da thịt con người. Hơi thở ấm nóng, nhiệt độ cơ thể, tất cả đều là thật, cậu chưa chết. Nhưng sao, cô vẫn chưa thể thoát ra nỗi sợ ấy. Mạc Tử từ trên nhìn xuống, thấy khóe mi cô giọt nước mắt mặn chát vướng lại, cậu nhẹ nhàng lau đi, nói
-Em khóc vì tôi?
Tại sao? Chỉ một hành động vụn vặt vừa rồi, chỉ một câu nói bâng khuâng khiến bao nhiêu uất ức, tức giận của cô dâng trào, không thể tiếp tục chịu đựng, nước mắt lăn dài trên gò má, rồi dần dần từng tiếng nấc, mỗi lúc một to vang lên. Khóc thôi không thỏa mãn, không giảm được máu nóng trong người, với sức lực yếu như sên, cô liên tục đấm vào người cậu, xong thì quát, mắng.
-Tên khốn! Có biết tôi lo thế nào? Có biết tôi sợ thế nào không hả? Tôi ghét anh, sao không chết luôn đi.
-...
-Biến đi, nhìn anh ngứa cả mắt, không hiểu sao tôi chịu đựng được nữa.
Cậu im lặng để cô xả giận, cái mặt không biết lỗi thì thôi, còn tủm tỉm cười nữa chứ. Chẳng phải cậu muốn cười đâu, tại cô đấy, từng câu cô thốt ra sao cậu chẳng thấy mắng chửi gì cả, giống trách yêu hơn, giống thổ lộ tình cảm hơn, và đặc biệt đều rất quan tâm tới cậu. Nhìn cô mặt mũi tèm lem cũng tội nghiệp lắm, nhìn cô khóc mà cậu đau lòng, nhìn cô đau lòng thì cậu hận bản thân mình.
Riêng lần này, cậu không hối hận chút nào, phải để cô trải qua mùi vị mất đi thì mới biết tiếc nuối. Không khí xung quanh có vẻ không thích hợp để nói chuyện tình cảm, cô gì chú bác chẳng biết có hiểu gì hay không mà nói nhiều lắm, cảm thán như đúng rồi.
Mạc Tử vác cô lên vai trước con mắt hiếu kì của mọi người, sau đó mặt mũi tỉnh ruồi thẳng thừng bỏ đi. An lúc khỏe mạnh còn không làm gì được huống chi ốm yếu thế này đòi kháng cự sao nổi. Đành lấy tay che cái bản mặt đi cho đỡ nhục thôi.
Đưa cô về đúng phòng rồi, bập cửa lại, vứt cô lên giường. Đèn điện sáng trưng trưng, cả không gian tĩnh lặng đến lạ kì và chỉ có hai người, mặt đối mặt. Cậu mở lời nói
-Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng.
An vẫn còn giận lắm, liều lĩnh leo xuống giường, mặc xác cái người đang đứng trước mình, lần mò ra ngoài. Mà chưa kịp gì cả, với một bàn tay cậu quẳng cô lên giường lần nữa, đồng thời để khỏi làm mất thời gian, cậu đè lên giữ chặt người cô luôn.
-Muốn đi đâu? Em làm loạn còn chưa đủ.
-Cút ra! Tôi làm loạn là do ai?
Cậu nhếch miệng cười, ghé tai cô thì thầm
-À, đều do tôi, mà tôi là gì để em phải làm vậy, em đâu có yêu tôi.
-Đúng rồi, anh không đáng để tôi khóc. Chẳng qua nghĩ anh là bạn trai cũ nên thương tình thôi.
An xỉa đểu, nhìn cái mặt vênh thấy rõ, mặt cậu hiện mấy cái vặt đen liền, nhéo mũi nó, con ngốc này, không dùng phương pháp nặng không được. Cắn vành tai một phát, nhẹ lắm, nhưng cũng đủ mắt mũi nó nhăn lại rồi.
-Bắt đầu từ giây phút này chúng ta chơi trò chơi, tôi hỏi, em trả lời, trả lời không đúng, em sẽ bị phạt.
Nhìn ánh mắt thâm thúy đó, cô thấy không ổn, tốt nhất là đừng dại dột nghe theo lời Mạc Tử.
-Tôi không muốn tham gia trò chơi vớ vẩn đấy.
-Em không có lựa chọn. Câu hỏi thứ nhất, có yêu tôi?
-Anh điếc à? Đã nói không chơi, bỏ tôi ra.
-Trả lời không liên quan.
Cậu lườm cô nói, sau đó cúi xuống cần cổ trắng nõn, cắn mạnh, An bất ngờ, cảm giác nhột nhột vừa đau vừa buồn cười lại vừa tức điên. Không thể tin, cậu ta dám làm vậy, cả người bị giữ chặt, không thể cử động, cũng méo còn sức chống cự, nóng máu, cô quát
-Tên điên này, có biết mình đang làm gì, bỏ ra trước khi tôi đưa anh xuống địa ngục.
-Vẫn không liên quan.
Làn môi mỏng từ cổ dọc xuống xương quai xanh đẹp đẽ mân mê, rồi lại cắn mạnh, mỗi nơi rời đi đều để lại dấu ấn đỏ hồng nổi bật trên nước da trắng. Sợ Mạc Tử tiếp tục làm càn, cô nhắm mắt trả lời đại
-Tôi...tôi không yêu anh.
-Nói dối!
Một tay khóa tay An, tay còn lại không yên phận cởi từng chiếc cúc áo bệnh nhân. Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô, cậu cười cười cảnh cáo, nếu còn nói mấy lời ngu ngốc, e rằng cậu không đảm bảo có thể nhịn được. An đương nhiên hiểu cậu tính làm gì, trò chơi này ngay từ vốn đã không phải trò chơi, mà là một sự uy hiếp không hề nhẹ. Trước mắt cô phải làm vừa lòng tên này đã, chứ cứ dại dột lao vào bẫy là chết. Bỏ qua ngượng ngùng, bỏ qua tức giận, cô lắp bắp nói
-Tôi...tôi...nhận
-Nhận gì? Nói rõ coi.
-Tôi nhận yêu...có yêu anh!
Cậu chẳng biết, đã chờ bao lâu để được nghe câu nói này. Mặc dù cậu rất vui nhưng đâu thể dễ dàng tha thứ cho con ngố này được, cậu phải phạt. Nghĩ rồi, Mạc Tử nhìn cô chăm chú, hỏi
-Yêu? Làm sao tôi tin được, phải chứng minh đàng hoàng.
Bày đặt, cô ghét nhất là nói thật lòng mình mà không ai tin, kệ, không tin thì thôi, còn chứng minh chứng chiếc gì nữa. Có biết ngại lắm không?
Định mắng cho một trận tơi bời, vậy mà lúc ngước mặt lên, khoảng cách gần làm cô nhìn rõ từng vết xước còn mới trên mặt Mạc Tử. Thắc mắc một phút, như hiểu được điều gì đó, An vùng vẫy muốn thoát ra, chẳng may đụng phải cánh tay cậu, cô thấy đôi lông mày khẽ nhăn lại, xong thì cậu thả cô thật. Ngồi dậy, trước sự ngạc nhiên của Mạc Tử cô vội vàng cầm lấy tay cậu dò xét, ngó ngang ngó dọc thì phát hiện đằng sau lớp sơ mi, là một vết thương sâu hoằm đáng sợ ở cánh tay đang rỉ máu thẫm ướt cả lớp băng cuốn.
Tự dưng mắt cô nhòe đi chứ, cậu thấy vậy, không giải thích gì cả, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô thôi. An sụt sịt hỏi
-Sao lại bị thế này?
-Vết thương nhỏ không làm tôi chết đâu. Do bất cẩn nên tông phải đèn đường chứ không có gì to tát cả.
Cô biết cậu nói vậy để cô bớt lo lắng, nhưng mà nói dối dở tệ, con người này sao có thể khiến cô vừa giận lại vừa yêu được vậy.
-Ngu không để đâu cho hết, có mỗi cái xe cũng không biết điều khiển.
-Anh không biết tự bảo vệ bản thân thì đừng nhìn mặt tôi.
Miệng thì mắng mà tay thì vẫn tỉ mỉ băng lại vết thương cho gọn gàng. Mạc Tử cười khổ, con ngốc đang tự chửi chính mình hay sao ấy, chân nó bị thương mà còn chẳng biết. Trong lúc An lải nhải, cậu ngồi ngắm cô, từ mái tóc đen huyền rối xù, sóng mũi thẳng, đôi lông mi cong vút, hai mắt sưng húp do khóc nhiều và bờ môi đỏ mọng cắn vào nhau, tất cả đều nằm gọn trong ánh mắt cậu và đều rất đẹp, chỉ cần là An, mọi thứ đều thu hút cậu.
Mạc Tử không nhịn được, kéo cô lại gần, bàn tay còn lại nắm gáy cô mà cưỡng hôn. Nói cưỡng hôn cũng không đúng, cậu đơn giản chỉ nhá nhẹ vào đôi môi cô, hơi thở cậu phả vào mặt, nóng rực, mùi hương bạc hạ đâu đó thoang thoảng, trái tim cô bồi hồi, xao xuyến đến lạ.
Tức giận trong mỗi con người đã không còn, nhường chỗ cho những khung bậc cảm xúc khác nhau, sự rung động, sư tha thứ và niềm hạnh phúc.
Thấy môi cậu dần rời khỏi môi mình, sự lạnh lẽo bao quanh, cô thấy tủi. An lúc này, ngu ngơ dại khờ, chỉ muốn cuốn theo cảm giác của bản thân, lí trí đã không thể làm chủ. Nắm cổ áo cậu, cô quỳ lên, nhìn Mạc Tử, tuyên bố
-Em yêu Anh, rất nhiều, vì thế từ giờ anh chỉ được yêu mình em, nghe lệnh em, bên cạnh em. Nếu anh quan tâm người con gái khác, em sẽ ghen đấy, và lúc ghen, em sẽ chẳng biết mình định làm gì đâu.
Khẳng định chủ quyền xong, cô cúi xuống mạnh bạo hôn cậu, Mạc Tử có hơi bất ngờ, sau lại mỉm cười, từ thế bị động lật người một cái đã trở thành chủ động. Tận hưởng sự ngọt ngào trong cô, môi lưỡi dây dưa, cuồng dã và nồng nhiệt, cả hai đều phối hợp ăn ý. An vẫn là dân nghiệp dư, sao thắng nổi cậu, bị cậu trêu đùa đến ngại. Lúc thả ra, cô thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng oán giận tên đang cắn vành tai mình. Tâm trạng Mạc Tử lúc này thực tốt, cậu khẽ thì thầm
-Nghe cho rõ, anh là của em, mãi mãi, từ tâm hồn tới thể xác đều thuộc chỉ riêng mình em. Và em, là vợ anh.
---------
Dạo này Mốc hơi lười =_=