Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

chương 76

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

QUYỂN VI: BÍ MẬT CỦA ANH TÚC

Chương

Cứ việc Vương Nguyên vẫn chưa chết, trái tim vốn dĩ tưởng bị mang đi vẫn còn nằm trong lồng ngực nóng hổi, thì sự mất bình tĩnh cùng âm thanh như muốn xé rách quá khứ cũng khiến cậu ngây ngẩn cả người, trong thoáng chốc đờ đẫn không thể nói nên lời.

Vương Nguyên thật ra rất muốn nói lớn cho Vương Tuấn Khải biết, cậu không phải Vương Viên mà hắn chán ghét, cũng không phải Vương Viên ôm bệnh tim trong người rồi âm mưu cướp đoạt tim của người khác, cậu là Vương Nguyên, chính là Vương Nguyên mà hắn luôn nhắc tới bấy lâu nay – kẻ xuất thân từ tầng lớp thấp kém của xã hội và từng chịu sự giày vò đến từ người cùng máu mủ. Cậu không hề biết rằng "cái chết" của bản thân lại tạo ra sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến Vương Tuấn Khải như vậy, cũng chẳng hay thời gian qua hắn tự gây sức ép cho mình và người khác như thế nào. Cậu biết hắn thực sự xem cậu như em trai, nhưng phản ứng bùng nổ của hắn lúc này khiến Vương Nguyên tựa hồ cảm giác được có gì đó không bình thường.

Vương Tuấn Khải sẽ không tùy tiện nói lời dư thừa với "Vương Viên", bây giờ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tình cảnh này, dường như ba năm kia đang khỏa lấp một bí mật kinh người nào đó, để khi chỉ cần có kẻ nhắc đến "Vương Nguyên", bụi phủ trên sự thật bị thổi tung lên, lột trần phơi ra trước mắt phàm nhân, mà tựa hồ ngay cả chủ nhân của nó cũng chưa nhận ra điều này.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Nguyên, rất nhanh sau đó bị cậu xem nhẹ áp chế xuống, cậu đối mặt với vẻ giận dữ của Vương Tuấn Khải, không nhanh không chậm gỡ những ngón tay trên vai mình xuống.

"Là anh không bảo vệ được cậu ấy, anh có tư cách gì trách em?"

Ghê tởm và giả dối, tấm mặt nạ hoàn hảo để cậu quy chụp lên đầu Vương Viên những lớp vỏ bọc thối rữa. Vương Tuấn Khải đỏ mắt nhìn cậu, sự tàn bạo lăng ngược thoáng hiện lên trong mắt hắn, một lần nữa hắn ép Vương Nguyên vào tường, bàn tay cứng như viên đạn ấn lên cổ Vương Nguyên, hung tợn siết chặt: "Câm miệng!!"

"Anh mới phải câm miệng! Ha ha, anh căn bản không biết cậu ta ngu ngốc đến mức nào đâu! Khi được gọi đến bệnh viện để tiến hành phẫu thuật cấy ghép, cậu ta thậm chí chẳng biết chính mình sẽ lao đầu vào chỗ chết mà còn vui vẻ hy vọng phẫu thuật thành công!!" Vương Nguyên ho sặc sụa, thậm chí không thèm phản kháng mà chỉ gân cổ lên gào lớn: "Ước nguyện của cậu ta đã được tạo hóa nghe thấy rồi đó! Lời trăn trối cuối cùng cũng có thể hiện thực, cậu ta chết không hạnh phúc sao?!!"

"Câm miệng! Cậu câm miệng cho tôi!!"

"A!!"

Vương Nguyên bị siết cổ đến mức thở không ra hơi, mặt đỏ bừng chụp lấy tay Vương Tuấn Khải, móng tay cào mạnh lên mu bàn tay hắn lưu lại từng vệt hồng rướm máu. Vương Tuấn Khải lại không hề hay biết, trong đầu sát ý mãnh liệt. Đến lúc hô hấp của Vương Nguyên gần như dừng lại, hắn mới giật mình buông tay, cơn giận như thủy triều rút đi không chút dấu vết.

Vương Nguyên ngã xuống đất ho khan, không khí tràn vào phổi đột ngột khiến cậu co giật không ngừng, Vương Tuấn Khải hoảng hốt ngây người một lúc, mạnh mẽ ấn chuông cấp cứu rồi chạy trối chết ra ngoài.

Bác sĩ nhanh chóng đến phòng Vương Nguyên, bị tình trạng của cậu dọa hỏng, hết sức khẩn trương làm kiểm tra sơ bộ, sau khi xác định cậu không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Là anh trai cậu làm?" Trên mặt bác sĩ không che giấu tức giận, nhíu mày trách cứ: "Cậu vì sao không kêu cứu?"

"Anh không hiểu đâu..." Vương Nguyên cúi đầu, mái tóc đã dài qua tai rối bời rũ xuống, quả thật một khắc vừa rồi cậu muốn kêu cứu đó, nhưng làm như vậy rất có khả năng Vương Tuấn Khải sẽ bị xếp vào danh sách tình nghi, mà hắn thì còn phải xuất hiện để lôi tên hung thủ gϊếŧ người móc nội tạng ra cơ mà.

Bác sĩ khá thích cậu bé ngoan ngoãn này, chỉ hừ lạnh một tiếng, mang người rời đi, chỉ để một nam y tá ở lại truyền nước cho Vương Nguyên.

Nếu có người trông thấy nam y tá này, nhất định sẽ cảm thấy cậu ta cao hơn người châu Á bình thường, trên mặt còn có vài nét pha tạp hỗn huyết Tây phương.

"Về rồi?" Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn Touri giả dạng trí thức, buồn bực nheo mắt: "Chẳng phải anh nói sản nghiệp của ông già nhà anh ở bên kia còn chưa xử lí xong sao? Vì cái gì-...?"

"Sắp có biến rồi, tôi phải về chứ." Touri gãi cằm: "Cậu đó, khi không đi chọc Vương Tuấn Khải cho hắn ngược mình làm gì, cứ âm thầm làm một "Vương Viên" hoàn mỹ rồi kết thúc kế hoạch bằng cái chết của Cổ Quý An là xong mà."

Vương Nguyên xoa xoa cổ, cũng thấy mình dở hơi, nhưng mà chứng thực được chuyện kia khiến cảm xúc của cậu chịu tác động đáng sợ, dù không hẳn là có được đáp án, nhưng loại chuyện này chỉ cần người trong cuộc đều hiểu là đủ.

"Sao vậy? Bị độ hung tàn của người trong lòng hù dọa sợ rồi?" Touri bĩu môi: "Khá khen cho đôi cẩu nam nam các người, trong hình thức dầu sôi lửa bỏng như vậy còn có thể liếc mắt đưa tình. Tôi nói a, theo như tôi thấy, tình cảm của anh trai cậu đối với cậu không bình thường chút nào đâu, dùng thuật ngữ chuyên ngành mà nói, là nhớ quá hóa cuồng, còn bị ám ảnh tinh thần, thường xuyên ăn không ngon ngủ không yên. Cậu đó, nếu không mau thoát ra khỏi cái bóng của Vương Viên, trở về bên cạnh hắn, với cái khuynh hướng bạo lực đó của Vương Tuấn Khải, tôi cá là hắn sẽ làm chuyện gì đó rất kinh khiếp, ví dụ là như đánh bom liều chết hoặc khủng bố diện rộng các loại."

Vương Nguyên trừng mắt cá chết nhìn Touri.

"Muộn rồi."

"A?" Touri không theo kịp tiết tấu, mộng mị nhìn lại.

"Muộn rồi." Vương Nguyên khẽ lặp lại, chân mày mang theo phiền não khó thấy: "Trong hợp đồng giữa tôi và Cổ Quý An, căn bản không có chuyện thôi miên tên sát nhân."

"Cái gì?!" Touri bất ngờ, cậu ta chỉ vừa ở nước ngoài về nhưng cũng biết Vương Nguyên và Cổ lão gia kia hợp tác một mối làm ăn, hơn nữa cậu ta nghe được nguồn tin từ người đáng tin là hai bên còn hợp tác rất ăn ý nữa cơ. Vương Nguyên trước giờ chưa từng làm điều dư thừa trong kế hoạch trả thù của mình, cho nên khi nghe Vương Nguyên nói vậy, cậu ta chẳng thể giấu nổi kinh ngạc: "Cậu đã làm gì?"

"Lão ta muốn tôi thôi miên người trong bữa tiệc sinh nhật Tống đại thiếu, để hắn gϊếŧ hết toàn bộ bọn họ." Vương Nguyên nhắm mắt, tưởng tượng đến cảnh máu me chồng chất, theo bản năng kéo chăn quấn chặt người mình: "Thí nghiệm trên geisha của lão và Akai Hana đang trong giai đoạn nóng sốt, Cổ Quý An...lão ta...cần nhiều thi thể để thực hiện tiếp thí nghiệm đó."

"Biếи ŧɦái!" Touri không nhịn được mắng: "Vì vậy nên cậu thôi miên cả đám người lẫn tên sát nhân để gã ta không có cơ hội ra tay?"

"Ừm. Nhưng nửa chừng thì tôi gặp chút trục trặc..."

Touri nhạy bén thốt lên: "Ở khu vực gần đó có kẻ sử dụng dầu hoa anh túc?"

Vương Nguyên đỡ trán: "Là cần sa, một tên cảnh sát mai phục gần đó hút cần sa, trong túi áo của gã..."

Khi Vương Nguyên không làm theo lời Cổ Quý An, mùi cần sa liền xuất hiện, kẻ ngốc cũng biết không thể nào có chuyện trùng hợp như thế được, vì vậy tên cảnh sát đó nhất định là người của Cổ Quý An trà trộn vào, giám sát Vương Nguyên.

"Vấn đề là...Bọn họ làm sao biết điểm yếu của cậu là mùi hoa anh túc...?"

Hai người đều im lặng, nếu không phải nội bộ có lỗ hổng, thì nhất định Vương Nguyên đã phạm sai lầm ở đâu đó.

"Chuyện cậu mẫn cảm với mùi hoa anh túc này có những ai biết?"

"Những người lần đó có mặt tại tòa lâu đài Andria Li, và một vài cảnh sát trong cục Trùng Khánh. Khi đó tôi bị tình nghi là hung thủ gϊếŧ người nên con gái của Cổ Quý An đích thân thẩm vấn tôi, mà trên người chị ta lại dùng nước hoa có mùi mang máng dầu hoa anh túc nên tôi chịu không được. Bây giờ nhớ lại, lúc ấy có khá nhiều người có mặt..."

Touri thở dài, xem ra chuyện này đã là ván đóng thuyền, không thể cứu vãn.

"Tiếp đến có lẽ Cổ Quý An sẽ lợi dụng vài thủ pháp trong ngành, mang tôi đến nơi nào đó gặp lão ta." Vương Nguyên rũ mắtt: "Hoặc là gϊếŧ người diệt khẩu, hoặc là cho tôi một cái ân huệ để tôi tiếp tục làm việc cho lão ta."

"Cậu sẽ làm gì nếu như lão ta muốn gϊếŧ cậu?"

"Thì cùng chết thôi." Cậu không để ý đến ánh mắt bất đắc dĩ của Touri, nhếch miệng cười nhạt: "Có thể khiến những kẻ gây ác nghiệp biến mất khỏi thế giới này, hàng vạn sinh linh sẽ cảm kích tôi lắm đấy."

Touri đột nhiên quắc mắt nhìn cậu: "Vương Nguyên, chẳng lẽ cậu không có khát vọng sống nào sao? Ví dụ như có ai đó khiến cậu phải sống vì hắn ấy?"

Trong đầu Vương Nguyên hiện lên hình ảnh của một người, nhưng là gần kề như thế, lại xa tận chân trời.

"Người anh ấy thích...là Vương Nguyên của năm mười bảy tuổi."

Không phải tôi, không phải người có dính dáng mập mờ đến một tổ chức phi pháp, còn sống trong thân phận của kẻ cướp đi trái tim người anh ấy muốn bảo vệ.

"Ít ra tôi cũng biết rằng...anh ấy đã từng thích tôi, mà tôi..."

"...cũng thích anh ấy."

...

Sự thật chứng minh Vương Tuấn Khải đúng, Tống quản gia không phải là hung thủ gϊếŧ người biếи ŧɦái như bọn họ tưởng.

Lục Khương đờ đẫn như thây ma, giương mặt đần độn nhìn báo cáo, nhịn không được chửi một tiếng: "Má nó! Sao có thể như thế được!"

Cổ Du Sương thân là người tiếp quản vụ này, dù rằng không được trực tiếp tham gia vào hiện trường nhưng đọc xong khẩu cung cũng giận dữ không thôi. Tống quản gia vậy mà là một kẻ điên! Hơn nữa gã còn bị trục xuất khỏi nhà họ Tống tận ba tháng trước vì đầu óc bất thường.

Ba tháng trước Tống quản gia gặp tai nạn xe cộ, đầu óc trở nên kỳ quái, thường xuyên ngộ thương thiếu và người hầu trong nhà nên bị Tống lão gia cho nghỉ việc. Từ lúc ấy bắt đầu sinh tâm ghen ghét, oán hận Tống gia không trọng dụng gã nên lẻn vào tiệc sinh nhật, rút dao tấn công bất kỳ người nào gã cảm thấy khó chịu.

Vương Tuấn Khải là người đầu tiên.

"Đệch, mất thời gian mấy ngày, hóa ra là công cốc à!" Đội viên nản không thể tả, chán chường nằm bẹp dưới đất, một người khác vỗ đầu đối phương, mua vui trong cái khổ: "Cũng may là chúng ta bắt được gã sớm, nếu không thì có lẽ gã đã đâm chết một cơ số người rồi."

"Nói đến nói đi cũng phải cảm ơn cái tên đội trưởng họ Vương kia." Một nữ cảnh sát sờ cằm: "Mặc dù anh ta trông khó ưa thật đấy, nhưng tác phong làm việc không tồi đâu."

"Bớt ảo tưởng đi cô nương! Hắn chỉ là mèo mù vớ phải cá rán, ăn may mà thôi!"

"Nhắc mới nhớ, hắn đâu rồi ấy nhỉ?"

Cổ Du Sương còn đang thắc mắc tại sao Vương Tuấn Khải lại có mặt ở Bắc Kinh, nghe vậy buột miệng nói: "Không phải hắn đi thăm em trai sao?"

"Em trai?"

"Vương Viên thật sự là em trai Vương Tuấn Khải? Tôi không có đoán lầm!" Lục Khương vỗ đùi cái đét, không để ý đến tin tức sấm động oanh tạc đám người xung quanh.

"Thì ra chính là hắn sao? Tôi rút lại câu khen tặng vừa rồi!" Nữ cảnh sát thay đổi độ, bĩu môi dè bỉu: "Cái loại đàn ông như vậy sao có thể làm cảnh sát được chứ!"

Lục Khương chẳng những hâm mộ thân thủ Vương Tuấn Khải mà còn sùng bái trực giác của hắn, nghe vậy ngoáy ngoáy lỗ tai, bất mãn nói: "Có cái gì không được chứ?!"

"Cập nhật chút thông tin đi Lục ca!" Đội viên vỗ vai anh ta, nhướng mày: "Không bằng để tôi nói luôn nhé? Vương Tuấn Khải ấy mà, vừa nãy tên hắn ta nằm ở trang đầu của tạp chí bát quái, nói hắn nảy sinh tình cảm bất chính với em trai, còn năm lần bảy lượt cưỡng ép, khiến Vương Viên sợ đến mức nhập viện liên tục!"

Hết Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio