Ánh trăng đêm nay sáng tỏ, trên bến tàu bỏ hoang không có ánh đèn, chỉ có thể mượn ánh trăng để nhìn thấy nhau.
Nơi này thích hợp để gặp nhau, cũng thích hợp để tạm biệt.
"Tôi sắp đi Hải Thành rồi." Phùng Tử Kỳ nhìn mặt nước nơi xa.
Anh vốn không muốn tới gặp Long Chiến Dã, sau khi về nước, Phùng Tử Kỳ biết Long Chiến Dã sống rất tốt, hắn đã đạt được mục tiêu bấy lâu của mình, trở thành anh Long đứng đầu một vùng.
Không còn bị ai bắt nạt, cũng không còn bị ai khống chế bắt làm những chuyện thân bất do kỷ nữa.
Như vậy rất tốt, thế nên Phùng Tử Kỳ không muốn gặp lại Long Chiến Dã, anh không muốn vì những chuyện anh làm mà liên lụy tới người bạn này.
Điều anh không ngờ tới là, một loạt những chuyện ngoài ý muốn lại khiến bọn họ không dứt được mối liên hệ.
Hôm nay anh sắp rời khỏi quê hương, hoặc là có thể trở về sau khi giành được thắng lợi, hay là anh chết ở một góc nào đó nơi tha hương.
Bất luận thế nào, Phùng Tử Kỳ cảm thấy anh phải chào tạm biệt với Long Chiến Dã.
Thế là, hôm nay là lần đầu tiên sau khi anh về nước chủ động tìm gặp Long Chiến Dã.
Long Chiến Dã vẫn đang chìm trong niềm hưng phấn khi Phùng Tử Kỳ chủ động tìm hắn, đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, người hắn như bị dội cho một thùng nước đá vào ngày Tam cửu thiên vậy.
Long Chiến Dã vẫn thử tìm kiếm một khả năng khác: "Tới đó học hay tới đó làm? Bao giờ thì cậu quay lại?"
Phùng Tử Kỳ muốn nói, đợi tới ngày chiến thắng sẽ trở về.
Nhưng anh biết việc anh đang làm có biết bao nguy hiểm, anh không muốn cho Long Chiến Dã thêm hy vọng: "Chắc sẽ không quay về nữa."
Nụ cười của Long Chiến Dã cứng lại: "Cậu mới về chưa được bao lâu, ở lại đây không tốt sao? Cuộc sống trong Tô giới không phải rất an ổn sao?"
Phùng Tử Kỳ lắc đầu: "Ở nơi mà cậu chưa biết, không biết có bao nhiêu người đang đấu tranh bên bờ vực sống chết..."
Long Chiến Dã gấp gáp ngắt lời anh: "Khắp cả nước đều như vậy, chúng ta cũng chỉ là người bình thường, lại chẳng lại thần tiên, có thể thay đổi được gì chứ?"
Phùng Tử Kỳ: "Sức của một người đúng là rất nhỏ bé, nhưng có hàng ngàn hàng vạn người bình thường cùng cố gắng, vậy thì tổ quốc của chúng ta sẽ thay đổi.
Nước mất nhà tan, sao chúng ta có thể tham lam sự yên ổn lúc này."
"..." Long Chiến Dã quay đầu đi, "Dù sao tôi cũng chẳng được học hành gì, không nói lý được với người có học như cậu."
Phùng Tử Kỳ nhìn Long Chiến Dã đang tức giận một cái rồi cười, nói: "Anh Long, mấy năm trước lúc tôi đi có tặng anh một cái mặt đồng hồ, tôi giữ lại phần dây đeo.
Tôi từng nói khi chúng ta gặp lại, chiếc đồng hồ này sẽ được toàn vẹn."
Anh đưa chiếc hộp tinh xảo trong tay ra: "Lúc trước bởi vì các loại nguyên nhân, tôi không dám có quá nhiều liên hệ với anh, bây giờ là lúc thực hiện lời hứa."
Long Chiến Dã không đưa tay ra nhận, giọng điệu hắn cứng nhắc: "Đây đâu tính là gặp lại, rõ ràng là cậu lại muốn đi, tôi không muốn."
Phùng Tử Kỳ trực tiếp nhét cái hộp vào tay Long Chiến Dã, anh cười: "Anh Long, anh nhận lấy nhé?"
Nụ cười này giống như nhiều năm trước, thiếu niên Phùng Tử Kỳ đơn thuần lại non nớt, Long Chiến Dã không thể từ chối nụ cười này, hắn cũng không có lý do gì để ngăn cản Phùng Tử Kỳ đi tìm kiếm mục tiêu của mình.
Điều hắn có thể làm chỉ là nghĩ cách giúp con đường mà Phùng Tử Kỳ đi bớt gập ghềnh và chông gai hơn.
Cho dù phải cho đi tất cả Long Chiến Dã cũng hy vọng một ngày lại có thể nhìn thấy Phùng Tử Kỳ đứng trước mặt hắn, cười với hắn như vậy.
"Cắt! Ok."
Tiếng của đạo diễn Hà vừa dứt, phân cảnh của Phùng Tử Kỳ cũng đã quay bù xong.
Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn nhau, hai người vẫn chưa thoát khỏi cảnh tượng vừa nãy.
Năm ngày sinh hoạt tại căn biệt thự dân quốc, Ninh Lục Ly đã nắm bắt được hầu hết bối cảnh nhân vật Phùng Tử Kỳ.
Để đạt được hiệu quả quay phim tốt nhất, Cố Mậu Hành trực tiếp thông báo cho đạo diễn Hà chuẩn bị quay bù các phân cảnh của Phùng Tử Kỳ.
Quá trình quay rất thuận lợi, chỉ mất có ba ngày thì toàn bộ các phân cảnh của Phùng Tử Kỳ đã được quay xong.
Biểu hiện của Cố Mậu Hành vẫn trước sau như một, kĩ năng diễn không có một chút sai sót nào.
Phùng Tử Kỳ mà Ninh Lục Ly thể hiện lại càng khiến mọi người kinh ngạc.
Cũng không phải nói kỹ năng diễn của anh tốt hơn Cố Mậu Hành, mà vì Ninh Lục Ly là một người chưa từng đóng phim nên biểu hiện của anh đã có thể xem là hoàn hảo.
Đạo diễn Hà xông tới trước nhất, bày tỏ sự kích động trong lòng: "Cảnh cuối cùng này đúng là quá hoàn hảo, giống hệt như tôi tưởng tượng.
Ninh Lục Ly, đây thật sự là lần đầu tiên cậu đóng phim à? Có muốn thử đi con đường này không?"
Ninh Lục Ly không trả lời, anh chỉ đứng im nhìn về phương xa.
Cố Mậu Hành thấy vậy thì trả lời thay: "Tuy trước đó bộ phim đã đóng máy, nhưng lần quay bù này mọi người cũng đã vất vả nhiều rồi, tối nay tôi mời mọi người một bữa để cảm ơn."
"Ninh Ninh? Cậu có đi không?" Cố Mậu Hành nhìn Ninh Lục Ly vẫn chưa thoát khỏi vai diễn thì vỗ nhẹ vào vai anh nhắc nhở.
Ninh Lục Ly hồi thần: "Xin lỗi, tối nay tôi không đi đâu.
Tôi vừa có linh cảm mới, tôi phải về sửa lại bài hát chủ đề một chút."
Đạo diễn Hà nghe vậy cũng không cảm thấy Ninh Lục Ly thất lễ.
Ông cũng là người làm nghệ thuật, giữa các môn nghệ thuật có tính tương tác với nhau.
Đạo diễn Hà có thể lý giải được cảm giác linh cảm tới này, nếu bỏ lỡ thì quả là đáng tiếc, hơn nữa đây cũng là vì bài hát chủ đề của "Tinh Hỏa".
Cố Mậu Hành hỏi: "Có cần tôi đưa cậu về trước không?"
Ninh Lục Ly xua tay: "Vậy phiền lắm, gọi xe đưa tôi về là được, cậu cứ bận chuyện của cậu đi."
Ninh Lục Ly có một thói quen xấu, một khi có linh cảm, bắt tay vào viết nhạc là sẽ quên hết mọi chuyện.
Hôm nay quay phim cả ngày, về đến nhà điện thoại đã báo pin yếu.
Vừa về tới khu trang viên Tượng Thọ là Ninh Lục Ly liền nhốt mình trong phòng làm việc trên tầng hai, đủ các loại nhạc cụ ra trận để tạo nên một bài hát hoàn hảo.
Anh hoàn toàn không nhận ra điện thoại đã tắt nguồn.
Đến khi Ninh Lục Ly viết xong nhạc phổ thì anh mới phát hiện trời đã sáng rồi.
Ninh Lục Ly xoa xoa hai bên thái dương rồi duỗi người cho bớt cứng, anh thấy bây giờ không thể so với hồi mới hai mươi mấy được nữa.
Lúc trước thức cả đêm xong vẫn có thể nhảy nhót, bây giờ anh chỉ cảm thấy đau lưng mỏi cổ muốn đi ngủ một giấc.
Ninh Lục Ly đứng dậy đi lên tầng ba tắm rửa rồi đi ngủ bù.
Vừa mở cửa ra thì Ninh Lục Ly đã bị dọa cho một trận.
Ngoài cửa có một người đang đứng.
Nếu không phải nhanh chóng nhận ra người này là Cố Mậu Hành thì anh đã đạp cho một phát rồi.
Ninh Lục Ly cũng không quá để ý, mở miệng hỏi một câu: "Mới sáng sớm cậu đứng lù lù ở trước cửa làm gì?"
Cố Mậu Hành ngẩng đầu lên, không nói gì, trong mắt hắn đầy tơ máu trông rất đáng sợ.
Ninh Lục Ly lại chẳng cảm thấy gì: "Cậu nhìn lại mắt mình đi, tối qua đi chơi cả đêm đấy à? Mau về ngủ đi, tôi cũng không gắng thêm được nữa rồi, tôi muốn đi tắm rồi đi ngủ đây."
Nói xong, Ninh Lục Ly nhấc chân lên lầu nhưng lại bị Cố Mậu Hành kéo lại.
Anh chỉ cảm thấy cánh tay bị bóp chặt, biểu cảm của Cố Mậu Hành rất lạ.
Hàm dưới của Cố Mậu Hành căng chặt, hắn trầm giọng hỏi: "Sao tối qua em không nghe điện thoại?"
Ninh Lục Ly ngây người, sau đó anh sờ túi áo, lôi điện thoại ra xem: "Hả, hết pin rồi.
Tối qua về đến nhà là tôi vào thẳng phòng làm việc, không nhớ tới chuyện sạc điện thoại."
Nói tới đây, Ninh Lục Ly mới nhận thấy vẻ không đúng: "Không phải là cậu đứng ngoài cửa cả đêm đấy chứ?"
Cố Mậu Hành đột ngột buông tay, hắn lùi lại đứng dựa vào tường, vẻ mặt có chút hoảng loạn: "Xin lỗi, Ninh Ninh, tôi..tôi có hơi mất khống chế."
"Làm sao vậy?"
"Hôm qua tôi gọi điện nhưng không thấy em bắt máy nên vội vàng về đây.
Đứng dưới sân tôi thấy phòng làm việc của em sáng đèn thì biết em đang bận."
Đầu óc Cố Mậu Hành dường như có hơi rối loạn, nói chuyện không được bình tĩnh và mạch lạc như bình thường.
"Rõ ràng tôi biết em đã là người trưởng thành, lại đang ở trong nhà chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng tôi muốn nhìn thấy em, muốn xác nhận xem em đang làm gì.
Tới trước cửa tôi lại nhớ ra em không thích bị người khác làm phiền trong lúc em làm việc.
Tôi không thể đi vào, nhưng tôi cũng không rời đi..."
Cuối cùng Ninh Lục Ly cũng biết là có chuyện gì: "Cậu không muốn cắt ngang linh cảm của tôi, lại vừa muốn xác nhận tôi đang ở nơi gần cậu nhất, thế nên là cậu im lặng đứng ở đây cả đêm?"
Cố Mậu Hành gật đầu, trên mặt mang theo sự thấp thỏm.
Hắn cũng biết hành động của hắn có chút không bình thường, nếu chuyện này khiến Ninh Lục Ly sợ hãi cũng là điều có thể lý giải được.
Ninh Lục Ly cũng không nghĩ nhiều, chỉ lo lắng hỏi một câu: "Cậu có ổn không, có cần đi gặp bác sĩ tâm lý hỏi xem tình trạng chút không?"
Cố Mậu Hành lắc đầu, giọng nói có vẻ chán nản: "Ninh Ninh, tôi thấy tôi đã đánh giá quá cao bản thân, tôi luôn cho rằng mười năm rồi, tôi có thể khống chế được những thứ trong lòng mình.
Thế nhưng..chỉ cần là chuyện liên quan tới em là tôi hoàn toàn mất hết lý trí, tôi không muốn...tôi biết hành vi của mình rất đáng sợ, chỉ cần một lúc không nhận được tin tức từ em, không biết em đang làm gì là dục vọng khống chế trong lòng tôi lại bạo phát..."
Ninh Lục Ly chau mày nhìn dáng vẻ yếu đuối ít khi lộ ra của Cố Mậu Hành.
Cố Mậu Hành nói tiếp: "Nếu em thấy sọ thì chúng ta..."
Lời còn chưa dứt thì Ninh Lục Ly đã trực tiếp kéo cổ áo của Cố Mậu Hành xuống rồi hôn lên môi hắn.
Cố Mậu Hành chỉ ngẩn người trong chốc lát, tay phải đỡ lấy gáy của Ninh Lục Ly, ôm trọn người khống chế mọi cảm xúc của hắn vào lòng.
Nụ hôn này không như những nụ hôn nửa vời khi trước, cũng không dịu dàng như trước.
Những cảm xúc hắn đè nén của buổi tối bùng nổ trong phút chốc, sự công kích ẩn giấu sâu trong tính cách cuối cùng cũng bộc lộ ra.
Hắn chỉ muốn kiểm soát tất cả những gì thuộc về người đang ở trong lòng hắn, nếu phải quay về khoảng cách giữa những người bạn, đối với hắn, điều đó quả thật là sống không bằng chết.
Đối mặt với một Cố Mậu Hành đầy tính công kích, Ninh Lục Ly lại không hề thấy sợ, anh nhắm mắt lại, dùng nụ hôn và cái ôm an ủi vỗ về những bất an và cố chấp của Cố Mậu Hành.
Bởi vì, người này là Cố Mậu Hành, là Cố Mậu Hành của anh..