Đại thiếu gia và mẹ kế trời sinh không hợp tính, cứ việc bà ta tỏ vẻ hiền lương thục đức đến mức nào thì rơi vào mắt đại thiếu gia vẫn là giả tạo không chịu nổi.
Nhưng tin tức Thục Lệ quan tâm không phải vậy, mà là Vương Nguyên tại sao lại ở chung với Vương Tuấn Khải?
"Có chuyện gì xảy ra?"
"Cụ thể thì tôi không rõ, mời phu nhân đến gặp chủ nhân."
Thục Lệ mang tâm trạng thấp thỏm khó hiểu tìm Vương Dĩ Hạo, phát hiện trong tay ông ta cầm một xấp giấy cau mày, cũng không để ý trên đó viết cái gì, dè dặt hỏi: "Dĩ Hạo, anh điều tra được cái gì ư?"
"Là nhà họ Vương ở chi phân tộc."
Tổ tiên Vương tộc thuở xưa từng là một trong những khai quốc công thần nổi tiếng trong lịch sử các triều đại Trung đại lục. Sau khi hoàng đế trọng dụng, Vương tộc càng có cơ hội mở rộng thế lực, bành trướng sức mạnh đồng thời kéo dài gia phả rồi phân bố đại tộc thành các chi nhánh nhỏ phủ khắp toàn quốc, chỉ để lại chi chủ ở Trùng Khánh bấy lâu nay. Vương Dĩ Hạo thân là người duy nhất của chi chủ, có khả năng nắm % quyền lực trong tộc, vì vậy mọi người đối với ông là nhất nhất nghe lời, trăm ngàn kính nể.
Cho nên vừa nghe thấy chi phân tộc khiến Vương Dĩ Hạo khó xử, Thục Lệ không khỏi giật mình: "Bọn họ lại muốn làm gì?"
"Anh cũng không rõ, bọn họ một hồi thì nói là có món quà bí mật muốn tặng cho gia đình chúng ta, một hồi lại nói muốn trao đổi giao dịch công bằng, có lẽ anh nên phái trợ lý đi một chuyến xem chuyện gì xảy ra."
"Hay là...để em?"
Vương Dĩ Hạo nghi hoặc nhìn Thục Lệ, một tia ngờ vực xẹt qua đáy mắt, sau cùng vẫn là gật đầu.
Địa điểm hẹn là quán trà bên bờ hồ công viên Trùng Khánh.
Một cô gái ăn mặc giản dị đơn thuần ngồi bên cửa sổ, đôi mắt màu nâu nhạt bâng quơ hướng về phía chiếc lá rơi rơi bên chậu hoa cạnh bệ cửa, nắng vàng thong thả nhảy nhót trên áo áy trắng tinh khôi của cô, khiến cả người cô gái như nhuộm một tầng vàng kim dịu dàng lại không kém phần huyền ảo.
Khi thấy người đến là ai, vẻ bình tĩnh mơ màng trên mặt cô gái rạn nứt nhanh như chớp.
Tuy đoán được nhà họ Vương sẽ đưa người tới đàm phán nhưng có chết Vương Chân Chân cũng không ngờ kẻ đó lại là Thục Lệ. Cô ta hơi nhíu mày, không ngờ Vương Dĩ Hạo vậy mà lại đem chuyện lông gà vỏ tỏi nói cho Thục Lệ nghe.
"Tôi là người trước tiên thực hiện giao dịch với cô, cô lại đi tìm Dĩ Hạo gây chuyện." Thục Lệ nhàn nhã ngồi xuống, gọi một tách hồng trà không đường: "Dạo gần đây cần giảm béo nên vẫn là trà không vị thích hợp nhất."
Vương Chân Chân cố gắng tỏ ra thản nhiên, vẻ mặt hơi đổi: "Trà không vị không phải rất nhạt sao...Dĩ nhiên là tìm dì tốt hơn, đó bất quá là do tôi không dám làm phiền dì."
"Không phiền, dù sao người đầu tiên tìm đến gia đình cô chính là tôi mà, tôi phải có trách nhiệm chứ? Đúng không, Chân Chân?" Thục Lệ mỉm cười nhàn nhạt, không buồn giả lả nữa: "Chân Chân, tôi đã nói thế nào? Điều khoản đầu tiên là không được phép đánh động đến Vương Dĩ Hạo cùng Vương Tuấn Khải. Nhưng các người đã làm gì? Tạo điều kiện cho Vương Tuấn Khải và tên nhóc kia gặp nhau, sau đó gửi thư đến chỗ Vương Dĩ Hạo? Các người vòng vo quanh co như vậy, là muốn có nhiều tiền chứ gì?"
Vương Chân Chân giật mình, cắn răng lạnh lùng đáp: "Phải thì sao? Vương Nguyên khiến em tôi phải vào tù tạm giam, bọn tôi đòi thêm chút phí thì có tình là bao? Huống hồ một trái tim hiếm có của cậu ta đâu có rẻ như vậy, với cái giá một trăm vạn mà muốn bịt miệng bọn tôi thì dì đúng là xem thường Vương tộc phân chi rồi đó!"
Thục Lệ đoán đúng ý đồ của Vương Chân Chân, nhất thời sắc mặt tối sầm, cảm thấy việc bà để Vương Nguyên ngoài mí mắt mình quả thật rất ngu xuẩn, liền cầm một xấp tiền đặt trên bàn, ý đồ làm gia tăng sự tính toán của Vương Chân Chân.
Cô ta quả nhiên vừa thấy tiền mắt liền sáng, Thục Lệ cười lạnh trong lòng, đối phó với kẻ nghèo hèn là sở trường của bà ta, bởi vì bà ta cũng từng trải qua một thời gian tăm tối như vậy.
"Tôi sẽ cho cô thêm một trăm vạn, nếu cô có thể tách Vương Nguyên ra khỏi Vương Tuấn Khải."
Vương Chân Chân cũng không phải kẻ ngu thực sự, chỉ là tiền làm cô ta lóa mắt. Nghe xong đề nghị hấp dẫn của Thục Lệ, Vương Chân Chân chỉ bật cười: "Bà nghĩ tôi chưa từng thử sao? Nhưng không phải Vương Nguyên đeo bám Vương Tuấn Khải, mà là Vương Tuấn Khải tự mình chủ động tìm tới cậu ta. Thế nào? Bất ngờ sao? Tôi cũng không rõ bọn họ làm thế nào quen biết nhau, nhưng bây giờ bà muốn thông qua tôi mà chia rẽ bọn họ là rất khó."
Thục Lệ cau mày nhìn Vương Chân Chân, trong lòng đã có đáp án.
Bởi vì Vương Nguyên có gương mặt giống hệt con trai bà.
...
Nhà Vương Tuấn Khải nằm trong một khu biệt lập thuộc hệ thống phòng ốc của cảnh cục, xung quanh chẳng những trị an nghiêm ngặt mà lộ tuyến di chuyển đến các cửa hàng tiện lợi cũng rất thuận đường.
"Nghe xong muốn làm cảnh sát ghê..." Vương Nguyên mang balo nhỏ đi sau Vương Tuấn Khải, nhìn đông nhìn tây, bần thần cảm khái: "Có nhà ở miễn phí, còn có trợ cấp nhà nước, thậm chí sau khi lập công to còn được lưu danh sử sách...Aiii, nếu ngày đó tôi có thể gia nhập quân bộ thì tốt rồi, đãi ngộ thiệt ngon..."
Vương Tuấn Khải xác nhận dấu vân tay xong, hết nói nổi với vị này: "Cậu tưởng cảnh sát dễ làm lắm hả?"
"Sao vậy? Xem thường tôi, a..." Vương Nguyên giả vờ nhếch mép cười lạnh, ngón tay dựng thẳng chĩa về phía Vương Tuấn Khải: " Cảnh sát Vương, dù tôi không được đào tạo chính quy như anh nhưng tốt xấu gì Vương Nguyên này cũng là..."
Là cái gì? Vương Tuấn Khải ngắt ra chút thời gian lúc cửa mở, liếc mắt về phía Vương Nguyên, chỉ thấy cậu đột nhiên trợn to hai mắt, không nói lời nào đã đẩy hắn về phía trước.
Người Vương Tuấn Khải đập vào cửa, may mắn cửa vừa mở, vì thế hắn lộn nhào vào bên trong, hắn trân mắt kinh ngạc quay đầu về phía Vương Nguyên, đồng tử mạnh mẽ co rụt.
Vương Nguyên chật vật ngã dưới đất, balo bị cắt xoẹt một đường, đồ đạc bên trong rơi ra ngoài, mà kẻ đang cầm lưỡi dao cắt rách balo của cậu lại đứng giữa hai người bọn họ, vung dao lên muốn sát phạt lần nữa.
Vương Tuấn Khải dùng một tay lành lặn còn lại móc súng ra, trong lúc nguy cấp bắn một phát. Đối phương giật bắn người, dao chệch về phía khoảng không, Vương Nguyên trong lúc sợ hãi vẫn không quên lăn sang một bên, chộp lấy một vật dưới đất, bật công tắc rọi về phía kẻ lạ mặt.
Đèn pin chói mắt khiến gã ta gào rú lên, hai bàn tay lở loét bong tróc da vội vàng che mặt, nhắm tịt mắt không dám mở.
Vương Tuấn Khải bật người đứng dậy, thấy Vương Nguyên và kẻ kia cùng ngây ra thì chửi thầm một tiếng, bấm còi báo động bên cạnh cửa. Kẻ lạ mặt nghe thấy âm thanh chói tai rít lên từng đợt, sợ đến mức co giò chạy mất, ngay cả dao cũng không kịp nhặt.
Khu vực này đều là nhà của cảnh sát, huống hồ trên tay kẻ nọ cũng không có hung khí, rất nhanh gã liền bị cảnh sát bắt được.
"Vương Nguyên?" Vương Tuấn Khải hô nhỏ một tiếng, thiếu niên tựa như vừa tỉnh lại từ ác mộng, mặt trắng bệch run lên một cái, khô khốc nói: "Tôi cảm thấy mình nên được điều trị tâm lý."
Cái gì? Vương Tuấn Khải thở hổn hển nhìn cậu, thiếu niên đột nhiên túm chặt tay áo hắn, lắp bắp mở miệng mãi không nói thành lời.
Camera trước cửa nhà Vương Tuấn Khải ghi lại, khi hai người bọn họ đang đứng đó, một bóng đen đột ngột từ trên trần nhà nhảy xuống. Bởi vì không gian trước cửa tối đen nên chẳng ai nghĩ trên trần nhà có người, cũng may Vương Nguyên phản ứng nhanh, vươn tay đẩy Vương Tuấn Khải ra khỏi phạm vi sát thương của kẻ lạ mặt, đồng thời chính mình cũng bị ngã về sau. Tiếp theo xảy ra như hai người đã trải qua, may mắn là cả hai không gặp phải vấn đề gì to tát.
Cảnh sát xác nhận danh tính kẻ lạ mặt kia – vốn là một người vô gia cư, hơn nữa còn mắc bệnh thần kinh bất bình thường, vì vậy chẳng thể biết được thân thủ vi diệu của gã là từ đâu.
"Thấy không?" Một cảnh viên đồng tình nhìn thủ phạm, khều vai Vương Tuấn Khải: "Nếu cậu không cưu mang đứa nhỏ Vương Nguyên kia, sớm muộn gì nhóc ấy cũng sẽ giống hệt cái gã này, biến thành lưu manh."
Vương Tuấn Khải chẳng buồn liếc cậu ta một cái, người hắn để ý là Vương Nguyên, bởi vì bề ngoài cậu tỏ ra rất bình tĩnh, đối đáp trôi chảy với cảnh sát.
Nhưng nếu để ý kĩ, ai cũng có thể nhận ra suốt từ lúc kẻ lạ mặt bị bắt đến giờ, Vương Nguyên không hề nhìn vào mặt gã ta.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, rốt cuộc khi bật đèn pin lên, cậu trông thấy cái gì mà lại có phản ứng lớn như vậy? Lẽ nào thủ phạm là người cậu quen biết?
Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên về nhà bằng xe cảnh sát, gài kín cửa nẻo rồi mới rót cho cậu một cốc nước ấm.
Mấy ngày nay chuyện phức tạp xảy ra liên tục, từ việc bị một đám côn đồ đòi đánh, bị phá sạp hàng, kế tiếp là phóng hỏa đốt nhà, bắt cóc phi pháp, cho đến hôm nay, mạng sống của Vương Nguyên thậm chí bị đe dọa bởi vũ khí nguy hiểm. Không ai có thể cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp thông thường, huống chi là Vương Tuấn Khải đã từng nghe qua cố sự của Vương Nguyên.
Vương Nguyên cầm cốc nước tu một hơi, quẹt ngang miệng, dường như khí sắc tốt hơn trước. Thấy Vương Tuấn Khải chăm chăm nhìn mình, cậu ho khan vài tiếng, xoa xoa ly nước trong tay: "Làm phiền anh thật đấy."
Đúng vậy, cho nên cậu hãy mau nói nốt những điều mình đang che giấu cho tôi đi --- Vương Tuấn Khải lặng lẽ nghĩ, hắn tự nhủ mình phải tôn trọng sự riêng tư của cậu, rồi lại không nhịn được mà tò mò muốn biết hết thảy. Vương Tuấn Khải vẫn luôn cho rằng đây là bản năng của một cảnh sát, nhưng ở một góc khuất nào đó trong tâm trí, sự kiêu ngạo của hắn nói cho hắn biết, thực chất không chỉ là thế.
Vương Tuấn Khải không phải kẻ ngốc mà sau khi nhìn thấy người giống hệt em trai hờ của mình lại không làm gì, hắn đã từng nhờ thám tử tư điều tra qua xuất thân của Vương Viên, biết rõ Thục Lệ và Vương Viên đến từ một vùng đất xa xôi khác hẳn Vương Nguyên. Điều đáng kinh ngạc là thân phận của bọn họ mờ mịt như vậy mà ba hắn cũng không hề nghi ngờ gì, ngược lại hân hoan đón chào, chỉ hận không thể mang bọn họ về phủng trong châu ngọc. Thực tế cuộc sống hiện giờ của bọn họ rất suиɠ sướиɠ – dĩ nhiên nếu không tính đến chuyện Vương Viên mắc bệnh tim, thích lấy lòng hắn và Thục Lệ vẫn luôn dùng ánh mắt tính toán nhìn hắn.
Đó cũng không phải là vấn đề lớn.
Bất quá sau khi nhìn thấy Vương Nguyên, sự tĩnh tại tạm thời trong lòng hắn bị xáo trộn. Nhất là khi hắn lại có tâm tư muốn tìm hiểu cậu, đào bới sự thật thuộc về cậu.
Không hiểu có phải oán niệm của Vương Tuấn Khải quá mạnh hay không, Vương Nguyên đặt ly nước lên bàn, quyết định thành thật khai báo: "Tôi nghĩ, không chỉ có một mình Vương Diêu là thủ phạm."
Chuyện này ai cũng biết – Vương Diêu còn bị tạm giam trong cục, làm sao đào thoát ra ngoài được.
"Tôi biết anh muốn nói gì." Vương Nguyên bĩu môi: "Lúc trước chẳng phải tôi thừa cơ trốn ra mới gặp đó sao."
Vương Tuấn Khải khụ khụ.
"Tôi đoán, kẻ đứng sau màn là bạch liên hoa kia." Vương Nguyên chắc nịch nói.
"Bạch liên hoa?" Vương Tuấn Khải sửng sốt: "Lại là ai nữa?"
"Chính là cái cô nàng mặc váy trắng, chị gái Vương Diêu đó." Cậu tặc lưỡi: "Tôi tưởng anh thích tuýp người bạch liên hoa đó chứ."
"Tên cô ta là Vương Chân Chân. Hơn nữa, tôi không có thích kiểu đấy." Vương Tuấn Khải biện minh, có hơi khó hiểu: "Bạch liên hoa là biệt danh của cô ta sao? Từ tổ chức nào?"
"... Tóm lại, chị ta có lẽ thấy ngứa mắt tôi, tôi lại liên lụy em trai chị ta, cho nên chị ta thuê kẻ điên kia ra tay. Dù sao người điên làm chuyện bất phân đúng sai cũng không phải chịu phạt nặng, cùng lắm là đưa vào bệnh viện tâm thần cho uống thuốc là xong." Vương Nguyên đen mặt: "Bà chị này đúng là ác như phù thủy, "Chân Chân" () cái gì chứ..."
"Sao cậu lại chắc chắn như vậy?" Dù cảm thấy khả năng này tám phần mười là đúng, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn muốn nghe Vương Nguyên phát biểu. Đáng tiếc nhóc con không nghĩ như vậy, chỉ u oán liếc nhìn hắn một cái như thể oan ức lắm, lại không nói ra, chỉ làu bàu: "Tôi thực sự không nghĩ ra mình đắc tội ai ngoài nhà bọn họ..."
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ trừng cậu, lại nhíu mày, hắn hiện tại chỉ có thể thuê thám tử tư mà không phải là lực lượng công khai, vì vậy nếu muốn xác nhận Vương Chân Chân có phải là thủ phạm đứng sau hay không không phải dễ.
Bằng không tự mình đi gặp cô ta thử?
Hết Chương
() "Chân" ở đây là "chân thật", "thành thật"