Lần đầu tiên Vương Tuấn Khải phản ứng mạnh như vậy trước mặt mọi người, không chỉ làm Cổ Du Sương sửng sốt mà cả cấp dưới cũng kinh ngạc không kém.
Hoàng Kỳ Lâm hồi phục tinh thần, vội vàng gọi cấp cứu, nhìn sắc mặt tái nhợt của người trong lòng sếp, thầm nghĩ Cổ đội trưởng lần này không hề dùng nước hoa, làm sao lại hại đến vị thiếu gia yếu ớt này nữa rồi?
Cổ Du Sương rất lâu vẫn chưa hết sững sờ, cậu em trai hờ này của Vương Tuấn Khải, rốt cuộc là có bao nhiêu chứng bệnh?
Bệnh viện Trùng Khánh.
"Cậu ấy chỉ là uất giận thái quá, mấy ngày không được nghỉ ngơi đàng hoàng nên không làm chủ được cơ thể mà thôi." Bác sĩ đẩy kính, chỉ vào mặt Vương Tuấn Khải: "Cậu theo tôi đi lấy thuốc cho nhóc con kia, mấy người còn lại đừng đi theo vướng víu."
"Mấy người còn lại" bao gồm Vivian, Dạ Nhất và Hoàng Kỳ Lâm đứng méo mặt nhìn nhau, úp vào kính trong suốt nhìn thiếu niên đang ngủ trong phòng.
"Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì." Vị bác sĩ này cũng coi như là người quen của nhà họ Vương, không hề xa lạ gì sức khỏe của Vương Viên. Lần trước cũng là anh ta cấp cứu chứng dị ứng hoa anh túc cho Vương Viên nên biết rõ cái gì nên nói: "Cậu yên tâm đi, em trai của cậu rất khỏe mạnh, cho nên cậu không cần biểu hiện ra vẻ mặt như sắp đón khủng bố tới nơi đâu."
Vương Tuấn Khải không nói gì mà nhìn nhìn bác sĩ: "Thuốc đâu?"
"Không có thuốc. Tôi đã nói cậu ta rất khỏe mạnh." Bác sĩ không ngại lặp lại lần nữa, đồng thời nhíu mày đánh giá Vương Tuấn Khải: "Không phải cậu vẫn còn lấn cấn chuyện ba năm trước chứ?"
Vương Tuấn Khải tìm cái ghế ngồi xuống, lặng thinh không đáp.
"Cậu cố chấp cũng đã cố chấp, phản kháng cũng đã phản kháng, cuối cùng vẫn là không giữ được người muốn giữ. Đến lúc này còn dằn vặt người còn sống, có ý nghĩa gì hả Vương Tuấn Khải?" Bác sĩ không vòng vo dài dòng, chẳng để ý đến hắn mà lôi toa thuốc đang kê dở dang ra: "Cậu bây giờ giống như liều thuốc mà thiếu mất một viên vậy, tác dụng không thấm vào đâu. Cậu phải biết được sự giãy dụa của cậu đi đến mức này cũng chẳng thể vãn hồi điều gì, chi bằng cậu buông tha quá khứ, sống với thực tại đi."
Vương Tuấn Khải chẳng buồn phản bác, lành lạnh nói: "Vương Dĩ Hạo sai anh đến đồng hóa tôi?"
Bác sĩ khóe môi giật giật, dám kêu thẳng cả họ lẫn tên ba mình, Vương Tuấn Khải thực sự là hữu danh hữu thực. Anh ta cũng không che giấu mà gật đầu: "Vương bá cũng muốn tốt cho cậu mà thôi."
"Từ lúc tôi lên cấp hai ông ta đã dùng câu đó để ràng buộc tôi rồi." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt đáp: "Nghe mãi cũng nhàm thôi, dù sao ông ta là một nhà tư bản chính hiệu, lời nói tạo ra giá trị thặng dư thì ông ta mới nói."
"Cậu..."
"Nếu cậu ta đã không có việc gì thì tôi đi đây." Hắn đứng dậy, vơ một vỉ thuốc trên bàn: "Đây là thuốc gì?"
"...Trị mất ngủ."
Vương Tuấn Khải nghêng ngang mang theo vỉ thuốc trắng lóa đẩy cửa mà đi, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Thực tế, người ở đâu trong mắt hắn cũng đều như nhau cả thôi, bởi vì kẻ duy nhất khác biệt trong lòng hắn đâu còn đây.
Hắn như một kẻ mù màu, ở cái thế giới trắng đen chất chồng đan xen như một trò chơi bất tận này, chẳng có sắc màu nào có thể kéo hắn ra khỏi chấp niệm ngoan cố đến biếи ŧɦái của hắn. Vương Tuấn Khải người mọc đầy gai nhọn, trong lòng cũng là một rừng xương rồng, hễ động là chảy máu, chạm vào liền xót xa.
Vương Tuấn Khải không phải kẻ dễ dàng tin vào lý do mà bác sĩ bịa ra, Vương Viên uất ức ngất xỉu? Phải, đối với hoa sen trắng kia chuyện này không có gì bất thường. Nhưng Vương Tuấn Khải ôm một tâm tư khác, giả sử cậu ta không hôn mê vì quá tức giận, thì nguyên nhân nằm ở đâu?
Nhưng mà hắn không có cơ hội chất vấn Vương Viên.
Vương Tuấn Khải về đến phòng bệnh, đã thấy cảnh sát tốp ba tốp năm đứng xung quanh cửa phòng, ba người Hoàng Kỳ Lâm đứng bất lực bên cạnh, mà Vương Viên vốn phải nằm yên trong phòng – lại không thấy đâu.
Hoàng Kỳ Lâm sốt ruột vò ngón tay, thấy Vương Tuấn Khải lập tức thoát ra khỏi vòng vây, nhào tới: "Sếp, anh phải bình tĩnh a!"
Vương Tuấn Khải nhíu mày.
"Vương Viên bị chuyển sang phòng bệnh đặc cách rồi." Hoàng Kỳ Lâm thở phì phì: "Cổ đội trưởng nghi ngờ cậu ấy là hung thủ, sai đội viên của tổ trọng án Bắc Kinh xuống đây canh giữ cậu ấy, đồng thời chuyển phòng bệnh tránh cho chúng ta biết!"
Hoàng Kỳ Lâm nói không nhỏ, đám cảnh sát được gọi là đội viên tổ trọng án Bắc Kinh kia đưa mắt đánh giá Vương Tuấn Khải, trong ánh nhìn kia chẳng có vẻ gì là thân thiện, thậm chí mang ý khiêu khích khinh thường, ngầm cho rằng tổ đội Trùng Khánh chỉ biết bao che nghi phạm, tra án chậm chạp.
"Đúng là vật họp theo loài, thượng bất chính hạ tắc loạn."
Vương Tuấn Khải không hề tức giận như trong dự đoán, dửng dưng phun một câu châm chọc trắng trợn, liếc mắt xoay người đi. Vụ án này hắn chấp chưởng, ai ngáng đường hắn là muốn chen chân vào hàng ngũ lĩnh cơm hộp miễn phí trong tù, dù Cục trưởng có một lần nữa để hắn nhàn vân nhã hạc rong chơi quên ngày, thì hắn cũng sẽ bắt cho bằng được kẻ thủ ác dám xoay cảnh sát như xoay dế.
Nếu nói Vương Viên là hung thủ hại chết Trương Quân Bằng, còn điêu hơn là Trương Quân Bằng tự sát. Một bạch liên hoa ngay cả chính mình còn lo không được, huống hồ gϊếŧ người rồi dựng hiện trường thảm sát?
Vương Tuấn Khải về tới cảnh cục, lập tức huy động hacker tra ra đoạn video bị sửa chữa nội dung ở bãi đỗ xe công ty Tinh Diệu, đồng thời mời quản lý của Vương Viên, các thành viên tinh anh Tinh Diệu đến đối chất ngay trong đêm, cả tổ án kiện đặc biệt như bừng dậy một ngọn lửa gọi là tăng ca đêm gấp bội.
"Chiếc xe để bên cạnh xe của Trương Quân Bằng là của ai?"
"Của tôi." Một người đứng dậy, Vương Tuấn Khải nhận ra anh ta là một nhân viên Tinh Diệu, nâng tay: "Lần cuối anh gặp nạn nhân là khi nào?"
"Lúc đó là tám giờ ba phút, tôi nhớ rõ." Đối phương trả lời: "Bởi vì tôi làm rơi tập văn kiện, cúi xuống nhặt và thấy Trương Quân Bằng đi ngang qua, tôi nhìn đồng hồ và tự hỏi sao giờ này mà Trương Quân Bằng còn ở đây."
"Giờ họp kết thúc lúc bảy giờ ba mươi nên mọi người đều tản ra ngoài." Một người khác bổ sung: "Việc một quản lý nhà hát nho nhỏ còn đi lại trong công ty giải trí là chuyện bất khả thi, vì ai cũng biết chủ tịch Tinh Diệu không thích người ngoài lảng vảng trong địa bàn."
Vương Tuấn Khải gật đầu, nói: "Trong khoảng thời gian bảy giờ ba mươi đến tám giờ ba phút, còn ai nhìn thấy Trương Quân Bằng hay không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Vương Tuấn Khải đột nhiên quay đầu nhìn người nhân viên đầu tiên giơ tay kia: "Anh nói mình nhìn thấy Trương Quân Bằng, vậy anh có chào anh ta hay không?"
"Dĩ nhiên là không..." Người kia sửng sốt: "Tôi với anh ta không thân không quen, Violord còn vì vở kịch kia bị thương mà anh ta lại không đồng ý bồi thường như hợp đồng, tôi tránh anh ta còn không hết..."
"Anh là quản lý riêng của Vương Viên? Phạm Văn?"
"Đúng vậy, tôi là Phạm Văn." Đối phương gật gật đầu: "Thời điểm Vương Viên nhận được cú điện thoại kia, tôi vẫn còn trong toilet, thiếu chút nữa bị sếp cắt chức vì lơi là ngôi sao trong tay mình."
Vương Tuấn Khải âm thầm đánh giá người kêu Phạm Văn này, xác thực đêm đó anh ta kẹt trong WC. Trương Quân Bằng được giám định là chết trong khoảng thời gian từ tám đến chín giờ tối, Phạm Văn hiển nhiên có chứng cớ ngoại phạm.
Nhưng cái chết của Trương Quân Bằng, vốn chẳng cần hung thủ có mặt tại hiện trường.
Xe của Trương Quân Bằng đậu giữa hai chiếc xe khác, một chiếc được xác định là của Phạm Văn, chiếc còn lại cho đến giờ vẫn không rõ chủ nhân là ai. Cảnh sát dùng biển số xe xác nhận chủ nhân chiếc xe, thì phát hiện người đó đã chết cách đây rất nhiều năm, hiện giờ chiếc xe này qua tay nhiều quái xế, biến thành phế thải.
"Một câu cuối cùng, sáng nay ở canteen mọi người đã ăn gì?"
Nhóm nhân viên ngớ ra, nhưng vẫn trả lời: "Có rau xà lách trộn và bò dấm..."
"Cá sốt cà, thịt ba chỉ..."
Vương Tuấn Khải nhướng mày: "Thịt heo?"
"Phải, là thịt heo tươi sống chế biến tại chỗ..."
Vương Tuấn Khải hỏi vài câu rất bình thường, liền thả đám nhân viên ra về. Đương lúc mọi người không hiểu vì sao sếp Vương lại dễ dãi như vậy, liền thấy Hoàng Kỳ Lâm hối hả chạy tới, đập bàn hưng phấn: "Sếp! Đúng như lời anh nói!"
Quần chúng còn chưa kịp hiểu mô tê gì, Willie đã đá bay cửa phòng án kiện, tiêu sái ném báo cáo lên bàn: "Dự đoán của cậu hoàn toàn chính xác!"
Vivian nhịn không được hỏi: "Dự đoán gì?"
"Có kẻ trộn máu động vật lẫn vào máu Trương Quân Bằng." Willie đẩy kính trí tuệ: "Cụ thể là máu heo."
"Bởi vì Trương Quân Bằng chết quá thảm nên ai cũng nghĩ máu dưới sàn xe là của gã ta, kể cả Vương Viên." Willie vỗ tay cái bốp, tặc lưỡi: "Vương Tuấn Khải cho rằng lượng máu của một người khi bị cắt đứt đầu chết không thể nhiều như thế, nên nhờ tôi kiểm tra một chút, không ngờ thế mà đúng."
Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Không chỉ như thế."
"Đúng đúng, còn có một phát hiện quan trọng." Willie gật gù: "Trương Quân Bằng chết tại thời điểm Vương Viên nghe điện thoại."
"Hả?"
"Còn nhớ lời khai của cậu ấy khi nghe điện thoại từ kẻ lạ mặt kia không? Cậu ấy nói..."
Chiêu Tài Miêu phát biểu: "Xung quanh hung thủ là nơi có chứa nước, vì cậu ấy nghe được tiếng nước!"
"Chính xác, đó là lúc hung thủ đổ máu heo lên người Trương Quân Bằng, đồng thời để máu heo có thể lẫn vào máu người mà bằng mắt thường con người không thể biết được, hung thủ phải gϊếŧ Trương Quân Bằng, nói cách khác, Trương Quân Bằng chết ngay tại thời điểm Vương Viên nghe máy!"
Một cảnh viên mới vào gãi đầu: "Hung thủ tại sao phải dùng máu động vật..."
"Lấy lý thuyết Trương Quân Bằng bị chết trong xe của mình, cửa sổ xe đóng kín thì chắc chắn máu không văng được ra ngoài, nhưng nếu cửa sổ xe đóng kín thì làm sao Vương Viên có thể thấy được Trương Quân Bằng đã chết? Cho nên, hung thủ dùng máu heo giả để dẫn dắt cho cậu ấy."
Vivian thỏa mãn hiếu kỳ từ Willie xong, quay sang Hoàng Kỳ Lâm: "Còn cậu, phát hiện cái gì?"
"Hai chiếc xe bên cạnh xe của Trương Quân Bằng có dính máu." Hoàng Kỳ Lâm đáp.
"Hể? Không phải nói cửa sổ xe đóng sao? Làm sao có máu?"
"Do hung khí."
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải. Chỉ thấy hắn cầm một sợi dây cước, quấn một vòng lên điếu thuốc lá, một đầu đưa cho Hoàng Kỳ Lâm, đầu còn lại đưa cho Dạ Nhất, chậm rãi nói: "Kéo."
Hết Chương