Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tìm ngọt trong đắng =)))))))))))

- ----------

Biển lửa như máu, rực rỡ lại thê lương, sức nóng mãnh liệt như muốn thiêu cháy sinh mệnh của con người, rồi lại tựa hồ muốn biến nhân loại thành phượng hoàng, niết bàn trùng sinh.

Vương Nguyên vì sợ hãi tử vong mà thình lình bật dậy, dây truyền nước ghim trên tay đứt phăng ra ngoài, y tá trực ban bị cậu dọa đến mức quát to, vội vàng chạy đến gỡ kim truyền ra khỏi tay cậu.

"Chị có thấy ai cứu tôi ra khỏi đám cháy không? Thấy không hả?!" Y tá chưa kịp càm ràm đã bị bệnh nhân nhỏ tuổi túm chặt lấy, bàn tay với những băng vải dày đặc quấn quanh giống như có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp siết đến nỗi tay y tá đau nhói. Cô vội vàng trấn an đứa nhỏ, đồng thời than ngắn thở dài: "Anh ta bị thương còn nặng hơn cậu, hiện đang ở phòng bên chữa trị."

Tức là người cứu cậu thực sự là Vương Tuấn Khải? Không phải tự mình cậu tưởng tượng?

Vương Nguyên bần thần nằm lại giường, không đợi y tá kiểm tra các chỉ số sức khỏe đã tung người chạy đi, cấp bách muốn biết ai là người phòng bên. Bất quá trong phòng đó không có một ai, đèn trần trắng nhợt rọi lên vách tường một sắc màu u ám, khiến hơi thở Vương Nguyên như bị đè nén, nặng nhọc phập phồng.

"Sao lại chạy ra đây rồi?" Âm thanh trầm thấp mang theo ý trách cứ nhàn nhạt khiến cậu như bừng tỉnh khỏi mộng, giật mình quay phắt về phía sau. Vương Tuấn Khải tay quấn băng trắng không khác gì cậu, bên mặt trái còn có vết bỏng không rõ, tóc tai đã bị lửa thiêu hết phần mái, khiến trán của hắn trở nên cao không ít.

Vương Tuấn Khải thấy cậu sinh long hoạt hổ như vậy, lời quan tâm đến bên miệng lại nuốt trở về. Thật ra hắn có nghe qua y tá nói về tình trạng của Vương Nguyên, biết cậu không có vấn đề gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm chịu để cho bác sĩ băng bó. Cái gì? Cháy mất tóc không còn đẹp trai nữa ấy hả? Hừ, chẳng phai Vương Nguyên cũng thế sao, có tư cách gì cười hắn chứ!

Nhưng ngoài dự đoán của Vương Tuấn Khải là Vương Nguyên không cười, à đúng hơn là cười không khác gì khóc.

Vương Nguyên bất ngờ nhào tới ôm chặt Vương Tuấn Khải, mái đầu nhỏ vùi sâu vào lồng ngực hắn, khóc nức nở: "Oa...."

"Cậu..." Vương Tuấn Khải sợ ngây người, hai tay giơ lên không trung chẳng biết phải đặt nơi nào, tầm mắt chỉ nhìn thấy đỉnh đầu quấn băng của Vương Nguyên nên không rõ là cậu đang nghĩ gì. Nước mắt nóng hổi của cậu thấm ướt áo thun trắng trên người hắn, chạm đến da thịt ấm áp lại dần trở nên hồi hộp, khiến đầu óc Vương Tuấn Khải đình trệ một chốc, sau cùng vẫn không nỡ đẩy cậu ra.

Vương Tuấn Khải trở tay ôm Vương Nguyên, vỗ về lưng cậu: "Còn sống là tốt rồi, không có chuyện gì, không có chuyện gì..."

Hắn tuyệt đối không thể biết được, những từ ngữ đơn giản tưởng chừng như câu cửa miệng của cảnh sát mỗi khi trấn an người bị hại này lại trở thành âm thanh độc nhất vô nhị trong lòng Vương Nguyên, trở thành nghị lực để cậu sống sót đến sau này.

Giữa hành lang người qua kẻ lại, ai nấy đều là kẻ đã đặt một bước qua cửa Quỷ môn quan nên không mấy để ý tới cảnh tượng hai chàng trai ôm nhau thắm thiết như vậy. Vương Tuấn Khải cũng thấy kỳ lạ, hắn không hề bài xích Vương Nguyên, chỉ là cậu vừa mới tỉnh lại sau chấn động, dường như còn chưa hồi phục hoàn toàn.

"Chúng ta về phòng đã..."

"Hư..." Vương Nguyên nhất quyết chôn mặt trong lòng hắn, chẳng biết là khóc đến thành mèo hoa chả còn mặt mũi gặp người hay là vì còn dư âm sợ hãi nên muốn có chỗ dựa an ủi... Vương Tuấn Khải không tiếng động buồn cười, nhưng vì hắn không thường nở nụ cười nên chỉ đành sờ sờ mũi, xoa xoa đầu Vương Nguyên, dắt người về phòng.

Vương Nguyên cũng biết hành động thất thố của mình rất QAQ nên chỉ hít hít mũi đi theo hắn, ngoan ngoãn để y tá kiểm tra hết thảy, xong xuôi mới túm tay Vương Tuấn Khải: "Mới nãy...anh đi đâu?"

Vốn cậu định hỏi là "mới nãy sao anh lại quay về", Vương Nguyên vẫn còn chưa thoát khỏi bóng ma về đám cháy lớn suýt chút nữa thiêu chết mình, vì vậy dù chuyện đã xảy ra cách đây vài giờ nhưng cậu vẫn thấy như mới vừa đây thôi. Cậu nửa muốn hỏi, nửa lại không, tâm tình chưa bao giờ bối rối như lúc này.

Cảm giác rất vui vẻ, cũng thật xa lạ, còn có phần hơi đáng ghét, làm cho Vương Nguyên đứng ngồi không yên, mím môi hồi lâu cũng không thốt thành lời.

"Trong phòng không có nhà vệ sinh nên tôi phải ra ngoài, có vấn đề gì sao?" Vương Tuấn Khải vừa hỏi vừa thăm dò cậu, đứa nhỏ này đã trở lại bình thường chưa? Vì sao sau khi cậu tỉnh lại hắn cứ thấy kỳ kỳ chỗ nào ấy?

"Không, không có gì...Chỉ là không thấy anh đâu..." Cho nên sợ...

Vương Tuấn Khải không hiểu cậu nghĩ gì, chỉ ôn tồn nói vài câu giải thích, sau đó mới trầm mặc chuẩn bị vào đề chính.

"Tại sao cậu không chạy khỏi chỗ đó?"

Vương Nguyên giật mình, tất cả những cảm xúc hỗn loạn khi nãy đều rút đi hết. Đối mặt với tử vong, mọi vấn đề trên thế giới này đều là không khí ngoài phổi, không còn quá quan trọng đến mức người ta phải phân chia tinh thần để suy nghĩ. Vương Nguyên im lặng một lúc, không muốn nhớ đến cảnh khói lửa tan tác kia, đành phải dối lòng mà nói ra: "Tôi bị ngộ độc nên đau bụng, không chạy nổi..."

"Mỗi khi cậu nói dối, sẽ nhìn về bên trái."

Vương Nguyên sững sờ.

"Tôi muốn nghe sự thật, chuyện này không chỉ liên quan đến tính mạng của cậu."

Hóa ra là vậy...sao?

Vương Nguyên khó nói được mình có bao nhiêu hụt hẫng, cậu hít sâu một hơi: "Tôi..."

"Có phải là do cứu cậu ta hay không?"

Cậu ta?

Vương Nguyên mở to mắt một lúc mới biết "cậu ta" trong miệng Vương Tuấn Khải chính là Vương Viên. Vương Tuấn Khải hắn... trước giờ hình như chưa từng gọi qua tên của Vương Viên.

"Lúc tôi chạy đến nơi, tất cả mọi người đều được sơ tán khỏi khu vực cháy nổ, trừ cậu." Vương Tuấn Khải thuật lại hiện trường, tràng cảnh lửa đỏ như nuốt chửng cả tòa tháp giống như mực trên giấy trắng, làm cho người ta lòng như lửa đốt, tâm lại lạnh như tro tàn: "Người bị thương đi theo bác sĩ, người khỏe mạnh thì phụ giúp chăm sóc người bị thương...Cậu ta được sơ cứu ngay lập tức, sau đó thông qua trực thăng trực tiếp đưa về bệnh viện."

Nhưng mà, tôi tìm khắp nơi...Cũng không thấy cậu đâu.

Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng không nói ra lời này, bởi vì chính hắn cũng không biết tại sao trong tình thế gấp gáp như vậy, liếc mắt một cái hắn đã biết trong đám đông đó không có Vương Nguyên.

Có lẽ, là trực giác đã nói cho hắn, người hắn muốn tìm không dễ nhìn thấy giữa hằng ha sa số sinh mệnh...

"Anh làm sao chắc chắn tôi còn bên trong mà phi vào, nhỡ đâu..." Vương Nguyên khôi phục bộ dáng ngày thường, bĩu môi hàm oán, nhìn thấy cánh tay chưa lành được bao lâu của Vương Tuấn Khải lại lần nữa què quặt, không khỏi ái ngại hổ thẹn. Người ta năm lần bảy lượt cứu mình, mình lại chẳng báo đáp được gì.

"Cậu không sao là tốt rồi."

Vương Tuấn Khải nói được câu này, hai bên đều sửng sốt, đồng loạt ngẩng đầu nhìn đối phương. Trong tích tắc song phương chạm mắt nhau, có gì đó hình như đã vỡ ra, tựa rễ cây phân nhánh lan tràn bành trướng khắp tứ phương, nhanh đến nỗi không ai trong hai người kịp nắm bắt.

Vương Nguyên ngơ ngác nhìn Vương Tuấn Khải, trên mắt còn chưa khô nước, tóc tai có hơi rối xù lên trông cực kỳ đáng yêu. Vương Tuấn Khải biết danh từ để chỉ hình ảnh hiện giờ của cậu là "manh", cũng không cố kỵ gì nữa mà đưa bàn tay lên đầu Vương Nguyên, khẽ xoa xoa hai cái: "Nghỉ ngơi đi, cậu bây giờ còn chưa đủ sức khỏe để cung cấp manh mối cho tôi đâu."

Vương Nguyên ngẩn ra: "Manh mối gì?"

"Quên không nói cho cậu biết, vụ hỏa hoạn này là có người khởi xướng chứ không phải sự cố. Cảnh sát đang truy tìm thủ phạm, vì thế bây giờ cậu mà ra ngoài là rất nguy hiểm."

"Thế...Tôi bị giam lỏng sao?" Vương Nguyên méo miệng: "Ít nhất cũng phải cử ai đó ở lại bảo vệ tôi chứ?"

Vương Tuấn Khải đột nhiên ho khan một tiếng.

Vương Nguyên: "?"

Vương Tuấn Khải câm nín, chỉ chỉ cái giường bên cạnh: "Thấy không?"

"Thấy a, drap trải giường màu trắng...Còn có, cái đống đen thùi lùi đó là gì vậy?"

"...Cảnh phục."

Vương Nguyên nghe không rõ: "Hả?"

Vương Tuấn Khải sượng mặt một lúc, lặng lẽ u oán ném ánh nhìn nhiệt đới về phía Vương Nguyên, buồn bực nói: "Không có gì."

Kế tiếp, hắn đem "đống đen thùi lùi" ném vào máy giặt chuyên dụng của bệnh viện, leo lên giường còn lại trong phòng nằm lên.

Đèn tắt. Trong phòng chỉ còn mảng tối mờ mờ hắt từ hành lang vào, sau vụ hỏa hoạn, đường lên núi đã được liên thông một cách đường hoàng, tình hình hỗn loạn dưới chân núi cũng giải quyết tạm ổn. Người bị thương không nhiều, đa phần mọi người đều chạy ra khỏi tòa tháp trước khi lửa bén tới, vì thế thương tích nặng nhất lần này chính là... Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải: "..."

Về phần Vương Viên, phía bệnh viện cho biết y phát bệnh nên mới nguy hiểm đến tính mạng, hiện đã được vận chuyển về bệnh viện chuyên khoa để điều trị, Vương Tuấn Khải cũng chưa rõ y sống hay chết. Bởi vì xét theo vết thương do lửa gây ra nên hắn mới bị đưa vào đầu danh sách, nhưng vì hắn là cảnh sát nên chẳng có chế độ ưu đãi, chi phí cũng chẳng phải do chủ nhân tòa miếu kia bồi thường.

Vương Tuấn Khải nằm gác tay lên trán, Vương Nguyên không có việc gì, hắn liền có thể buông xuống nhiều lo lắng, cẩn thận ngẫm lại vụ việc vừa qua. Đầu tiên là núi sạt lở, gây ra tình hình bất ổn dưới chân núi, sau đó trên núi xảy ra hỏa hoạn, Vương Nguyên và Vương Viên cùng lúc kẹt bên trong mà Thục Lệ và Vương Dĩ Hạo lại không có động thái gì...Không, không đúng, hai người họ vẫn dốc sức tìm kiếm đấy chứ, đến phút cuối còn thuê người xông vào cứu Vương Viên nữa kia mà.

Vậy sao không cứu cả Vương Nguyên? Hay là bọn họ sợ Vương Viên không có sức chịu đựng dai dẳng như Vương Nguyên nên mới ưu tiên y trước, mà hắn lúc ấy trùng hợp nhảy vào cứu được Vương Nguyên?

Có chỗ gì đó rất quái lạ.

Sạt lở núi và hỏa hoạn đến quá trùng khớp, giống như có kẻ sắp đặt sẵn vậy. Chuyện này...chắc không phải là do người gây ra đâu?

Sao không thểchứ?

Một giọng nói khác vang lên trong đầu hắn.

Vương Tuấn Khải gần như là bật dậy từ trên giường, mày nhíu chặt, người dân sống dưới chân núi cũng đã nói, mấy chục năm nay chưa từng có hiện tượng sạt lở núi nào, nếu ông trời thực sự muốn bọn họ chịu phạt thì đã phạt từ lâu, cớ sao lại chờ đến khi Vương Nguyên tới mới phạt? Giả sử đó không phải do thiên nhiên làm ra, thì chỉ có thể là nhân loại.

Tỷ lệ một người có thể làm núi sạt lở là bao nhiêu?

Thật ra không khó.

Vương Tuấn Khải nhìn thoáng qua giường bên, Vương Nguyên thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng an ổn lại nên ngủ say vô cùng. Hắn cầm di động, nhìn dòng xe cộ thưa thớt bên dưới, nhấn nút gọi cho Nam Cung Liệt.

Màn hình sáng lên, Vương Tuấn Khải không nghĩ tới Nam Cung Liệt sẽ chủ động gọi cho mình, cau mày: "Có tin tức mới rồi?"

[Về vụ sát lở đất và về vụ hỏa hoạn, muốn nghe cái nào trước?]

"Nói."

[...Tất cả đều là do một thứ rất quen thuộc trong các cuộc thảm sát hàng loạt ở các nước tự do sử dụng vũ khí.]

Quả nhiên.

Hắn đoán đúng.

Vương Tuấn Khải nhíu mày càng chặt, muốn nói cho Nam Cung Liệt vài thứ hữu dụng để anh ta tiếp tục điều tra, bỗng một bóng đen từ phía sau đột ngột tiếp cận hắn, nhanh như chớp bám lên vai hắn!

Hết Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio