Vương Tuấn Khải nghe Tiêu Bắc thuật lại nguyên văn với thái độ cực kỳ hoang mang, bản thân hắn lại không có gì bất ngờ.
"Boss, anh đã sớm biết Vương Hách Lượng vốn không phải "Vương Hách Lượng" thật?" Tiêu Bắc có phần nóng nảy: "Tại sao-..."
"Tôi muốn để cậu ta tự mình lộ diện." Kết quả vừa mới xuất hiện đã đánh hắn ngất, cấu kết với Willie. Cứ việc Vương Tuấn Khải không sợ phản bội nhưng hành vi của cậu ta cũng khiến hắn bất mãn không ít, đặc biệt là trong tình thế khắp nơi đều là thù địch thế này.
Vương Tuấn Khải trở lại phòng bệnh canh chừng Vương Nguyên, chuyện còn lại giao cho Tiêu Bắc xử lí. Về phía cảnh sát hắn đã nộp đơn xin nghỉ phép dài hạn...Tuy rằng số ngày nghỉ của cảnh sát trong năm không có bao nhiêu.
Hắn nhận bệnh án của Vương Nguyên cùng phương pháp chăm sóc người bệnh, đóng đô tại phòng hồi sức, thường thường như u linh lượn vòng sáng chiều, y tá bác sĩ nhìn nhiều thành quen.
"Cậu ấy là gì của cậu? Bạn trai hả?" Y tá tò mò hỏi, lần đầu thấy được một chàng đẹp trai nuôi bệnh một chàng đẹp trai khác, không khỏi nảy sinh ý nghĩ sâu sắc. Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói Vương Nguyên là em trai của mình, cô nàng này sửng sốt một hồi, vẻ mặt không thể tin được, mấy ngày sau đó cứ lén lút nhìn bọn họ mãi.
Tuy rằng hắn đã nghỉ phép, nhưng công sự không bao giờ thiếu. Sáng ngày thứ bảy hắn lười biếng, Vivian gọi điện cho hắn, lải nhải nói ahn không thể bỏ rơi cộng sự anh em như vậy.
Vương Tuấn Khải nhờ Tiêu Bắc bí mật nặc danh gửi phần tài liệu về Cổ Quý An cho cảnh cục, tuy rằng không có đủ bằng chứng xác thực, nhưng Cổ Quý An cũng không tránh khỏi việc bị nghi ngờ là có dính líu đến vụ án này.
"Sếp, đến giờ bọn tôi vẫn không tra ra người gửi đến là ai, nhưng nếu số tài liệu này là thật thì chúng thực sự khiến người ta căm phẫn." Nhóm nhân viên cảnh cục đại nộ gào lên phẫn hận, nhìn tài liệu như kẻ thù không đội trời chung: "Anh phải mau chóng trở về để cùng bọn tôi chứng minh thực hư phải trái!"
Vương Tuấn Khải giọng lạnh tanh: [Các cậu nghĩ xem nếu Cổ Quý An là hung thủ, ông ta sẽ làm gì số nội tạng đào ra từ thi thể người chết?]
Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là bán! Nội tâm mọi người cùng nghĩ đến việc này đầu tiên, nội tạng bán được nhiều tiền mà!
[Cổ Quý An là một kẻ hàm súc.] Vương Tuấn Khải nhắc nhở: [Ông ta chỉ hướng đến cái gì lâu dài và bền bỉ, hơn nữa thay vì bán nội tạng để làm giàu, con người ta ưa chuộng thứ gì đó có thể tái chế, còn không mất nhiều công sức để làm ra. Giả dụ Cổ Quý An gϊếŧ người để bán nội tạng, số người chết hằng ngày không chỉ dừng ở mức đó. Cứ cho là ông ta bí mật sát hại rồi phi tang chứng cứ, thì ông ta cũng phải cần một số lượng rất lớn hàng để phục vụ yêu cầu. Trên hết, nội tạng người không phải gan hèo gan bò tùy tiện mua về là dùng được, trừ phi có kẻ biếи ŧɦái thích ăn thịt người thường xuyên đặt hàng từ chỗ Cổ Quý An thì lão ta mới có thể kinh doanh phát đạt. Nếu là cấy ghép cho y học, sao lại dễ dàng có nhiều sự trùng hợp như thế?]
Vương Tuấn Khải nói xong, đám người mở to mắt tỉnh ngộ, tiếp đó lại gặp nan đề khác: "Thế rốt cuộc ông ta muốn làm gì số nội tạng đó...?"
[Điều tra kỹ một chút, xem các nạn nhân có điểm gì giống nhau.]
Vivian theo lời Vương Tuấn Khải, vội vàng xem kỹ lại phần tài liệu nọ một lần nữa, phát hiện có nhiều điểm nghi vấn mà cảnh sát bỏ sót.
"Sếp, trước khi cô gái đầu tiên chết, cô ta có mang thai."
Mang thai.
"Kỳ quái, tại sao trong báo cáo pháp y không nói đến cô gái này mang thai? Hay tài liệu có trá?"
Mọi người nghi ngờ về độ tin cậy của tài liệu, chỉ có Vương Tuấn Khải hiểu rõ. Pháp y lần đó chủ trì là Willie, anh ta muốn thay đổi kết quả thế nào mà chả được?
[Tra rõ một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.] Hắn thấp giọng phân phó một câu, trở về giường bệnh. Y tá vừa gọi hắn quay lại, nói Vương Nguyên đã tỉnh.
Tim Vương Tuấn Khải đập thình thịch, tỉnh? Vương Nguyên tỉnh? Em ấy tỉnh?
"Phải nha, cậu ấy tỉnh rồi, anh vừa ra ngoài gọi điện thoại thì cậu ấy tỉnh." Y tá hớn hở: "Nhưng hiện tại cậu ấy chưa thể nói chuyện, cũng chưa thể ăn uống được như bình thường, tôi sẽ tìm dịch dinh dưỡng phù hợp để truyền cho cậu ấy."
Vương Tuấn Khải chần chừ, vẫn là đợi Vương Nguyên thay dịch truyền xong mới vào.
Hắn dè dặt đẩy cửa, nhìn thấy Vương Nguyên đang cố gắng thích nghi với ánh sáng trong phòng. Vội vàng giảm bớt điện năng, Vương Tuấn Khải nhìn về phía cậu, cũng trùng hợp thấy cậu nhìn mình.
Vương Tuấn Khải im lặng một lúc, chậm rãi đặt tay lên trán cậu. Vương Nguyên khó nén nổi sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
"Còn đau không?" Vương Tuấn Khải trầm giọng hỏi, độ ấm từ bàn tay hắn chạm vào da thịt Vương Nguyên, làm cho cậu có hơi khó kìm nén.
Đau.
Vương Nguyên dùng khẩu hình nói ra, vô thức vươn tay đụng đến cổ họng. Không chỉ đau, còn rát buốt, nhưng cậu có thể chịu đựng được.
Vương Tuấn Khải chứng kiến vẻ cam chịu của cậu, trong lòng nhịn lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được cúi người ôm Vương Nguyên vào lòng, hệt như ngày đó hắn cứu cậu ra khỏi tầng địa ngục kia vậy.
"Em không cần nói gì với anh hết." Hắn nhắm mắt, cảm nhận thân nhiệt của người trong ngực, ấm áp và tràn ngập sinh cơ, mãn nguyện thì thào: "Còn sống là tốt rồi."
Còn sống, thì cái gì cũng có thể cứu vãn.
Vương Nguyên cứng đờ, ngổn ngang bối rối, cuối cùng vẫn là ôm lấy Vương Tuấn Khải, có hơi tham lam vùi đầu vào người hắn.
Thế gian này, còn có người không chê bai sự tồn tại của cậu.
Thật tốt quá.
Vài ngày sau đó, Vương Nguyên đã có thể đi lại ăn uống bình thường, tuy rằng có vài chữ cậu phát âm không được trọn vẹn, nhưng chỉ cần kiên trì là có thể khắc phục về sau.
"Ấy cho em cái đó..." Lấy cho em cái đó.
"Ấy cái gì?" Vương Tuấn Khải đang mở hộp súp, quay đầu nhìn cậu: "Em muốn đi WC?"
"..." Vương Nguyên yên lặng thu móng vuốt về, cẩn thận bước xuống giường. Vương Tuấn Khải không chờ cậu xỏ dép đã nắm được hai cổ chân lành lạnh, cau mày: "Sao em không mang vớ?"
"...Óng." Nóng.
Vương Tuấn Khải cương mặt.
"Anh muốn cười cứ cười đi." Vương Nguyên buồn bực lầm bầm, tưởng cậu không thấy vai hắn run run sao? Cái người này thật là...
"Anh không cười." Vương Tuấn Khải nuốt xuống, khóe môi co rúm: "Ngoan ngoãn ăn súp, anh "ấy cái đó" cho em."
Vương Nguyên: "..." Giờ quay ngược thời gian lại được chứ? Biết vậy khi nãy cậu nói thẳng là lấy nước cho xong!
Lời thoại tràn ngập ám muội lại sặc mùi tình thú như vậy bị y tá nghe được không ít, ánh mắt cô nàng nhìn Vương Tuấn Khải ngày càng đồng tình, kiêu căng hất cằm: Đó! Rõ ràng là một cặp còn kêu anh em! Y tá mỗi ngày lượn qua vài vòng, chắc mẩm hai người là một đôi uyên uyên trai tài trai sắc, một ngày đẹp trời khẽ huých cùi chỏ Vương Tuấn Khải, nhếch miệng: "Hai người "làm" chưa?"
Vương Tuấn Khải lười phản ứng cô nàng này, nhưng theo phép lịch sự vẫn gật đầu.
Y tá nín thở, chạy ào ra ngoài trước ánh mắt trách móc của trưởng y tá, trong bệnh viện không được chạy có biết không! Nếu không phải cô là người tình của chị thì chị còn lâu mới để cô làm việc ở đây nhé!
Thực tế, Vương Tuấn Khải chả biết cô nàng nói gì, bởi vì đầu hắn còn đang cân nhắc xem nên đưa Vương Nguyên về đâu nghỉ ngơi đây.
"Rời bệnh viện rồi nên để em đi đâu á?" Vương Nguyên giật mình, Vương Tuấn Khải nhìn nhìn cậu: "...Anh định thông báo ra ngoài là em đã chết vì bị sát hại."
"Có lý, dù sao em cũng...không còn là Vương Viên nữa."
"Em không cần sử dụng danh phận không thuộc về mình." Vương Tuấn Khải nhúc nhích ngón tay, rốt cuộc kìm lại xúc động muốn xoa xoa đầu cậu: "Sau khi quay lại nhà của chúng ta, anh sẽ làm thẻ căn cước và hồ sơ lý lịch cho em."
Vương Tuấn Khải nói xong vừa lúc có điện thoại gọi đến, hắn giật giật khóe môi, thấy Vương Nguyên nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, vẫn là...không chịu được mà đưa tay sờ sờ đầu cậu mấy cái liền.
Vương Nguyên nghiêng đầu trông bóng lưng hắn, hơi nghệch ra. Không hiểu sao từ lúc tỉnh dậy đến giờ tư duy của cậu khá chậm chạp, ví dụ như lời Vương Tuấn Khải vừa nói, "nhà của chúng ta"?
Cậu chớp chớp mắt, không tiếng động mỉm cười.
...
"Cô gái đúng thật là mang thai." Ở đầu dây bên này, Vivian đã tin phần tài liệu nặc danh đến bảy phần, bởi vì khi bọn họ bán tín bán nghi lần theo những dấu vết mà tài liệu nhắc nhở, bọn họ đã tìm thấy không ít thứ mà trước kia cư nhiên bỏ sót: "Bất quá chuyện này nhiều nhất chỉ giúp chúng ta biết người chết không chỉ mình cô gái nọ, bọn tôi chưa tra ra được nó có liên quan gì đến án kiện."
[Mang thai, hay nói cách khác là trong bụng cô ta có thứ gì đó.]
Mọi người ngẩn ra, mang thai thì trong bụng không phải là đứa bé sao? "Thứ gì đó"?
[Thứ đó chính là đồ vật Cổ Quý An muốn.] Vương Tuấn Khải không nhanh không chậm đáp.
Đáp án này đúng là vượt xa ý nghĩ phàm nhân, Hoàng Kỳ Lâm sợ hãi than, chẳng lẽ lão họ Cổ này muốn bắt trẻ em nấu canh thai nhi như lời đồn, hoặc là luyện hóa chúng nó thành quỷ man đồng như lịch sử Chiêm Thành?
"Ý của sếp là trong bụng cô gái đó có thể chứa đồ vật làm cho Cổ Quý An giàu lên?" Một người co quắp nói ra: "Tỷ như là..."
[Ma túy.]
"Ma túy á?"
"Cổ Quý An bắt cô gái đó nuốt ma túy, biến cô ta thành phương tiện vận chuyển hòng qua mắt cảnh sát?" Mọi người kinh hãi nhìn nhau: "Như vậy không phải ma túy thấm vào người cô ta hết sao?"
"Là gói." Vivian nhăn mày càng sâu: "Tôi đoán ông ta đóng gói chúng thành từng gói, bắt cô gái nọ nuốt vào..."
Cả phòng lặng đi một chút. Nghĩ lại lý thuyết này quả thật quá hợp lí, có lẽ những đứa trẻ bảy, tám tuổi sau khi tìm thấy thi thể cô gái cũng do nguyên nhân này mà tử vong. Bởi vì chúng bị ép phải nuốt ma túy đóng gói, do chúng còn quá nhỏ không thể dùng cớ mang thai để che giấu hình dạng của bụng nên vừa đến nơi giao hàng chúng liền phải chết.
"Kinh tởm..." Một người nhịn không được mắng: "Đáng chết, một lũ vô nhân tính!"
Đợi sau khi bắt được chúng rồi, cậu sẽ phát hiện nhân tính vô cùng tầm thường --- Vương Tuấn Khải lẳng lặng nghĩ, có hơi lo lắng nhìn về chỗ Vương Nguyên. Hắn đã dẫn dắt cảnh sát Trùng Khánh đến mức này, chuyện về sau phải coi năng lực bọn họ đến đâu.
Vương Nguyên cũng biết chuyện ngay sau đó, cậu túm lấy áo hắn, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao anh không quay về phá án để lập công? Đây vốn dĩ là công sức của anh, anh thiếu chút nữa..."
"Cảnh sát phá án không phải để ghi danh vào lịch sử. Cảnh sát bọn anh chỉ là không nhìn được kẻ xấu hủy hoại xã hội mà thôi. Hơn nữa, anh suýt chết không phải vì phá án, em còn không hiểu?"
Đối diện với ánh mắt thẳng thắn của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên vô thức ngây ra, cậu phát hiện sau khi sống lại chẳng những trí năng giảm thiểu mà cả năng lực ngôn ngữ cũng có vấn đề, cậu thế mà không phản bác được những gì Vương Tuấn Khải nói.
"Em thực sự không hiểu?"
"...Hả..?"
Vương Tuấn Khải ngứa ngáy trong lòng, mặt than không thể tùy tiện đổi, bèn cúi người nhanh như cắt hôn lên môi ai đó một cái.
Sau đó hắn chạy.
Vương Nguyên bị mổ: "..."
Thật ra anh hai cậu rất thẹn thùng... Vương Nguyên sờ sờ môi, buồn cười, nhìn di động Vương Tuấn Khải để quên trên bàn, trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ.
Hết Chương