Vương Tuấn Khải nhìn một bàn rau xanh cải bẹ, vẫn như phong cách cũ của Vương Nguyên: cần kiệm liêm chính, không khỏi giật khóe môi: "Cậu định cho người nọ ăn mấy thứ này sao? Cậu xác định cậu ta sẽ chịu ăn mà không phải là gạt bỏ?"
Vương Nguyên nghẹn họng, bĩu môi phản pháo: "Tốt xấu gì cũng là tâm ý, cậu ta có không thích cũng phải nể mặt phần nào...Cái gì mà gạt bỏ chứ!"
Vương Tuấn Khải liếc mắt xem thường, đột nhiên nhớ đến người này vừa mới được nhận vào Vương tộc, hơi mất tự nhiên nói: "Cậu làm thủ tục gia nhập gia phả chưa?"
Vương Nguyên nhìn hắn một cái: "Anh tới để hỏi câu này?"
"Đương nhiên không phải..." Hắn nhíu mày, dường như không biết phải nói như thế nào. Dù sao hắn đã đoán trước được sẽ có một ngày Vương Nguyên bị phát hiện, chỉ là hắn nghĩ, chuyện này không phải rất bình thường sao? Hắn có cái gì phải xoắn xuýt?
Đột nhiên phát hiện em trai cùng cha khác mẹ lại là một người quen biết, hắn phiền não cũng là hợp lí. Đầu hắn giờ loạn như ma, thật sự không nghĩ ra chuyện gì quan trọng hơn.
Bầu không khí giữa hai người lại cứng ngắc khó hiểu, sau cùng vẫn là Vương Tuấn Khải chủ động lên tiếng: "Tôi thật sự rất sốc."
A? Sốc cái gì? Vì cậu là anh em cùng cha khác mẹ với hắn sao? Vương Nguyên không chớp mắt nhìn Vương Tuấn Khải, muốn nói hắn không cần thích nghi với chuyện này đâu thì Vương Tuấn Khải ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của cậu, cảm xúc trong mắt muốn tràn ra ngoài.
Vương Nguyên ngây ngẩn cả người.
Có lẽ chính bản thân Vương Tuấn Khải cũng không biết thứ cảm giác này gọi là gì, vì thế hắn cũng không khống chế được. Hắn nhìn cậu một lúc, lời nói ra đến bên khóe môi lại trôi tuột trở về.
Biết đâu sau khi trở về căn nhà của chính mình, Vương Nguyên sẽ hạnh phúc hơn chăng? Ít nhất cậu ấy sẽ không lo có kẻ tìm mình gây sự, không lo mỗi ngày làm sao kiếm cơm ăn, càng không lo mình chẳng được ấm áp như bao người...
Vương Tuấn Khải rũ mắt, xoay người đứng dậy: "Cậu...hảo hảo sống tốt."
Hảo hảo sống tốt.
Vương Nguyên sững sờ, dường như còn chưa thoát khỏi ánh mắt kì lạ ban nãy của Vương Tuấn Khải, đợi đến khi cậu kịp hoàn hồn, cậu đã nắm góc áo của hắn, lắp bắp nói: "Cái kia...đồ của tôi còn ở nhà anh..."
Vương Tuấn Khải bừng tỉnh, gật đầu nói: "Cậu theo tôi về nhà."
Theo tôi về nhà.
Vương Nguyên trở lại ổ nhỏ mà cậu sống chưa tới một tuần, so với căn phòng hoa lệ khang trang không biệt thự thì dễ chịu hơn nhiều. Lăn qua lộn lại trên chiếc chăn bông trước kia từng đắp, Vương Nguyên thở dài một hơi, cân nhắc xem có nên xin "ba" "mẹ" cho mình tách ra ở chung với Vương Tuấn Khải hay không.
"Sẽ không đâu." Vương Tuấn Khải chém đinh chặt sắt nói, trong ngữ khí không che giấu trào phúng: "Bà ta hận không thể chặt đứt vây cánh bên người tôi, sao có thể để con trai thất lạc sống cùng tôi chứ?"
Trong lòng Vương Nguyên lộp bộp một tiếng, thông qua cuộc gặp gỡ ngắn ngủi lần trước, cậu biết Vương Tuấn Khải không ưa gì Thục Lệ, cũng hiểu rõ người như bà ta giỏi nhất là diễn kịch lừa người. Không biết là do Thục Lệ sơ suất làm lộ nhược điểm hay là Vương Tuấn Khải có thành kiến quá mức với bà ta mà hai bên như nước với lửa, gần như giương cung bạt kiếm ngầm đối chọi thế này?
Vương Tuấn Khải thấy cậu trầm tư, chỉ nghĩ là mình nói xấu mẹ cậu nên cậu không vui. Hắn há há mồm muốn chữa cháy, nào ngờ Vương Nguyên chỉ nhíu mày một cái, nghi hoặc hỏi hắn: "Chẳng phải bà ta rất thích lấy lòng anh sao? Thế nào lại có chuyện như vậy? Còn nữa, Vương Viên tựa hồ rất thích anh, không giống như là đang giả vờ nhu thuận lừa dối anh."
Phải không?
Vương Tuấn Khải im lặng một lát, giúp Vương Nguyên xếp gọn quần áo vào vali, chẳng nói chẳng rằng. Vương Nguyên nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, định nói vài câu tạo không khí, nhưng không hiểu sao chính cậu cũng chẳng thốt nên lời. Mãi đến khi cậu được Vương Tuấn Khải đưa về biệt thự Vương gia, đứng ngẩn ngơ trước cổng nhìn chiếc xe xa dần, hồi lâu mới lẩm bẩm một mình.
"Anh muốn đuổi tôi đi nhanh như vậy sao...?"
Là vì chúng ta vốn không nên ở cùng nhau, hay là do tôi trong mắt anh chỉ có thể thuộc về Vương gia?
Vương Tuấn Khải lái xe về cảnh cục, trong lòng trĩu nặng thứ cảm xúc không tên, đầu óc tràn ngập hình ảnh Vương Nguyên đứng đơn độc bên vỉa hè, ngón tay khẽ run lên, có xúc động muốn quay lại gặp cậu. Vương Nguyên là anh em song sinh với người nọ, nhất định cậu cũng sẽ giống như người nọ, hợp thành một phe với người đàn bà kia. Vốn dĩ giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không có dính dáng gì, bây giờ quan hệ của hai người càng trở nên tế nhị. Ai cũng biết cậu cả Vương gia không ưa mẹ con vợ lẽ thì làm sao có thể thích đứa con thất lạc bao nhiêu năm của bà ta?
Có phải nên giữ khoảng cách hay không?
Vương Tuấn Khải buồn bực vỗ vô lăng, lái xe vào lề đường châm một điếu thuốc. Hắn không phải loại người thích hút thuốc, nhưng vì chức nghiệp đặc thù có vài tình huống bất khả kháng, hắn cũng phải sử dụng nicotin để giảm stress. Chỉ là hắn dùng gần ba điếu rồi, điều phiền não vẫn chưa giải quyết xong.
Đợi hắn về đến cảnh cục, mọi thứ bên trong đã nháo nhào cả lên. Nghe nói cách đây hai tiếng có người đến báo án, nói là thân nhân quan trọng của ngời đó vừa mất tích, hiện giờ sống chết không rõ, bắt buộc cảnh sát phải tìm ra thân nhân cho mình.
Đối với mệnh lệnh cấp trên ban xuống, các cảnh viên vô cùng bực mình, bọn họ rõ ràng là tổ hình sự cao cấp, vì cái gì bọn họ cũng bị ép phải tìm người?
"Ai báo án vậy? Đầu trâu mặt ngựa, đao to búa lớn có bằng cha tôi không?" Một người nhịn không được oán hận, phải biết cha cậu ta vốn là một quan chức có địa vị không nhỏ, bình thường làm việc mọi người đều phải nể mặt ba phần. Lần này chỉ là một người mất tích không thấy, cư nhiên kinh động đến trên đầu Cục trưởng?
"Chắc chắn là hơn cha cậu rồi, người ta là nghị sĩ cơ mà!"
Thân nhân của nghị sĩ mất tích? Thân là một trong những người bị điều động đi làm nhiệm vụ cuối cùng, nghe được hai chữ "nghị sĩ", người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là ba mình. Vương Dĩ Hạo đúng thật là nghị sĩ, nhưng ghế ngồi chưa vững, chức vị cũng không tạo thành uy hiếp với quân bộ, hẳn là không vươn tay ra xa đến nổi sai khiến được cả một cục cảnh sát. Hắn nhận thông tin từ tay Đội trưởng, vẻ mặt hơi mù mờ: Tuổi vị thành niên, bị tai nạn giao thông nặng nề sắp bỏ mạng, toàn thân quấn băng trắng không chừa kẽ hở, đầu óc không quá minh mẫn... Người như vậy mà mất tích, chỉ có thể là bị bắt cóc.
"Đối tượng mất tích vốn là đang nằm ở bệnh viện Trung Cao, khoảng trưa ngày x hai tháng trước, khi y tá vào kiểm tra mới phát hiện bên trong chỉ còn chăn gối ngụy trang. Nếu không phải đối tượng tự mình chạy trốn thì trăm phần trăm là có người bắt đi." Đội trưởng cũ nói: "Theo như hồ sơ bệnh án của cậu ta, cậu ta vốn là người không còn sống được bao lâu nữa."
Cho nên khả năng thứ hai cao hơn.
"Muốn tìm một người lại không có tên tuổi, không có dung mạo khác gì mò kim đáy bể chứ!" Đám người nhao nhao kháng nghị, bất quá cũng chỉ là oán thầm vài câu, cuối cùng cũng phải nay lưng ra tìm, nhưng mất cả ngày cũng không thu hoạch được gì, nên hắn rất phẫn nộ: "Còn nữa, người mất tích tận hai tháng mới báo án là thế nào?!"
"Chắc là do đối phương tự tìm không được nên mới phải nhờ đến lực lượng quần chúng." Một người cười khẩy vạch trần.
Vương Tuấn Khải lăn lộn trong khu phố tin tức, kết quả cũng chỉ là trắng tay, không khỏi cau mày: "Đội trưởng, cứ tìm như vậy không phải cách, chúng ta cần có nhiều thông tin hơn, chẳng hạn như là các mối quan hệ của cậu ta với người khác...Đội trưởng?"
"Tôi đang nghĩ, người mất tích lần này với kẻ bị thiêu cháy lần trước có liên quan gì đến nhau hay không..." Đội trưởng cũ cau mày: "Vì sao bọn họ đều là nam, đều ở độ tuổi vị thành niên, đều là những kẻ không có gia đình, còn là người sắp chết?"
Bọn họ điều tra được, người chết cháy vô danh là một công nhân bị lạm dụng sức lao động ở khu nhà ổ chuột, còn thường xuyên phải chịu hậu quả bạo lực từ đám đồng nghiệp lớn tuổi. Willie nói lẽ ra người nọ trước khi chết rất tỉnh táo, lẽ ra sẽ không chết sớm như thế, nhưng vì trong người có chấn thương từ trước nên lúc bị đốt mới không thể thoát ra khỏi chỗ cháy, bị thiêu sống mà chết.
"Phải chăng hung thủ là cùng một người? Mà còn là sát thủ biếи ŧɦái thích cưỡиɠ ɠiαи xác chết?!" Một cảnh viên bất thốt khiến quần chúng chấn động: "Biết đâu gã ta nghe nói đối tượng lần này sắp chết nên nảy sinh ý định gian thi cho thỏa niềm mong ước?!?"
Mọi người ngây ra, sau cùng nghi ngờ nhìn nhau --- Dám lắm!
"Thay vì đặt mình vào vị trí hung thủ, sao không thử đóng vai người bị hại?" Vương Tuấn Khải đổi hướng suy nghĩ: "Liệu rằng hung thủ đang tìm kiếm thứ gì đó từ thân thể người bị hại?"
"Ý cậu là sao? Cậu không tin vào suy đoán của tôi?" Đối phương bĩu môi: "Nói như cậu, hung thủ có thể muốn gì từ người sắp chết chứ hả?"
Vương Tuấn Khải cũng không rõ.
Chỉ là hắn nghĩ, thứ quan trọng nhất của người sắp chết chính là mạng sống. Mà những tên hung thủ gϊếŧ người, thích nhất chẳng phải là tước đoạt quyền sống của người ta ư?
"Thế...hung thủ muốn là nội tạng và tim à?"
"Cái gì?"
Mọi người quay phắt lại, nhìn Willie pháp y đang đứng dựa vào cửa kính, trên tay cầm theo một bản báo cáo. Anh ta huơ huơ tay, đáp trả cho câu hỏi của chính mình, trên mặt có vài phần bất mãn: "Vậy các người không biết người chết cháy nọ bị móc mất nội tạng và tim sao?"
"Ách..." Đúng là không biết!
Willie mí mắt giật giật, anh làm pháp y còn ý nghĩa sao?
"Đội trưởng Vương không nói thì làm sao bọn tôi biết?"
Một người càu nhàu. Đội trưởng Vương tên đầy đủ là Vương Hách Lượng, người ngợm cũng đẹp như tên, tính cách hào phóng thoải mái rất được lòng dân, cũng là người thay thế Vương Tuấn Khải sau khi hắn bị tước chức Đội trưởng hình sự. Vương Hách Lượng hôm qua vừa mới xuất ngoại, báo cáo pháp y chỉ kịp xem qua loa rồi nói cho đội viên nghe, bọn họ ỷ y Vương Hách Lượng nên không có coi lại, hơn nữa vụ án này là của đội khác chuyển qua, họ cũng không quan tâm mấy nên mới tạo thành sai sót tai hại như vậy.
"Giờ có phải là lúc đổ lỗi cho nhau đâu, quan trọng là tìm tim và nội tạng của người chết đã."
Willie nhàn nhạt xối nước lạnh: "Lục phủ ngũ tạng của động vật không khác gì người."
Mọi người rụt cổ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, vẫn chẳng đi đâu vào đâu. Các đội viên tổ hình sự cố gắng liên lạc với Vương Hách Lượng, nhưng không có lần nào thành công.
...
Bữa cơm tình thân của Vương Nguyên rốt cuộc cũng không còn cơ hội xuất hiện trước mặt Vương Viên, bởi vì Vương Dĩ Hạo và Thục Lệ muốn tổ chức một buổi dã ngoại du lịch cho hai đứa con song sinh.
Lấy lý do bồi dưỡng tình cảm và thể hiện sự cưng chiều con cái, địa điểm du lịch là do hai anh em Vương Nguyên quyết định, sau đó cả nhà cùng lái xe đến đó, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Vương Tuấn Khải.
"Bọn họ không muốn cậu mất vui." Vương Viên giải thích, ái ngại cúi đầu: "Bởi vì anh hai không thích tôi cho nên..."
Vương Nguyên nhỏ giọng an ủi: "Đó là do anh hai chưa thấy được mặt tốt của cậu, nếu cậu thể hiện chân ý cho anh ấy thấy, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ thay đổi suy nghĩ về cậu thôi."
"Thật sao?" Vương Viên ngập ngừng hỏi, nhìn ánh mắt lúng liếng hữu thần của Vương Nguyên, có hơi hâm mộ: "Hy vọng điều cậu nói là đúng."
Vương Nguyên hài lòng mỉm cười.
Cảnh tượng huynh đệ tình thâm như vậy khiến Vương Dĩ Hạo vui vẻ vô cùng, nhưng nghĩ đến người bị tai nạn nặng nề kia – kẻ vốn dĩ chờ hiến tim cho Tiểu Viên – đột nhiên biến mất, ông ta cứ cảm thấy có gì đó rất kỳ quái. Ngày đối phương mất tích cũng là lúc Tiểu Nguyên xuất hiện, hai sự kiện bộc phát cùng một lúc, cuộc sống này lắm thứ trùng hợp thế sao?
Địa điểm du lịch là một ngọn núi cao, phía trên đỉnh có suối nước nóng và một ngôi miếu linh thiêng. Nghe nói năm nào Thục Lệ và Vương Dĩ Hạo cũng đến miếu này cầu chúc sức khỏe cho Vương Viên mấy lần, vì thế bệnh tình Vương Viên tuy phát tác nhiều lần nhưng hữu kinh vô hiểm, hầu hết đều chuyển biến tốt.
Bọn họ đi cáp treo lên đỉnh, thuê khách sạn rồi kéo nhau đến ngôi miếu kia. Vương Nguyên vốn là không muốn đi lắm, dù sao cậu đốt phòng ở nhà bác cả, lấy hết tiền của người ta đi, thần thánh chắc chắn không thích loại người gian trá như cậu. Nhưng nhìn ba người còn lại hào hứng sôi nổi, cậu không muốn làm bọn họ cụt hứng.
Dù cậu biết rõ Thục Lệ đối với mình không minh bạch như bề ngoài, nhưng thái độ của Vương Dĩ Hạo thật sự rất chân thật. Ông ta không phải loại chiều chuộng con cái ra mặt, ngược lại âm thầm giúp cậu giải quyết hết cái này đến cái kia, dùng sự trầm mặc và nghiêm túc của một nghị sĩ cố gắng tiến vào thế giới của Vương Nguyên. Mà Vương Viên cũng không hiểu sao lại đối xử tốt bụng với cậu hơn bình thường, Vương Nguyên suy đoán, có lẽ là do mấy câu nói an ủi y lúc nãy chăng?
Nói không cảm động là giả, bởi vì Vương Nguyên đến tột cùng cũng chỉ là một con người có máu có nước mắt chứ nào phải tảng đá không tim không phổi? Trong từng ấy năm, cậu đếm được có bao nhiêu người thật tâm đối xử với mình đâu? Nên dù phòng bị cảnh giác, một góc nào đó trong cậu đã sớm không nhịn được mà trải lòng ra, đón nhận sự ấm áp ít ỏi này.
Phàm nhân là vậy, biết sai biết xấu, nhưng vì yếu nhược, vì khát khao vô hình, vẫn nguyện ý giẫm lên cái bẫy khiến thế nhân chê cười.
Ngôi miếu ở vị trí cao nhất đỉnh núi, từ trên nhìn xuống dễ dàng thấy được phong cảnh cây cối hoa lá cành trùng trùng điệp điệp, đối với kẻ trước kia từng sống ở vùng phía bắc đầy tuyết như Vương Nguyên mà nói thì đây quả thật là thắng cảnh non sông, làm cho cậu ngắm suốt cả buổi chiều không chán.
Vương Nguyên đứng bên lan can, đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, mũ bị gió thổi thiếu chút nữa bay xuống sườn núi. Cậu vội vàng giữ lại, kéo sụp mũ xuống, sáng nay Thục Lệ đã dặn cậu không để cho ai phát hiện mình là anh em song sinh với Vương Viên, vì bọn họ chưa thể công khai cậu là con họ được nên tốt nhất là giấu diện mạo để tránh thị phi.
Đang ngắm cảnh say sưa, cảm giác phía sau có người, cậu đột nhiên rùng mình, quay phắt lại.
Hết Chương