Ninh Tu Viễn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên tay bưng bát canh giải rượu Cố Mậu Hành nấu.
Cảm nhận của anh về Cố Mậu Hành luôn rất phức tạp.
Tính cách Cố Mậu Hành cẩn trọng và nghiêm túc, đầu óc thông minh, có có năng lực, thái độ khi làm việc ngay thẳng đoan chính, nếu Ninh Tu Viễn có cấp dưới như vậy thì chắc chắn sẽ đề bạt hết sức.
Nhưng tình hình trước giờ chẳng đơn giản như vậy, từ nhỏ Ninh Lục Ly đã thích dính lấy Cố Mậu Hành, còn thân thiết hơn cả người anh trai ruột thịt này, điều này khiến Ninh Tu Viễn từ nhỏ đã có hơi ghen tị.
Điểm này Ninh Tu Viễn cũng có thể hiểu được, suy cho cùng thì anh ta cũng lớn hơn Ninh Lục Ly những tuổi.
Người có tuổi tác gần nhau thì mới dễ chơi với nhau.
Gần đây nghe nói hai người đã làm hòa, Ninh Tu Viễn thật sự rất vui mừng.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Cố Mậu Hành ở đây thì trong lòng anh ta lại cảm thấy có điểm không hay.
Ninh Lục Ly ngồi khoanh chân trên sô pha rất thoải mái: "Anh uống đi, không uống thì ngày mai đau đầu đừng trách em đấy.
Tay nghề Cố Mậu Hành được lắm đó."
Nghe kìa, ăn nói kiểu gì kìa, tay nghề Cố Mậu Hành rất được là có ý gì.
Ninh Tu Viễn ngồi ở đây mà có cảm giác như là người ngoài.
Anh ta quay đầu sáng nhìn Cố Mậu Hành: "Hóa ra nhóc Cố sống ở đây, hai đứa đúng thật là có duyên, bây giờ lại là hàng xóm rồi."
Nghĩ như thế thì chuyện Cố Mậu Hành xuất hiện trong phòng Ninh Lục Ly cũng không kỳ lạ.
Bạn thân mà, cùng nhau xem bóng đá hay chơi game cũng rất bình thường.
Cuối cùng Ninh Tu Viễn cũng điều chỉnh xong tâm thái, anh ta bắt đầu nói chuyện phiếm với Cố Mậu Hành.
Anh ta muốn mượn cơ hội này tìm hiểu tình hình công việc của Ninh Lục Ly một chút, chung quy là vì Ninh Lục Ly bình thường không thích nói những chuyện này với gia đình.
Ninh Lục Ly ngồi ở bên cạnh không lên tiếng, anh chỉ ngồi nghe anh trai mình và Cố Mậu Hành hàn huyên.
Không phải là anh chột dạ khi bị bắt gặp, trong lòng anh đang chuẩn bị một kế hoạch lớn.
Anh thấy người nhà anh tuy có vẻ là nuôi dưỡng anh theo kiểu chăn thả nhưng có chút gió lay động cỏ cũng vẫn khôn không thể giấu được họ.
Hơn nữa anh và Cố Mậu Hành đều là người trong giới giải trí, lỡ hôm nào đó ra ngoài hẹn hò không cẩn thận bị chụp lại là chuyện rất thường tình.
Ninh Lục Ly không để ý chuyện tình cảm này bị lộ ra, anh biết Cố Mậu Hành cũng không để ý.
Điểu anh để tâm là không thể để gia đình là những người biết chuyện cuối cùng.
Nếu như vậy thì người nhà anh sẽ đau lòng lắm.
Nhưng chuyện này cũng không thể về nhà nói huỵch toẹt với ra như vậy được, dù sao thì ông nội cũng nhiều tuổi rồi, ông không thể chịu nổi kích động đột ngột như vậy.
Muốn thừa nhận với gia đình thì phải bắt đầu từ người gần tuổi với anh nhất, bình thường thái độ cũng tốt nhất, tư tưởng tiên tiến nhất, đó chính là Ninh Tu Viễn.
Đánh tiếng trước, rồi sau đó từ từ để gia đình anh chấp nhận sự thật này.
Hôm nay lại trùng hợp như vậy, anh trai anh lại nhìn thấy Cố Mậu Hành ở đây, quả đúng là cơ hội trời cho.
Ninh Lục Ly là người nghĩ gì là hành động luôn.
Anh ngồi thẳng dậy, mở miệng nói: "Anh."
Ninh Tu Viễn có dự cảm không lành: "Hôm nay anh uống nhiều, giờ anh thấy chóng mặt buồn nôn, anh đi tắm rồi đi ngủ trước đây, em đi tìm bộ đồ ngủ cho anh mặc đi."
Ninh Lục Ly nhìn phát biết ngay là anh trai đang giả vờ, diễn xuất cứng nhắc, ánh mắt đảo loạn.
Nếu cho lên màn ảnh rộng thì đúng là khiến người ta xấu hổ.
Diễn xuất vụng về như vậy làm sao có thể lừa được Ninh Lục Ly: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Ninh Tu Viễn: "Anh muốn đi ngủ, không muốn nghe em nói chuyện."
Ninh Lục Ly: "Em có người yêu rồi, chính là Cố Mậu Hành."
"..."
Ninh Tu Viễn suýt thì không thở được, sao thằng nhóc này lại không làm theo lẽ thường vậy.
Ninh Tu Viễn uống một hơi hết sạch bát canh giải rượu mới bình tĩnh lại.
Ninh Tu Viễn: "Thế nên?"
"Anh à anh đừng giả vờ nữa, anh biết ý của em là gì mà.
Ý của ông nội còn cả bố và mẹ, anh rảnh thì giúp em thăm dò thử xem?"
Tuy Ninh Tu Viễn đã kết hôn nhưng vẫn không dọn ra khỏi nhà chính, chuyện này giao cho Ninh Tu Viễn đúng là thỏa đáng nhất.
Ninh Tu Viễn vẫn cảm thấy có chút không vui, em trai quý báu của anh ta sao có thể để thằng nhóc nhà bên cuỗm đi mất chứ?
Anh ta nghĩ như vậy lại thêm không cam tâm: "Sao em không tự đi đi?"
Ninh Lục Ly xòe tay: "Anh còn chẳng biết sao, nếu em mà hỏi vấn đề này ra thì trong vòng một ngày cả nhà sẽ giết tới chỗ Cố Mậu Hành ngay."
Ninh Tu Viễn lại cảm thấy trái tim anh ta như bị châm đầy lỗ, em trai bảo bối của anh ta lại đi bảo vệ người khác, đúng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cuối cùng Ninh Tu Viễn vẫn bại dưới tay Ninh Lục Ly, anh ta đồng ý thời gian này về nhà sẽ nói bóng gió từ từ thăm dò, để gia đình có chuẩn bị tâm lý.
Trăng sáng sao thưa, trang viên Tượng Thọ đã chìm vào giấc ngủ say.
Cố Mậu Hành ngồi trong vườn đợi một người, thời gian có hơi lâu, những con muỗi khiến người ta thấy phiền não.
Nhưng hắn có đủ nhẫn nại để đợi vị khách nửa đêm ghé thăm, hơn nữa chỉ có đứng ở cửa thì mới có thể bày tỏ đủ sự thành ý.
Tiếng bước chân vang lên ở ngoài cổng, hắn đứng dậy đi ra đón khách.
Ninh Tu Viễn nhìn thấy Cố Mậu Hành cũng không thấy ngạc nhiên.
Hai người nhìn nhau rồi cùng nhau đi vào trong một cách ăn ý.
Sau khi Ninh Tu Viễn ngồi xuống thì đáng giá một phen: "Cũng không tệ, chú còn biết là anh sẽ qua đây."
Cố Mậu Hành mỉm cười: "Anh Tu Viễn, gia đình anh rất quan tâm tới chuyện của Ninh Ninh, điều này em biết rất rõ."
Ninh Tu Viễn gật đầu: "Có Ninh Ninh anh không tiện hỏi, chú nói đi, chuyện lúc trước là sao?"
Cố Mậu Hành không phải đồ ngốc, hắn biết Ninh Tu Viễn đang hỏi chuyện một mình ra nước ngoài và cắt đứt liên lạc với Ninh Lục Ly.
Hắn biết, nếu không nói rõ chuyện này ra thì Ninh Tu Viễn sẽ không đồng ý hắn qua lại với Ninh Lục Ly.
Trước mặt Ninh Lục Ly Cố Mậu Hành đã thừa nhận tất cả.
Nhưng trước mặt Ninh Tu Viễn lại khác, hắn phải dùng chút kỹ xảo khi nói chuyện.
Cố Mậu Hành lược bỏ những phần không cần thiết rồi kể lại chuyện về mẹ của hắn và chuyện xảy ra năm tuổi, hắn giấu chuyện hắn có ý nghĩ muốn nhốt Ninh Lục Ly đi.
Ninh Tu Viễn nghe xong thì chau mày, năm đó nhà họ Cố xảy ra chuyện anh ta cũng biết chút ít.
Thiếu niên Cố Mậu Hành phát hiện hắn có cảm xúc khác với Ninh Lục Ly, lo lắng bản thân chưa trưởng thành sẽ làm tổn thương Ninh Lục Ly nên đi ra nước ngoài, nói như vậy thì cũng có thể hiểu được.
Ninh Tu Viễn vô thức sờ vào túi áo nhưng lại trống rỗng: "Chú có thuốc lá không?"
Cố Mậu Hành: "Lúc trước em thỉnh thoảng có hút, nhưng giờ thì không.
Ninh Ninh không thích nên em đã tặng hết sạch thuốc lá trong nhà đi rồi ạ."
Tâm trạng Ninh Tu Viễn càng thêm phức tạp: "Từ nhỏ chú đã có chủ kiến, thực ra anh thấy cách chú xử lý năm đó quả thực rất thỏa đáng.
Chú...vẫn ổn chứ?"
Cố Mậu Hành biết ý tứ sâu xa trong lời nói của Ninh Tu Viễn: "Khi ở nước ngoài em vẫn luôn học lớp tâm lý với chuyên gia tâm lý nổi tiếng, vấn đề của mẹ em cũng không phải di truyền, thế cho nên bây giờ em đã không còn vấn đề gì nữa rồi."
Ngẫm lại, hắn lại nói thêm một câu: "Em có thể đưa cho anh xem báo cáo đánh giá tâm lý của em."
Ninh Tu Viễn gật đầu, Cố Mậu Hành đã nói như vậy thì sẽ không phải nói bừa.
"Vấn đề của Ninh Lục Ly chú cũng biết rồi.
Thái độ gia đình anh thực ra vẫn luôn mâu thuẫn, vừa lo lắng Ninh Ninh sẽ bị tổn thương lại lo lắng Ninh Ninh mãi mãi không thế thoát khỏi nỗi ám ảnh để chấp nhận một mối quan hệ."
Ninh Tu Viễn dừng lại chốc lát, anh ta có hơi phiền muộn: "Chung quy chúng ta cũng không thể ở bên cạnh bảo vệ Ninh Ninh cả một đời."
Cố Mậu Hành nói: "Trong lòng Ninh Ninh, người nhà rất quan trọng."
Ninh Tu Viễn cười: "Anh không cần sự an ủi của thanh niên mấy chú đâu, đây chỉ là chút tâm trạng của bậc phụ huynh mà thôi.
Xem ra chú quả thực là người thích hợp nhất, đủ hiểu Ninh Ninh, có thể được em ấy chấp nhận.
Chuyện này hoàn toàn vượt qua sự quan trọng về giới tính, tuy ông nội là người khá truyền thống, nhưng mà chuyện liên quan tới Ninh Ninh thì anh tin rằng ông sẽ suy xét vấn đề này ở một góc nhìn khác."
Cố Mậu Hành gật đầu: "Em biết trước giờ mọi người không ngăn cản những điều cậu ấy muốn làm, thay vào đó sẽ ủng hộ hết mức.
Em vẫn luôn biết, mong muốn duy nhất của mọi người với cậu ấy là có thể sống thuận theo ý mình.
Em cũng vậy."
Ninh Tu Viễn đứng dậy: "Anh cũng được coi là nhìn chú lớn lên, anh tin nhân phẩm của chú, cũng tin tưởng mắt nhìn người của Ninh Ninh.
Anh sẽ không nói mấy lời kiểu "anh sẽ không tha thứ cho chú nếu chú đối xử tệ với Ninh Ninh".
Em ấy đã là người trưởng thành rồi, anh tin rằng em ấy sẽ chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình."
Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc ở đây.
Khi Ninh Tu Viễn ra cửa thì thời gian đã không còn sớm nữa.
Ninh Tu Viễn đã vào cái tuổi ôm bình trà Cẩu kỷ rồi, trừ khi tăng ca làm việc, nếu có cơ hội ngủ sớm thì phải trân trọng nhiều chút.
Ninh Tu Viễn bước ra tới vườn thì nhớ tới một chuyện: "So với nhà anh thì vấn đề bên nhà chú còn lớn hơn đấy.
Tư tưởng của chú Cố còn truyền thống hơn cả ông nội anh, chú đã từng công khai bày tỏ sự phản đối với hôn nhân đồng tính.
Chú lại là con một..."
Cố Mậu Hành: "Anh biết tại sao em lại chọn vào giới giải trí không? Ngoài việc Ninh Ninh cũng ở trong cái giới này ra thì còn là vì tay bố em không thể thò vào được.
Em không sợ bị bố phong sát hay là làm gì khác, ông ấy cũng không dám động tới Ninh Ninh.
Trong chuyện này ông ấy chưa bao giờ là vật cản không thể vượt qua..."
Ninh Lục Ly ngủ một giấc say trong phòng không hề biết anh trai anh và Cố Mậu Hành đã trở thành đồng minh.
Anh chỉ biết khi sáng hôm sau thức dậy thì Ninh Tu Viễn đã đi làm, chỉ còn Cố Mậu Hành đã làm xong bữa sáng ngồi chờ anh.
Ninh Lục Ly ngồi vào bàn ăn, anh cắn một miếng sandwich: "Tôi thấy cậu rảnh thật đó, vừa mới về nước không nhanh chóng đi xem tình hình công ty đi lại còn ở nhà ngủ nướng.
Chậc chậc."
Cố Mậu Hành: "Sao, sợ tôi không để ý thì tài sản của em sẽ bị người ta cuỗm mất à?"
Ninh Lục Ly không hiểu: "Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?"
Cố Mậu Hành lật tờ báo rồi chủ tay vào đầu đề.
[Theo thống kê mới nhất, số lượng đăng ký hôn nhân đồng tính đã vượt quá con số.]
"Em quên rồi à, bây giờ hôn nhân đồng tính đã là hợp pháp, sau này nếu chúng ta kết hôn thì công ty này cũng có một nửa là của em, nói như thế thì em cũng là bà...ông chủ thứ hai rồi."
Ham muốn sống sót khiến miệng Cố Mậu Hành sửa bà chủ thành ông chủ thứ hai.
Ninh Lục Ly lườm sang: "Mới được mấy ngày, cậu cũng ảo tưởng quá rồi đấy."
Cố Mậu Hành cười khẽ, hắn không nói ra là hắn đã nghĩ tới chuyện này ngay từ ngày đầu tiên hợp pháp hóa hôn nhân.
Chỉ là lúc đó đây chỉ là ảo tưởng thôi, bây giờ lại có cảm giác chân thật rồi.
Cố Mậu Hành: "Đợi lát nữa tới công ty với tôi một chuyến."
"Đến xem tài sản riêng à?" Ninh Lục Ly vẫn chưa thoát khỏi hình tượng ông chủ thứ hai.
Cố Mậu Hành khẽ cười: "Em nghĩ như vậy cũng được.
Nhưng mà còn có việc cần em giúp, hôm qua em nói sẽ viết nhạc cho bộ phim mới của tôi mà? Chúng ta tới công ty xem bản demo của phim."
"Gấp như vậy à?"
Cố Mậu Hành gật đầu: "Bộ phim này tháng sau ra rạp rồi, đến bây giờ ca khúc chủ đề vẫn chưa xác định, em nói xem tôi có gấp không?"
Ninh Lục Ly giật mình: "Cậu ung dung quá vậy, đến bây giờ vẫn chưa xác định ca khúc chủ đề?"
"Thực ra chuyện ca khúc chủ đề vẫn luôn tiến hành, nhưng không biết tại sao, chỉ là không lọt vào mắt." Cố Mậu Hành đưa tay ra nắm lấy bàn tay Ninh Lục Ly đang để trên bàn rồi lại nhanh chóng buông ra.
"Bây giờ nghĩ lại, trong vô thức tôi đã biết là phải đợi em.".