Anh túc – là loài hoa của mộng tưởng, của lãng quên và khoái lạc xa xăm.
Đặc biệt là anh túc đỏ, chúng được ví như mỹ vị nhân sinh, là giống phù dung có sức quyến rũ bậc nhất, ma mị nhất, nguy hiểm nhất, xinh đẹp nhất, đáng sợ nhất. Người đời gọi chúng là những nàng tiên ngủ say e ấp trong thiên đàng bí mật, mang trong mình sắc đẹp bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn, che giấu âm thanh thổn thức từ sâu tận khát vọng, che giấu những ngón tay thon dài mềm mại rũ theo chiều gió.
Thế gian vẫn yêu anh túc, như một lời nguyền.
Một khi có kẻ tò mò hiếu kỳ muốn xé lớp vỏ bọc ấy ra, thứ bọn họ nhận được ấy thế mà không phải hãi hùng sợ sệt, càng không phải đau đớn thống khổ, mà dịu dàng êm ái, nhu hương nhuyễn ngọc, tuyệt vời huyền diệu đến mức không một ai muốn thoát khỏi đó.
Cho đến tỉnh táo lại, cho đến khi nhận ra mọi thứ đều là ảo mộng phù du.
Cho đến khi biết được, anh túc là hóa thân của loại độc dược trí mạng, gây nghiện và không có thuốc chữa.
Nhưng có lẽ lúc ấy, con người ta cũng chẳng còn sống được bao lâu.
Triệu Hâm để lại một từ "Anh túc", cả đám cảnh sát ở cục nhìn cả đêm cũng không ra huyền cơ gì.
Thấy Vương Tuấn Khải đứng im lìm bên cạnh bàn, Hoàng Kỳ Lâm gãi đầu: "Sếp? Hỏa nhãn kim tinh của anh nhìn ra cái gì rồi? Em thật sự mù tịt luôn..."
"Anh túc? Thuốc phiện? Tên họ Triệu này muốn nói gì đến thuốc phiện? Lẽ nào hắn biết một đường dây buôn lậu nào đó có liên quan đến..."
"Sếp!!"
Mọi người quay phắt lại về phía kẻ vừa mới rống lên, chỉ thấy Dạ Nhất gấp đến độ mồ hôi đầy đầu hấp tấp chạy đến, chưa tới nơi đã hoảng hốt gào lên: "Triệu Hâm...Triệu Hâm..."
Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Hắn làm sao?!"
"Hắn mất tích!!" Dạ Nhất thở hổn hển: "Cảnh sát áp giải hắn đi tối qua, hắn vừa nhập viện liền bị chuyển đến phòng cách ly, chúng tôi không đủ quyền hạn nên đành bao vây bên ngoài, phong tỏa địa phương đề phòng hắn chạy thoát. Chúng tôi canh giữ cả đêm không phát hiện chuyện gì, nào ngờ sáng nay phát hiện hắn biến mất!!"
Vương Tuấn Khải tức tốc đến bệnh viện, đúng như lời Dạ Nhất nói, cảnh sát vẫn còn ở đây đông lắm, Triệu Hâm lớn như vậy sao có thể bốc hơi mà không để lại vết tích?
"Điều tra tất cả y tá bác sĩ, không được để sót một ai!"
"Sếp!!!"
Vương Tuấn Khải còn chưa xử lí xong vụ mất tích, đã bị réo tên lần hai trong một buổi sáng sớm. Hiện giờ X-chan vẫn còn ở Tống gia nên người thay thế công tác của cậu ta là Bao Tử. Lúc này Bao Tử một thân đầy sương sớm vội vã không kém gì Dạ Nhất khi nãy, vẻ mặt nghiêm trọng cực kỳ.
"Sếp, ở khu rừng phía đông nam Trùng Khánh phát hiện một thi thể bị treo cổ!" Bao Tử chẳng để cho cảnh sát Trùng Khánh có thời gian tiêu hóa, nhấn mạnh thêm một câu: "Người chết, chính là Triệu Hâm!!!"
...
Thi thể Triệu Hâm được đưa xuống vào giữa trưa, người khám nghiệm tử thi cho biết hắn chết vì đột tử, treo cổ chỉ là ngụy tạo hiện trường.
"Má, lại thêm một vụ chết người...Hung thủ gϊếŧ người còn chưa kết án thì đã ngoẻo, lòi ra một tên sát thủ biếи ŧɦái mới...Án này, án này..." Hoàng Kỳ Lâm vò đầu, nhìn thi thể trắng bệch dưới đất, vẻ mặt méo mó: "Làm sao mà phá đây a a a!!"
"Nhìn xem, khắp nơi đều là hoa anh túc." Vivian ngồi xổm xuống, tay mang găng cầm một đóa hoa đỏ chói lên: "Còn tẩm máu tươi."
"Không phải máu người." Vị pháp y phán định: "Là máu động vật. Xem tình hình có lẽ là máu heo, còn hòa vào chất giữ tươi không để máu đông lại."
"Cái thẫm mỹ quái quỷ gì vậy..." Cô gái trợn mắt, nhìn thi thể của Triệu Hâm: "Hung thủ rải hoa khắp xung quanh hiện trường để làm gì? Tế người chết hay là một loại nghi thức thần linh nào đó?"
"Không phải là xung quanh hiện trường." Vương Tuấn Khải trầm giọng: "Là gần một phần tư khu vực này đều có hoa anh túc."
"Chẳng lẽ đây chính là điều Triệu Hâm muốn nói cho chúng ta biết? Anh túc..." Mọi người lẩm bẩm: "Là cảnh báo ư?"
Trên mặt đất nơi này đâu đâu cũng đều là lá khô và cổ cháy, từng đóa từng đóa anh túc đỏ rực rỡ dưới ánh nắng như là đốm máu loang lổ yên lặng cười nhạo nhân loại, chế giễu bọn họ có mắt mà không biết nhìn, mù mờ hoang mang tự chui vào vòng lẩn quẩn của chính mình.
"Hung thủ làm thế nào mang nạn nhân ra khỏi bệnh viện mà không để ai phát hiện?" Lục Khương cũng theo ra, anh ta thắc mắc vấn đề này lớn nhất: "Chẳng lẽ hung thủ có khinh công? Lăng ba vi bộ?"
"Hê, thời đại nào rồi mà còn lăng ba vi bộ! Mang người ra ngoài mà không gây động tĩnh đến mọi người, chỉ có thể là Spider Man – trọng lực không còn là trở ngại!"
"Bớt xem phim điện ảnh nước ngoài đi, là một người châu Á yêu nước, cậu phải ủng hộ phim truyền hình quốc gia chứ!"
"Anh bảo tôi xem mấy cái phim có nhân vật được tác giả buff thành hàng thánh nhân ấy hả?! Ôi ôi, toàn chỉ số IQ trên ba con số, nhà mặt phố bố làm to, nếu không phải tổng tài giẫm tiền dưới chân thì cũng là bác sĩ như thần y, thạo đông tây nam bắc, y thuật cao minh đoạt người từ tay Diêm Vương gia, còn có, còn có sát thủ bách phát bách trúng, gϊếŧ người như ngóe còn tỏ ra nguy hiểm, thường xuyên cải trang ra ngoài, mang mặt nạ..."
"Từ từ..." Vương Tuấn Khải bỗng dưng lên tiếng: "Cải trang!"
"Cải trang?" Lục Khương như tìm ra mùa xuân: "Ý anh là hung thủ cải trang cho Triệu Hâm rồi đưa ra khỏi bệnh viện?"
"Như vậy có thể giải thích được tại sao cảnh sát không phát hiện ra Triệu Hâm biến mất. Vậy người này chắc chắn phải là bác sĩ." Vivian nhíu mày: "Trong thời gian đó có những ai ra ngoài chúng ta đều đã tra qua, không có gì khả nghi."
"Phải, bọn họ đều có chứng cớ ngoại phạm, hơn nữa đều đi một mình mà không mang theo ai."
"Hay chúng ta đã bỏ sót cái gì?" Hoàng Kỳ Lâm liếc liếc thi thể, chun mũi: "Người chết từ khi nào, sao lại có mùi kỳ như thế..."
Pháp y lạnh lạnh đáp: "Đã qua sáu tiếng, bốc mùi là đúng. Nhưng đó không phải là mùi thi thể, là mùi fomalin."
Mọi người không hẹn cùng sởn gai ốc, fomanlin là thứ gì có ai không biết? Trước khi chết Triệu Hâm bị ngâm qua dung dịch đó sao? Để làm gì? Giữ tươi?
"Một hung thủ nếu không phải đầu óc có vấn đề, thì chỉ ngâm thi thể trong fomalin với một lý do duy nhất." Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống, nhìn làn da bị dịch ngâm xác làm cho đổi màu của thi thể: "Hung thủ muốn che giấu gì đó."
"Che giấu cái gì? Anh túc sao?" Mọi người méo xệt nhìn nhau, vì sao vụ án ngày càng bế tắc lại hack não vậy?
"Ây, mệt thật đấy...Willie này, ủa..." Hoàng Kỳ Lâm nhìn sang pháp y: "Cậu không phải Willie!"
"Có ai bắt buộc những người làm pháp y đều tên Willie sao?" Người nọ tức giận liếc một cái: "Will tiền bối xin nghỉ phép rồi, tôi đến thay anh ta."
"Nghỉ phép? Đang yên lành sao đột nhiên nghỉ phép? Đêm qua anh ấy còn đến bệnh viện xem Triệu Hâm có vấn đề gì không mà..." Hoàng Kỳ Lâm khó hiểu ngây ra: "Sáng nay đã xin nghỉ phép rồi!"
"Tôi làm sao biết, tôi cũng đang thắc mắc lắm đây." Pháp y nọ bĩu môi, sai người cho thi thể vào bodybag, mang lên xe: "Nếu các người không tin tưởng năng lực của tôi thì có thể kiến nghi Cục trưởng."
Hình như đã số pháp y đều ghét bị nghi ngờ năng lực nhỉ? Hoàng Kỳ Lâm chạm phải mìn, câm như hến. Cậu ta uất ức nhìn về phía đội trưởng, chỉ là đội trưởng không có tâm trí bao che khuyết điểm cho cậu ta.
"Willie...." Vương Tuấn Khải hiếm khi trầm trọng mà thốt ra, tự mình gọi điện cho Willie, phía bên kia mãi không bắt máy, gọi bằng số bàn cũng chẳng ai nghe.
"Anh ấy xảy ra chuyện gì sao?" Mọi người đều là cộng sự của nhau, huống hồ Willie là kẻ đứng ở cảnh cục lâu nhất tính cả Vương Tuấn Khải, hầu hết cảnh viên đều coi Willie là đàn anh đi trước, rất tôn trọng anh ta. Hiện giờ điện thoại gọi không được, phải chăng đã có điều bất trắc?
"Dạ Nhất."
"Tôi đây sếp...?"
Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi: "Đêm qua lúc Willie đi khỏi bệnh viện là mấy giờ?"
Dạ Nhất ngây người, sau đó nhíu mày: "Sếp? Anh nghi ngờ Willie là hung thủ?"
"Không thể nào, Willie là một pháp y, anh ấy biết rõ sự nặng nhẹ của vấn đề, sao có thể...Hơn nữa, anh ấy có lý do gì để làm vậy?" Vivian không thể tin được nói: "Willie là người như thế nào, đội trưởng anh không biết ư?"
"Chính vì biết, nên tôi mới lo lắng. Triệu Hâm là người sống rành rành, sau khi mất tích liền biến thành xác chết, tất cả y tá bác sĩ đều vô can, hung thủ như biến mất khỏi nhân gian. Nhưng chúng ta, bỏ sót Willie."
Hắn rũ mắt, âm thanh khó có thể khống chế bất an: "Chúng ta không bao giờ nghi ngờ Willie, vì vậy những gì anh ấy làm, chúng ta đều tự động bỏ qua..."
"Chủ quan là một trong những đặc tính mà cảnh sát phải gạt khỏi đầu mình. Khi nghi phạm là người quen thân thiết của chúng ta, chúng ta sẽ..."
"Sếp, có phải anh nôn nóng phá án quá không?" Dạ Nhất cắt ngang lời Vương Tuấn Khải, có hơi giận rồi: "Tôi biết vụ án này rất nghiêm trọng, nhưng anh không nên vì vậy mà nghi ngờ lung tung! Willie là ai?! Anh ấy đã từng giúp chúng ta phá rất nhiều vụ án, còn mạo hiểm làm không ít chuyện cung cấp đầu mối cho cảnh cục!"
"Sếp, Willie chẳng có nguyên nhân nào để làm thế. Anh bình tĩnh lại, đừng suy luận sai người." Vivian kéo Dạ Nhất về: "Anh nữa, đừng có gào lên như thế! Sếp chỉ là quá sốt ruột!"
"Nhưng mà Willie..."
"Tôi cũng không tin người đó là Willie." Vivian chặn Dạ Nhất lại, nhìn Lục Khương một cái, rồi quay sang Hoàng Kỳ Lâm: "Chúng ta về cảnh cục trước."
"Hả...À, ờ..." Hoàng Kỳ Lâm thấy không khí căng thẳng, rụt rụt cổ, lái xe đưa mọi người về. Vivian có giận không? Có, cô có lẽ còn giận hơn Dạ Nhất.
"Này...Nội bộ các người..." Lục Khương tần ngần, bị Vương Tuấn Khải nhìn liền im bặt.
Vương Tuấn Khải cũng chẳng phải người nhất định phải phân bua ăn thua đủ, hắn chỉ cúi đầu nhìn bó hoa anh túc dưới chân, ánh mắt dần ám trầm.
"Vương Tuấn Khải?" Lục Khương lăng lăng nhìn Vương Tuấn Khải đưa tay chạm vào hoa anh túc, sau đó đưa lên mũi ngửi, anh ta không hiểu gì cả: "Phát hiện ra cái gì rồi?"
Vương Tuấn Khải không nói không rằng, chỉ là động tác so với ban đầu còn gấp gáp hơn. Hắn đứng phắt dậy, bước đến những đóa hoa anh túc khác, chẳng biết tìm cái gì mà sắc mặt rất tệ. Hắn đưa lên mũi ngửi, ngón tay chà xát vài cái, mày nhíu càng sâu.
"Này...Ê?"
Lục Khương trợn mắt nhìn Vương Tuấn Khải như làm ảo thuật, kéo từ trên mũ xuống một cái tai nghe.
Không nghe được gì.
Phản ứng đầu tiên của Vương Tuấn Khải là vọt lên xe, nhanh như cắt đuổi về hướng đông.
Lục Khương ngẩn tò te tại chỗ, cũng học theo hắn ngồi xổm ngửi hoa, khi anh ta nghĩ rằng mình bị chơi xỏ, đột nhiên khựng lại.
Mùi này...Là mùi thuốc trị thương đặc thù chỉ có cảnh sát cấp cao mới sở hữu!
Lục Khương trắng mặt, nghiệm chứng suy luận của mình bằng hành động, anh lần theo mùi thuốc, phát hiện những đóa hoa anh túc ở phía xa thi thể đều bị dập nát.
Rõ ràng là hiện trường có ẩu đả. Nhưng thi thể Triệu Hâm hoàn toàn không có dấu vết do đánh nhau.
"Thảo nào... Vương Tuấn Khải chắc chắn đã phát hiện đều này nên mới chạy đi..." Lục Khương lẩm bẩm, trở tay gọi cho cảnh viên Bắc Kinh: "Tất cả tập hợp tại tọa độ tôi chỉ điểm."
Hết Chương