Vốn Vương Tuấn Khải không nghĩ lại có thể vạch trần Thiệu Nghiêm Tông nhanh như vậy, theo tính cách của lão hồ ly ấy, nếu bị Vương Tuấn Khải bắt gặp cùng lắm cũng chỉ giả lả nói lý. Thiệu Nghiêm Tông hành động hồ đồ, gấp gáp lại không có suy tính như vậy, phải chăng là ông ta cũng đang nằm trong diện nguy hiểm như Cổ Quý An?
"Theo những gì em biết về thủ lĩnh, tuy rằng hắn tàn nhẫn quyết tuyệt nhưng không phải cứ hở ra là gϊếŧ thuộc hạ." Vương Nguyên khó hiểu: "Thiệu Nghiêm Tông làm gì mà phải chật vật như vậy? Lẽ nào ông ta sợ cảnh sát bắt được Cổ Quý An, lão sẽ khai ông ta ra?"
Vương Tuấn Khải khẽ lắc đầu: "Còn thiếu một chút."
Vương Nguyên gật gù, lại bắt lấy tay hắn: "Em hỏi này, sao anh lại biết được Thiệu Nghiêm Tông là đồng lõa của Cổ Quý An?"
"Em còn nhớ lần chúng ta bị vây ở biệt thự của Cổ Quý An hay không?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu: "Lúc đó anh từng thông tri Thiệu Nghiêm Tông, nhờ ông ta gọi một cú điện thoại đánh lạc hướng Cổ Quý An, nhưng nửa chừng lão Cổ kia lại quay về bắt gọn chúng ta. Ban đầu anh vẫn nghĩ Cổ Quý An quá đa nghi nên mới quay lại, cho đến khi anh gặp Thiệu Nghiêm Tông lần nữa mới phát hiện không đơn giản như vậy."
"Khi Cổ Quý An chạy trốn, kẻ sốt ruột nhất không phải cảnh sát, mà là Thiệu Nghiêm Tông." Vương Tuấn Khải mặt trầm như nước, có phần u ám: "Bề ngoài thái độ của ông ta rất gay gắt với chuyện Cổ Quý An bị hoài nghi, thậm chí liên tục phản pháo tội danh của lão Cổ, anh tưởng rằng do hai bên quá mật thiết, ông ta không tin dư luận mới thế, nhưng nghĩ lại thì thái độ của Thiệu Nghiêm Tông khi ấy giống như sợ hãi, cố gắng xù gai để người khác không nghi ngờ."
"Vì thế khi anh vừa gửi mail đến thì Thiệu Nghiêm Tông tin luôn?"
"Cũng không hẳn." Hắn nháy nháy mắt: "Bức mail anh gửi cho Thiệu Nghiêm Tông viết bằng thứ tiếng chỉ có hai người bọn họ mới hiểu."
Có gì đó kỳ kỳ? Vương Nguyên nghiêng đầu.
"Thật ra bức mail đó không phải là anh viết, mà quả thật chính tay Cổ Quý An viết." Vương Tuấn Khải ôm eo cậu lại, kéo về phía mình: "Anh biết được tọa độ của lão."
...
Chuyến hàng cuối cùng được dự kiến sẽ cập bến ở cảng Nam Ninh, Quảng Tây.
So với những vùng khác của đại lục, Quảng Tây là một khu tự trị, vì vậy an ninh của nơi này so với những chỗ khác yếu hơn nhiều lắm, cảnh sát cũng không có bao nhiêu uy lực. Mỗi góc hẻm đường phố đều là địa bàn được phân chia rõ rệt của nhiều tay đấm xã hội đen, muốn làm gì cũng phải thông qua lão đại khu đó.
Chọn nơi này làm điểm bắt đầu của chuyến hàng cuối cùng, thì Cổ Quý An và Thiệu Nghiêm Tông phải liên hệ với lão đại Nam Ninh, đồng thời chia lợi nhuận cho gã ta để nhận được sự bảo đảm.
Vương Nguyên cứ nhất quyết phải đi theo khiến Vương Tuấn Khải hơi đau đầu, từ sáng sớm đến giờ dường như cậu có tâm sự, lại không giống như trước kia cái gì cũng nói ra. Nhiều lần Vương Tuấn Khải thấy cậu muốn nói lại thôi, hắn cũng cố tình gặng hỏi, nhưng Vương Nguyên dường như đã quyết tâm không hé răng một chữ. Theo hắn thấy thì cậu cũng không chắc chắn với phán đoán của mình lắm nên mới ngập ngừng nhiều như thế.
Bất kể là cái gì, chỉ cần hắn có ở đó, làm quỷ cũng sẽ bảo hộ cậu an toàn.
Tay đấm quản lí bến cảng - thuộc hạ của lão đại Nam Ninh là một gã có đầu óc, ít nhất gã không giống như những tên đầu trâu mặt ngựa chỉ biết cáo mượn oai hùm mà ức hiếp người khác, chỉ cần biết nói lý, biết trắng đen rõ rệt, gã sẽ đồng ý hợp tác. Đương nhiên nếu khách hàng là cảnh sát thì ngoan ngoãn sớm biến đi. Gã giao kèo thành công với khách hàng nhiều lần, chuẩn bị đem lô hàng này tuồn ra ngoài không phải khó.
Lần này cũng như mọi khi, xe chuyển hàng đưa tới lô hàng khá nhanh so với dự tính. Chỉ là hàng so với phụ trọng đã dự kiến thì nặng hơn một chút, kẻ lái xe cũng cười cười giải thích, do lần này cảnh sát đã nghe được hơi gió nên phải cố chuyển hết hàng đi trong một lần.
Đám thuộc hạ phụ trách vận chuyển lô hàng nghe vậy cũng không nghi ngờ nhiều, dù sao chuyện này không phải hiếm, thoảng liếc nhìn xung quanh, xác định không có dị trạng liền phất tay ra hiệu: đã có thể xuất cảng.
Một tên thủ hạ giẫm giẫm chân, kỳ quái nói: "Này...có phải là quá thuận lợi không? Tao thấy cứ nao nao sao sao á..."
"Mày tào lao gì đấy? Có gì mà sao với không sao! Chuyến này nghe nói vốn vào rất nhiều, lợi tức cũng cao, đừng có miệng quạ đen!"
"Nhưng mà..." Gã nọ chà xát tay, cứ cảm thấy...quá suôn sẻ cũng là một ác cảm.
Đám người đang bận mắng nhiếc gã đây, đột nhiên nghe thấy tiếng xe xình xịch đến gần, một người đàn ông từ trên xe nhảy xuống, tiến đến bắt tay với tay đấm: "Tôi đưa hàng đến đây."
Tay đấm: "???"
"Hàng gì? Cái gì hàng? Không phải hôm nay chỉ có một chuyến thôi sao?" Tay đấm nghi hoặc dò xét người đàn ông trước mặt: "Mặt mày trông quen quen..."
Người nọ khẽ kéo nón: "Tôi chỉ phụ trách đưa hàng đi, nào có gặp anh bao giờ."
Tay đấm nhíu mày một lát, nghĩ tới kẻ lái xe chuyến hàng vừa rồi, nheo mắt: "Được, vậy mày chờ chút, tao đi gọi thuyền trưởng chờ mày đem hàng lên thuyền."
Người nọ thở phào, gật đầu. Bất quá ông ta vừa quay lưng, tay đấm liền lao đến tấn công ông ta, người nọ nhanh chóng phản ứng được, chớp nhoáng phản đòn, khiến tay đấm càng tin tưởng vào suy đoán của mình: "Mày là cảnh sát!!"
Nhóm thủ hạ kịp thời hồi thần, cũng nhao nhao bao vây người đàn ông, tay đấm được thể làm tới, cười gằng lôi ra trong túi người đàn ông một cái bóp, ném cho đàn em.
"Đại ca, nó là cục trưởng cục cảnh sát Trùng Khánh - Thiệu Nghiêm Tông!!!"
Sắc mặt tay đấm tối đen, dữ tợn nhìn chằm chằm Thiệu Nghiêm Tông.
Thảo nào kẻ lái xe ban đầu cứ nhắc nhở tay đấm phải cẩn thận với cảnh sát, thảo nào hàng vận chuyển vô cùng gấp gáp, thì ra có cục trưởng đích thân truy theo sau, là ai cũng sợ bị bắt!
Thiệu Nghiêm Tông thật sự là oan, ông ta chính là kẻ đã hẹn với lão đại tay đấm này, nhưng vì thân phận cảnh sát mà hiện giờ ông ta bị người vu kết, biết vậy đã sớm nói với tên lão đại Nam Ninh mình chính là hắc đạo. Để phòng ngừa cảnh sát điều tra bến cảng, Thiệu Nghiêm Tông mang theo giấy tờ chứng nhận cảnh sát hòng qua mặt trót lọt, chỉ cần có thể thoát khỏi bến cảng này, ông ta còn sợ gì cảnh sát!
"Mày gan lắm, dám lừa bọn tao...!!"
"Nghe tôi nói, tôi là người đã giao dịch với lão đại các người, không tin thì các người có thể tìm lão đại hỏi rõ ràng...A!"
Thiệu Nghiêm Tông chưa nói hết câu đã bị đánh, mặt mũi bầm dập té xuống, ông ta gắng gượng bò dậy, nhưng lũ côn đồ sao có thể để ông ta yên. Bọn chúng hết đấm lại đá, chẳng để cho Thiệu Nghiêm Tông kịp nói tiếng nào. Đương lúc tay đấm đang định bảo đàn em ngừng tay, đánh chết cảnh sát bọn chúng phải ngồi tù, thì từ trên con tàu mục tiêu đột nhiên vang lên tiếng súng nặng nề, uỳnh uỳnh nhổ neo.
"Mẹ kiếp, chuyện gì vậy..." Tay đấm há hốc mồm, thừa lúc này Thiệu Nghiêm Tông vùng dậy, chạy theo con tàu, trong một tích tắc ông ta thoát được đã trông thấy kẻ đứng trên con tàu đó!
Cổ Quý An!
Tàu rất lớn, muốn leo lên không dễ, Thiệu Nghiêm Tông sắc mặt tái xanh gào lớn: "Cổ Quý An, mày không được chạy trốn như vậy!! Mày không cần số hàng này sao?!"
Phía bên kia không có động tĩnh gì khiến Thiệu Nghiêm Tông càng sốt ruột, ông ta không hổ là cục trưởng một vùng, chạy lấy đà rồi bật người nhảy lên cao, chật vật bám được lên thành tàu: "Cổ-..."
Người trên tàu đúng là họ Cổ, nhưng không phải Cổ Quý An.
Cổ Du Sương trắng mặt nhìn Thiệu Nghiêm Tông, mạnh mẽ dí súng vào đầu ông ta, đồng thời ra hiệu cảnh sát khống chế Thiệu Nghiêm Tông, mang lên tàu.
Tay đấm cùng đám đàn em ngơ ngác nhìn thế cục hỗn loạn, không phân rõ đâu là đồng minh hay kẻ thù. Vai gã bị người thình lình vỗ tới, giật mình quay phắt ra sau.
Chỉ thấy kẻ lái xe ban đầu mỉm cười tủm tỉm, nhún vai: "Cảnh sát sắp đến rồi, còn không chạy đi thôi?"
...
Vốn dĩ nghĩ là sẽ có một cuộc đọ súng với quy mô ác liệt, không ngờ chỉ dễ dàng như vậy đã bắt được Thiệu Nghiêm Tông, Cổ Du Sương hơi suy sụp, nhưng vẫn phải theo quy củ áp giải Thiệu Nghiêm Tông về cục. Lẽ ra cô ta vốn không có quyền bắt vì đang trong giai đoạn chịu giám sát, nhưng không biết Vương Tuấn Khải đã làm gì, tối qua cô ta đột nhiên nhận được tin mình được hủy bỏ lệnh giám sát.
Cổ Du Sương trông thấy Vương Tuấn Khải lái xe đến đón Vương Nguyên, không khỏi chộn rộn trong lòng, cắn răng chạy đến: "Anh làm sao..."
"Bởi vì tôi tóm được ba cô." Vương Tuấn Khải sớm đoán được cô ta nghĩ gì: "Tối qua tôi gửi ảnh chụp ba cô bị bắt cho giới quan chức."
Cổ Du Sương bất ngờ: "Anh tìm được ba tôi sao không nói cho tôi biết?!"
"Sao phải nói?"
"..."
"Ba cô vốn dĩ không hề chạy trốn." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói. Với thủ đoạn và quyền lực của lão Lưu râu bạc, chuyện Cổ Quý An chạy trốn là điều bất khả thi. Vì thế chỉ có một khả năng duy nhất là lão Lưu muốn dùng Cổ Quý An để dụ kẻ đứng phía sau ra, tung tin đồn đánh lạc hướng.
Không ngờ quả thật bắt được cá lọt lưới.
"Ba tôi vẫn còn trong tay cảnh sát...Vậy...người đăng clip kia cũng là cảnh sát?"
Vương Tuấn Khải không đáp. Cổ Du Sương thấy hắn chẳng ừ hử gì, liền nghĩ đúng như thế, thất thiểu trở về vị trí.
Vương Nguyên trong vai kẻ lái xe tò mò nhìn hắn: "Hẳn là không phải đâu?"
Vương Tuấn Khải sờ đầu cậu: "Là ."
Hiện giờ đang ở trong tổ chức đó, nhất định cũng có thu hoạch.
Cổ Du Sương cùng cảnh sát đưa chiếc xe mà Thiệu Nghiêm Tông lái về cục, phát hiện trong xe không có nội tạng thi thể gì, mà toàn bộ đều là tài sản mấy năm nay Thiệu Nghiêm Tông tích cóp. Ông ta là kẻ đa nghi, nếu tùy tiện rút một số tiền lớn từ ngân hàng hoặc sản nghiệp tư nhân sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ, chỉ có thể đem tài sản ngoài thân chạy trốn.
Cổ Du Sương biết được chuyện này, đột nhiên vỡ lẽ, căn bản vốn không hề có chuyến hàng cuối cùng như lời Vương Tuấn Khải nói, hắn làm như vậy chẳng qua là mượn tay cô bắt Thiệu Nghiêm Tông mà thôi.
Vương Tuấn Khải này...
Bên này Vương Nguyên cũng giật mình: "Không có chuyến hàng cuối cùng, vậy hàng trong xe chúng ta là gì?" Cậu cứ tưởng Vương Tuấn Khải đã đánh tráo hàng ở hai chiếc xe, sau đó theo kế hoạch để cậu đem hàng thật lên tàu, hàng giả đặt ở chỗ Thiệu Nghiêm Tông?
"Trong xe chúng ta..." Hắn hơi híp mắt, khẽ thì thầm: "Mới là hàng cần chuyển."
Lúc này tại bến cảng Nam Ninh, tay đấm cùng đàn em lặng lẽ chạy ra. Ban nãy cảnh sát quá đông không chạy kịp, chỉ có thể trốn tạm trong mấy kho hàng.
Một kẻ bỗng dưng kêu lên: "Đại ca!! Con tàu kia chạy rồi!!!"
Con tàu kia trong miệng nó - ý chỉ chiếc thuyền mà đợt hàng đầu tiên được chuyển lên.
Giờ phút này trên tàu chỉ có vài người, một trong số đó dáng vẻ quý khí cương trực, quần áo chỉnh tề sạch sẽ, nhưng lại bị trói cứng, nằm im trong thùng hàng.
tắt điện thoại, quay đầu nhìn Cổ Quý An bất tỉnh nhân sự, lại nhìn Willie đang im lìm cảnh giữ bên cạnh, thở dài.
"Cậu có thể giải thoát được rồi..."
Willie chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch miệng: "Chúng vẫn còn một vật phẩm thí nghiệm nữa."
Anh đứng dậy, mi mắt rũ xuống, âm thanh tràn ngập sự mệt mỏi: "Cậu còn nhớ năm đó, chính là tôi đã phẫu thuật cho Vương Nguyên không...Lúc đó Liêu San San lấy trái tim của Vương Viên ra, nhưng cậu ta...vẫn chưa hoàn toàn biến mất."
Hết Chương