Thoáng thấy đồ ăn sắp sửa nguội lạnh đến nơi, ba tằn hắn bảo mọi người cùng tập trung vào bàn ăn dùng bữa. Xuyên lấy thêm chén đũa cho “chị dâu tương lai hên – xui”, bữa cơm trôi qua trong bầu không khí vui vẻ vì miệng thành viên mới cứ liên tục vừa ăn vừa giới thiệu về bản thân cũng như gia thế cô nàng.
Dù xét về tính cách, cô nàng cũng là một người hoạt náo, nghĩ gì nói nấy, trong người thế nào thì phơi bày ra hết chứ không tỏ vẻ tiểu thư e thẹn ngại ngùng ra dáng “gái nhà lành”. Nhưng cũng bởi phong thái và cách ứng xử có phần phô trương quá thể, cũng đủ để những người dày dạn kinh nghiệm như ba mẹ mường tượng ra trước tương lai của cô nàng nếu về làm dâu thì chỉ có cung phụng ngược chứ chẳng trông cậy được gì.
Hiệp là một người tuy có phần lông bông ít chú tâm vào những việc nhỏ nhặt, nhưng hiển nhiên cũng hiểu đạo lý bền vững gia đình. Vì thế sau một thời gian cả thèm chống chán, anh chàng cũng “say goodbye” cô bạn gái cá tính kia. Xuyên hoàn toàn không có động thái gì trong những mối quan hệ yêu đương của Hiệp, nói một cách chính xác thì cậu cũng chẳng có quyền hạn gì mà xen vào. Nhưng từ trong suy nghĩ của Xuyên, cậu hoàn toàn không có cảm giác vui mừng hồ hởi thay cho anh trai khi có bạn gái, trong cậu tồn tại một suy tưởng khác, hình như Hiệp đang cố tình vui đùa bởn cợt dễ dãi trong chuyện tình cảm. Dù không tự nhận hiểu hết về con người Hiệp, nhưng dù sao cũng đã sống cùng một nhà hơn năm, thông qua cách dạy dỗ của ba và mẹ nuôi, cậu cũng có thể biết tính cách của anh trai mình không hề có hứng thú với những kiểu cô nàng thích xê xua ăn diện và rõ ràng mục đích yêu đương là vì Tiền.
Dường như Hiệp vẫn chưa chịu dừng lại, mỗi lúc càng một công khai hơn những mối quan hệ của mình, cụ thể là để Xuyên càng chú ý hơn nữa. Trong lúc đang ngồi đọc sách trong phòng, bỗng dưng Hiệp bước vào mà không gõ cửa, thật ra từ trước đến nay Hiệp chưa từng bước vào phòng Xuyên nên động thái đó khá kỳ lạ...
- Có chuyện gì vậy anh? – Xuyên dùng câu hỏi thay cho sự ngạc nhiên của mình.
- Muốn cho cậu xem vài bức hình để tuyển chọn giúp tôi!
Nói xong, Hiệp bật Ipad, mở ra album hình trong thư mục cá nhân, có đến gần chục cô nàng với đủ các kiểu cách, dịu dàng có, cá tính có, gợi cảm có…
- Thế nào? Cậu thấy ai ổn nhất? Nhắm mắt bắt thăm mãi cũng chán, thôi thì để em trai chọn giúp một cô xem thử có hợp với tôi không!
- Anh hai! – Xuyên thở dài bật ra từ nhân xưng khó nhọc, mắt nhắm nghiền rồi quay sang đối diện nhìn Hiệp, như chẳng hề quan tâm đến những bức hình kia.
- Sao, chọn ai? – Anh chàng dường như vẫn rất chăm chú vào việc rỗi hơi đó.
- Cuối năm nay em sẽ xin ba và mẹ nuôi cho đăng ký học nội trú. Vì sắp tới ngoài buổi sáng học chính quy, buổi chiều em còn phải học tăng tiết phụ đạo các môn hệ số cũng như chuyên ban nữa, tối lại hoạt động ngoại khóa và môn học tự chọn, ở lại trường sẽ tiện hơn. Vì thế thời gian sắp tới anh hãy thu xếp thời gian ở nhà nhiều hơn với ba và mẹ nuôi đi!
- Tại sao cậu lại học nội trú? Nhà chỉ cách trường có phút đi bộ, việc gì phải nhọc công?! Hay còn lý do nào khác?
- Thời gian gần đây anh rất ít khi ở nhà, lại cứ quan hệ bừa bãi, ba mẹ thật sự rất phiền lòng. Anh nên sống bình thường lại như trước đi!
- Cậu có tư cách gì khuyên bảo tôi hả?
Hiệp mỗi khi bực tức thường nói những câu dễ gây tổn thương người khác, và người thường chịu điều đó nhiều nhất luôn là Xuyên. Hiệp cũng thấy lúng túng khi lỡ miệng thốt ra những lời đó, dù tự trong thâm tâm cậu không hề muốn thế.