"Nếu ngay tại căn phòng này, người ta phát hiện ra tao chết trong khi chỉ có tao với mày, mọi nghi ngờ đều sẽ dồn vào mày." Vương Viên cay độc nói, ánh mắt hiện lên sự chế nhạo mãnh liệt: "Dù mày có được phán vô tội thì danh dự của mày cũng sẽ bị ảnh hưởng, xã hội này sẽ tự bài xích mày, mày chỉ có thể sống chui rúc cô độc mà thôi!"
"Chỉ vì vậy mà mày đồng ý từ bỏ cuộc sống hay sao?" Vương Nguyên chẳng hề lảng tránh ánh mắt căm ghét của cậu ta, bình tĩnh nói: "Ngay khi mày đã có một trái tim hoàn mỹ?"
Vương Viên thở hồng hộc, theo thói quen bưng ngực, nhưng là nơi này ngoại trừ nỗi nghẹn khuất mà cậu ta tự gây ra thì chẳng còn gì cả. Căn bệnh quái ác đeo bám y từ khi bẩm sinh đến giờ đã không còn, ngực không đau, không đau nữa.
Khi Vương Viên sống lại trong cơ thể người khác, y đã nghĩ mình nằm mơ. Cái chết khi ấy dù đã có sự chuẩn bị nhưng tử vong và hắc ám là hai thứ chưa bao giờ khiến con người ngừng sợ hãi. Y hối hận không? Có. Y thống khổ không? Có. Nhưng mà, y chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ sống lại và gặp Vương Nguyên một lần nữa, chưa từng tưởng tượng ra cảnh mình và cậu sẽ đối mặt như thế nào.
Gương mặt kia vốn là phản chiếu trong gương của y, nhưng hiện giờ... Vương Viên vô thức sụp bả vai xuống, hiện giờ y đâu còn là Vương Viên của trước kia nữa.
Y thay đổi, hình dáng thay đổi, ngay cả...trái tim cũng thay đổi.
"Thứ mày tổn thương, không chỉ có chính bản thân mày, mà còn có thân thể của Lâm Duy Viễn." Vương Nguyên không để cho y có bất kỳ cơ hội do dự nào, nhân lúc này tẩy xóa ý nghĩ tự sát ra khỏi đầu y: "Cậu ta đã chết, và mày được sống, nhưng mày muốn làm gì? Gϊếŧ chết cậu ta? Cứ cho là mày muốn hãm hại tao, nhưng mày cũng không nên dùng cách ấu trĩ – tổn thương địch một ngàn quân ta bại tám trăm như thế. Lẽ nào mày không nghĩ đến cảm xúc của cậu ta khi thấy thân thể của mình bị người ta chiếm đoạt lại còn không biết quý trọng?"
"Im đi! Mày có tư cách gì mà nói tao! Chẳng phải mày cũng thế đó ư? Mày thay thế tao, sống trong gia đình tao, cướp lấy anh hai tao, còn giả mạo tao trong một thời gian dài...! Mày cho rằng làm như thế là đúng sao? Là đúng sao?!"
"Đúng, tao thừa nhận mình sai." Vương Nguyên gằng gọng quát: "Nhưng tao không gϊếŧ ai cả! Kể cả bản thân mình!"
Vương Viên cứng đờ, ngây ngốc mở to mắt nhìn Vương Nguyên.
"Tao chỉ trả lại những gì bọn họ làm với tao mà thôi, tất cả...Bao gồm cái chết của ba mẹ tao..." Vương Nguyên đứt quãng nói, uất ức cùng xót xa không chút che giấu.
Người đối diện run lên: "Mày nói sao...?"
"Chẳng lẽ mày không biết cha mẹ bị tai nạn là ai sắp đặt? Không biết tại sao chỉ có mày được mang về nuôi ở Vương gia mà không phải là tao?" Vương Nguyên căm thù trừng y, như thể xuyên qua y là gương mặt từ ái của Thục Lệ, là vẻ cưng chiều sủng nịch của Vương Dĩ Hạo. Vương Viên linh hồn cảm giác như có thứ gì đó vừa sụp đổ, vụn vỡ nát tan và ghim những mảnh sắc nhọn vào lòng y.
"Từ khi chúng ta còn trong bụng mẹ, mày đã bị chẩn đoán là bị bệnh tim bẩm sinh." Vương Nguyên hít sâu một hơi, cố giữ cho mình có vẻ bình thản, nhưng âm thanh run run của cậu đã tố cáo cậu: "Lúc đó, người đàn bà Thục Lệ kia chính là bạn thân của mẹ."
Lẽ ra chuyện này đã đi vào dĩ vãng, nhưng khi Vương Nguyên được tổ chức cứu thoát, cậu muốn quay về trả thù, đã tra qua một lượt toàn bộ việc mờ ám mà Thục Lệ đã làm. Khi phát hiện Thục Lệ có dính dáng đến mẹ cậu, cậu không còn bình tĩnh, bắt đầu thường thường bâng quơ gợi chuyện nhắc đến mẹ khi có mặt Thục Lệ. Đáng tiếc bà ta không có phản ứng gì, Vương Nguyên còn tưởng là do mình nghĩ nhiều.
Nhưng là sau đó, Vương Nguyên tận mắt chứng kiến Thục Lệ nửa đêm lái xe ra ngoại thành, đến một nghĩa trang âm u, đốt tiền giấy cho hai ngôi mộ vô danh.
"Như vậy sao đủ để chứng minh đó chính là-..." Vương Viên im bặt, y nhìn thấy đôi mắt phẫn nộ của Vương Nguyên, trong lòng lạnh lẽo: "Mày đã làm gì...?"
"Tao đào hai ngôi mộ đó lên."
Vương Viên khiếp sợ, mặt mũi trắng bệch: "Mày..."
"Mày ngay cả gϊếŧ chính mình còn dám, tao chỉ đào mộ lên." Vương Nguyên cười khẩy, chuyện này cậu còn chưa nói cùng Vương Tuấn Khải. Bởi vì...cậu không chịu nổi.
"Tao cầm tro cốt của bọn họ, lén lút mang đi giám định..."
"Bọn họ..."
"...Thực sự là cha mẹ của chúng ta..."
Không khí giữa hai người không còn giương cung bạt kiếm căng thẳng như ban đầu, thay vào đó, cảm giác khủng bố xen lẫn hít thở không thông bao trùm len mọi thứ, như những bức tường từ bốn phía dồn nén và đè ép con người vào bước đường cùng. Tuyệt vọng, không cam lòng, giãy dụa.
Và buông tha.
"Mày có hiểu cảm giác đó của tao không...? A, mày từ nhỏ đã sống cùng bọn họ, mày thậm chí còn chẳng biết đến việc ai mới là cha mẹ ruột của mày..."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa..."
"Mặc dù tao không có nhiều ký ức về bọn họ, nhưng ít nhiều tao cũng đã may mắn được tiếp xúc với họ..."
"Câm miệng, mày đừng nói nữa, câm miệng!!" Vương Viên hét lên, hai tay ôm đầu quỳ xuống, đã không thể kìm chế mà khóc tức tưởi.
Vương Nguyên ngồi xuống, bắt buộc cậu ta phải nhìn thẳng vào mắt mình, giữa đêm tối, hai con ngươi đen ngòm lạnh ngắt mở to, nhuốm màu bi ai khôn cùng: "Mày nói xem, là ai đã cướp đoạt gia đình tao? Là ai đã lấy mất anh em tao? Là ai? Là ai!!?!"
Vương Viên ngơ ngác nhìn cậu, run rẩy vươn tay ôm cậu, cố hết sức vùi đầu vào vai Vương Nguyên, nức nở nghẹn ngào: "Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."
"Vương Viên..."
"Tôi xin lỗi, tôi cái gì cũng không biết, xin lỗi, xin lỗi cậu..."
"Vương Viên..." Vương Nguyên chậm rãi ôm ngược lại y, khẽ nhắm mắt: "Nếu muốn chuộc lỗi, thì đừng tự sát."
"Cậu sống sót trở về, phải biết quý trọng mạng sống, đừng như cha mẹ chúng ta, có muốn sống lại..."
Cũng không còn cách nào nữa rồi...
Sau đó Vương Nguyên đột nhiên đẩy Vương Viên ra.
"Tại sao khi đó cậu lại quyết định chết thay tôi?" Vương Nguyên công tư phân minh, giải quyết xong ý đồ tự sát của Vương Viên, đương nhiên phải đến vấn đề của mình: "Không được nói dối."
"Tôi..." Y ngập ngừng, mấp máy môi không biết phải nói sao, bỗng dưng nấc cụt một cái.
Vương Nguyên: "..."
Vương Viên: "...Ức!"
Vương Nguyên thở dài, thượng thiên không bao dung cậu, không nói thì không nói. Dù sao việc đó bây giờ cũng có quan trọng đâu.
Sau đó Vương Viên nghĩ lại, vốn dĩ đang muốn uy hiếp để Vương Nguyên phải vướng vào lao lý pháp luật mà, cậu thế mà lấy cha mẹ ra để đánh lạc hướng y, làm y hết cách đối phó.
Bọn họ rời khách sạn lúc sáng sớm, người quản lí mơ màng cầm thẻ, cũng không biết là có nhớ được trong đêm nay có bốn người đã nghỉ ngơi trong khách sạn không nữa.
"Cậu dù sao cũng là người sống trong xã hội hòa bình, cùng lắm oán hận một chút, trách cứ một chút, làm mình làm mẩy một chút, sao có thể thực sự xuống tay hại người được ~" Tiêu Bắc vừa lái xe vừa huýt sáo, vô cùng triết lí bào chữa. Vương Viên nghe được cũng chỉ ngượng ngùng gãi đầu, cùng Vương Nguyên trao đổi ánh mắt, khẽ cười.
"Tôi vẫn chưa hết giận đâu." Vương Nguyên làm bộ nói.
Vương Viên lúng túng gãi đầu. Lẽ ra người giận phải là y chứ hả?
Cả bốn người quay về căn cứ, sắp xếp chỗ ở cho Vương Viên. Vương Nguyên nhìn y gượng gạo nhận đồ vật, khẽ kéo kéo Vương Tuấn Khải: "Anh có thấy không?"
"Ý em là gì?" Vương Tuấn Khải có hơi không hiểu.
Vương Nguyên vừa nghe liền biết trước kia hắn căn bản không để ý đến Vương Viên, chép miệng: "Vương Viên chân chính không bao giờ gãi đầu."
"Cho nên..."
"Động tác này là thói quen của Lâm Duy Viễn."
Vương Tuấn Khải nhướng mày: "Hai người bọn họ hợp thể?"
"Lâm Duy Viễn đã chết rồi, Vương Viên nói đám bác sĩ kia đem não của cậu ta gắn vào thân thể Lâm Duy Viễn, vì vậy đây chỉ là thói quen cơ thể mà thôi." Vương Nguyên thở ra một hơi: "Bọn bác sĩ ấy thực sự rất giỏi, nhưng mà để tạo ra thành phẩm như vậy không biết là phải gϊếŧ chết bao nhiêu người."
"Tóm hết là được rồi." Vương Tuấn Khải xoa xoa tóc cậu.
Chiều ngày thứ ba sau khi con tàu mất tích, Vương Tuấn Khải gọi Fong trở về.
"Chúng ta đã quên một khả năng." Hắn nhíu mày nhìn bản đồ cùng điểm đỏ lập lòe trên màn hình: "Rất có thể và Cổ Quý An đã bị tổ chức nọ bắt đi."
"Lúc tôi trốn thoát khỏi con tàu đó là khi bọn họ đang kịch liệt chiến đấu." Vương Viên cung cấp thông tin, lo lắng nói: "Hình như có người bị trúng đạn."
Tiêu Bắc nghe nói , cũng chính là Vương Hách Lượng – bị bắt đi, xoắn xoắn ngón tay: "Vậy bây giờ phải làm thế nào?!"
"Giao cho cảnh sát."
"Hả?!" Bốn người còn lại quay phắt lại nhìn Vương Tuấn Khải, hắn như cũ thản nhiên, ngón tay di động trên màn hình: "Giao cho cảnh sát."
Chuyện này hắn không giải quyết được, một tổ chức lớn như vậy, bảo hắn bắt hết ấy hả?
Hắn đâu có dư cơm nuôi nhiều thuộc hạ để hành động như vậy.
"Tôi chỉ có thể nhờ anh em tứ phương làm việc thôi." Vương Tuấn Khải nhấn nút, một loạt màn hình hiện ra giữa không trung, trên đó xuất hiện nhiều người, có nam có nữ, có Á có Âu, có cả một đứa trẻ mặt mũi trắng nõn như búp bê, lại ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
"Phiền mọi người giúp đỡ một chút, nếu có kẻ nào khả nghi lọt vào địa bàn, xin hãy lưu tâm."
[Không thành vấn đề!] Bọn họ đồng loạt đáp, sau đó biến mất, chỉ có đứa bé nọ giương mắt liếc hắn: [Quà đáp lễ là cái gì?]
Vương Tuấn Khải nhanh chóng gửi qua một tin nhắn. Đứa bé cứng mặt một lát, gật gật đầu: [Không tồi.]
Đợi đến khi các màn hình đều đen lại, Vương Nguyên sửng sốt kêu lên: "Bọn họ...đều là những tù nhân...Cái này em biết, nhưng đứa bé đó là ai?"
Vương Tuấn Khải sờ sờ đầu cậu: "Tân thủ lĩnh của Cửu Mệnh Miêu, tổ chức trộm cắp ăn hại toàn cầu."
"...Nhờ nhóc ấy không sao chứ? Nhìn qua chỉ mới năm, sáu tuổi..."
Vương Tuấn Khải nhún vai, thầm nghĩ, thủ lĩnh Cửu Mệnh Miêu, đều là yêu quái thành tinh.
Tốc độ làm việc của bọn họ rất nhanh, về phía cảnh sát đã sớm được thông tri, ồ ạt tấn công lên đảo vô danh, dễ dàng tóm gọn được bọn bác sĩ cùng tàn dư tổ chức. Những kẻ may mắn chạy thoát được cảnh sát thì cũng dính lưới đồng minh của Vương Tuấn Khải, từng kẻ từng kẻ một đều bị giao cho pháp luật xử lí.
Không đầy một tháng sau, tổ chuyên án Trùng Khánh phá được vụ án lớn kinh động toàn quốc, không chỉ đứng đầu về truy tìm manh mối mà còn phát hiện được sâu mọt trong ngành, được tuyên dương nhiệt liệt.
Chỉ là, trong danh sách luận công lao không hề có tên Vương Tuấn Khải.
Vivian sốt sắng hối hả đi tìm Cục trưởng mới nói chuyện, người này là một thanh niên chưa qua ba mươi tuổi, nghiêm nghị cương trực, nghe cô tha thiết hỏi thăm tin tức Vương Tuấn Khải, liền nói: "Vương Tuấn Khải đã từ chức từ lâu rồi."
"Cái gì?!!" Vivian hét to: "Từ chức?!? Sao có khả năng?!"
Vương Tuấn Khải quả thật từ chức rồi!
"Sếp! Sao anh nỡ lòng bỏ đàn em thơ dại ở lại chốn rừng hoang nước độc, long tranh hổ đấu này!!"
"Sếp!! Sao anh đi không một lời giã biệt, anh có hiểu được lòng chúng tôi đau đớn như tình yêu chân thành bị lạnh lùng giẫm đạp hay không?!"
"Sếp!-..."
Nhóm các đồng chí cảnh viên Trùng Khánh đang ca thán thì thấy Vương Tuấn Khải lù lù trước cửa, tức khắc ngậm miệng. Vương Tuấn Khải chán nản nhìn bọn họ, đúng là phiền không chịu nổi.
"Anh sao lại từ chức?" Dạ Nhất là người đầu tiên phi ra chất vấn: "Đang yên lành sao lại từ chức?"
"Đến tuổi đi lấy vợ."
Quần chúng: "..."
"Anh coi thường bọn tôi sao? Tùy tiện lấy một cái lý do kệch cỡm thái quá như vậy!" Hoàng Kỳ Lâm nhảy dựng lên, cong đuôi: "Làm như bọn tôi không biết anh độc thân mấy năm nay vậy!"
"Sếp, mọi người đều rất cần anh, đừng đi có được không?" Mọi người cùng vươn ra cánh tay: "Xin hãy yêu tụi em lần nữa!"
"Anh đi lấy vợ thật à?" Chỉ có Vivian trợn mắt nghiêm túc nói, nhìn chằm chằm vào bàn tay Vương Tuấn Khải đang nắm chặt một bàn tay khác.
Lúc này mọi người mới để ý đến phía sau sếp vẫn còn một người, bởi vì đối phương bị Vương Tuấn Khải che mất, bọn họ chỉ lo gào thét thảm thiết không chú ý đến.
Mùa đông đã đi đến những ngày cuối cùng, trên người đối phương mặc áo lông ấm áp, cổ choàng khăn, trên đầu còn đội mũ tai thỏ. Dù mặt bị cái lạnh hun tái nhợt, mũi hồng hồng, nhưng nếu là người còn tỉnh táo đều sẽ nhận ra, đây còn không phải là thiên tài âm nhạc Violord sao?!
Hết Chương
Có thể bạn cho rằng như này thì dễ cho Vương Viên quá, nhưng ngẫm lại ẻm cũng đâu làm gì ngoài việc quá ích kỷ:v Ẻm đã chết vì người thân của ẻm một lần rồi...Cái ẻm cần là một gia đình thôi =))