Hiệp gãi đầu nhăn nhó tỏ vẻ khổ sở, cứ tưởng mời đứa nhóc này ra đây ăn sẽ khiến cậu ta cảm động đến phát khóc, ai dè lại bị hằn học giảng đạo nguyên tràng thế này. Chính anh cũng không ngờ, thằng em chỉ mới tuổi đầu mà đã có suy nghĩ người lớn và sành sỏi đến mức ấy. Lần này, chính Xuyên là người đưa ra câu nói hạ màn:
- Tóm lại, anh tiêu xài thế nào đó là chuyện của anh, em không để tâm tới! Nhưng em sẽ không đi ăn cùng anh thế này nữa đâu, từ mai em sẽ về nhà tự nấu ăn như trước!
Hiệp hoàn toàn cứng họng, không biết nên nói gì để hóa giải cục diện bế tắt này. Về đến nhà, Xuyên cũng chẳng nói gì, lặng lẽ lên phòng sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị cho buổi học chiều. Hiệp tất nhiên không thể dễ dàng bỏ cuộc, dù sao cũng đã mất công tranh thủ về sớm, đến trường đón rồi đặt sẵn chỗ ngồi ở quán ăn nữa, ít ra cũng phải có chút công nhận về lòng thành của người ta chứ. Suy nghĩ như thế nên anh chàng quyết định giải tỏa sự tình, bước vào phòng Xuyên.
Cánh cửa không khóa, tay cầm bật mở nhẹ nhàng như bao giờ vẫn thế. Nhưng lần này có một sự cố… tương đối nho nhỏ, đó là khi Hiệp vừa bước vào thì hình ảnh đập vào mắt là cậu em trai đang thay đồ, trên người lúc này chỉ còn độc nhất chiếc quần lót. Như một phản xạ vô điều kiện, Xuyên hét toáng lên, làm Hiệp giật thót người bỗng dưng làm theo bản năng lùi ra sau đóng cửa lại. Sau vài giây định thần, máu đã lưu thông trở lại lên não, lúc này Hiệp như nhận ra điều gì đó bất hợp lý nên mở cửa phòng trở lại:
- Này, hai thằng con trai với nhau làm quái gì mà cậu la đong đỏng lên thế hả??? – Chính xác là Hiệp muốn biện giải rằng mình không phải là kẻ biến thái.
- Tại anh bất ngờ xông vào phòng người ta mà không gõ cửa, nên… - Xuyên lúc này đã nhanh mặc thêm chiếc quần sort, hai má vẫn còn đỏ lựng như trái cà chua.
- Thì đó giờ tôi có đời nào gõ cửa đâu!
Xuyên toan cãi lại nữa về sự vô lý của tên anh trai bá đạo này, bắt người ta lễ nghi với mình trong khi bản thân lại vô phép như vậy. Nhưng cậu đành nhường một bước, hỏi vấn đề quan trọng hơn…
- Anh vào làm gì?
Hiệp chưa vội trả lời ngay, vì đang bận… ngắm nhìn cảnh đẹp. Hình như đây là lần đầu tiên anh chàng được nhìn thấy cơ thể của Xuyên, dù khi còn nhỏ cũng đã từng được ba mẹ dẫn đi công viên nước, nhưng lúc đó chưa có cảm giác gì. Vậy mà lúc này, khi thân hình của cậu bé trai đã trưởng thành đập vào mắt, chẳng hiểu sao trong lòng Hiệp lại dâng lên cảm xúc lạ lùng. Đứa nhóc mà cậu luôn mường tượng trong đầu là gầy trơ xương ốm tong teo nay đã đổi khác, có da có thịt hơn, ngực và tay cũng khá nở nang vì học bơi lội, đôi chân thon dài vừa phải, rồi đến trọng tâm là hai nhũ hoa đỏ hồng kia… Dù tránh né ánh mắt, nhưng vẫn cảm nhận được sự bỏng rát như có hàng ngàn tia tử ngoại chiếu vào cơ thể mình, Xuyên bước đến tủ đồ lấy áo mặc vào, chặt đứt ánh nhìn có phần “mờ ám” của ai kia.
- Làm gì mà như thể sợ tôi ăn thịt em vậy? – Hiệp luyến tiếc vì cảnh đẹp đã bị che mất, nhưng vẫn làm ra vẻ bình thản phớt lờ.
- Anh cứ dòm lom lom làm em thấy nhột!
- Đúng là nhạy cảm quá mức… Tôi nhìn vì thắc mắc tại sao em học bơi mà da vẫn trắng như bột gạo thế?
- Tại em tập vào buổi sáng sớm, nắng chưa nhiều. Với lại hồ bơi có mái che nữa!
- Hèn chi… - Dù rất hay phán xét về nước da của Xuyên, nhưng Hiệp lại thích cậu bé trắng trẻo thế này hơn, nhìn rất đáng yêu.
- Anh chưa trả lời em vào đây làm gì?
- Cũng tính nói vòng vo một chút, nhưng thôi quyết định vào vấn đề chính luôn!
- Là sao? - Xuyên khẽ nhăn mày khó hiểu.
Hiệp bước tới gần, mặt đối mặt, đưa tay khẽ nâng cằm Xuyên lên để nhìn chính diện vào anh, mở vấn đề bằng một câu hỏi:
- Có biết tại sao tôi không xem em là em trai của mình không?
- Tại sao? – Đó cũng là điều Xuyên thắc mắc bấy lâu, hiển nhiên không chút do dự.
Hiệp cúi đầu, rập người xuống một tí để ngang tầm với Xuyên, hai chóp mũi lại chạm nhau, sau đó đưa ra câu trả lời: “Bởi vì, tôi thích em!”