Trái tim Tạ Vọng đập loạn xạ trong lồng nguc, giống như tiếng chuông vọng trên tháp chuông cao ngất, âm u và chát chúa.
Cậu đã không còn nhớ rõ mình bị dày vò như thế nào lúc đợi Thẩm Tụng và các bác sĩ khác đến.
Trước mắt cậu chỉ còn lại một mảnh màu xanh và trắng chói mắt, đan xen, tách ra trong tầm mắt, sau đó cùng với người đàn ông nửa người bị đỏ chói mắt bao trùm, chấm dứt khi cửa phòng giải phẫu đóng lại.
Tạ Vọng như thể một pho tượng đứng yên, vẫn mặc bộ đồ ngủ cũng bị nhuộm thành màu đỏ, sững sờ trước cửa.
Thế giới của cậu dường như bị chia thành hai nửa, một nửa đau đớn trong tỉnh táo, một nửa kéo dài trong bóng tối.
Cho đến khi cửa phòng giải phẫu được mở ra, một bác sĩ vội vàng từ bên trong chạy ra, đưa cho Tạ Vọng một tờ đơn, sau đó giải thích nhanh tình huống trước mắt.
Tạ Vọng vẫn đang hoảng hốt, chỉ nghe được một ít chữ mơ hồ.
Mãi cho đến khi một cây bút được đưa đến tay, xúc cảm lạnh lẽo của cây bút mới kéo cậu trở lại thực tế.
“Gì cơ…?” Cậu thấp giọng lẩm bẩm, vẻ mặt kỳ quái.
Bác sĩ trước mặt dừng lại một chút, dường như có một cơn giận dữ mà không được pht tiết, nghĩ đến người này còn là ông chủ lớn nhất của bọn họ, nên vẫn phải nuốt lời trở về, lần nữa lặp lại lời vừa rồi.
“Người bệnh bị suy tim cấp tính do xuất huyết nội bộ đột ngột, vị trí của điểm xuất huyết tương đối khó tìm, có thể cần thêm thời gian, kho máu dự trữ của bọn tôi còn khá ít… Nhưng Tạ tổng yên tâm, đang trên đường tới, trong khoảng thời gian này người bệnh tương đối nguy hiểm, cho nên cần Tạ tổng ký một vài loại giấy đồng ý này.”
“…” Tạ Vọng ngây ngô ký tên, giống như một người máy vừa khởi động, cứng ngắc chân tay dừng lại giữa không trung, một lúc lâu sau mới giật giật môi, “Được, tôi biết rồi.”
Nhưng khi cậu ngẩng đầu, bác sĩ vừa rồi đã sớm trở lại phòng phẫu thuật.
Cậu cố tìm niềm vui trong đau khổ, cũng may cậu có tầm nhìn xa, cho xây dựng một phòng điều trị tân tiến nhất, cũng coi như là một bệnh viện thu nhỏ, nếu không trên đường đưa đến bệnh viện, Tiểu Thanh Quất của cậu có lẽ đã không chịu nổi…
Cậu chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn như vậy, cũng rất biết ơn người cha quá cố của mình đã để lại nhiều tiện nghi đến như thế.
Tạ Vọng quay đầu, phát hiện ngoài cửa sổ có một trận mưa lớn đang trút xuống.
Trong đêm mưa u ám, đầm lầy trong lòng cậu mở rộng vô hạn.
Cậu nghĩ đến chuyện mình làm lúc trước, lại liên tưởng đến thái độ của Lục Thanh Du mấy ngày nay, đột nhiên càng thêm hoảng sợ.
Cảm giác nghẹt thở không thể kiểm soát và cảm giác buồn nôn ập đến trong não Tạ Vọng, cậu th dốc, loạng choạng đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Mưa hòa cùng không khí ẩm ướt tràn vào, mùi tanh nồng tràn ngập khoang mũi, Tạ Vọng xoay người dựa vào tường, cúi đầu nhắm mắt lại.
Đang là giữa hè nhưng cậu lại đổ một thân mồ hôi lạnh.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa phòng mổ cuối cùng cũng được mở ra một lần nữa.
Một nhóm bác sĩ lặng lẽ bước ra khỏi cửa, giống như khi họ đến, không phát ra thêm một tiếng động nào.
Có người đẩy Lục Thanh Du chuyển vào một gian phòng khác ở bên phòng giải phẫu.
Thẩm Tụng trước sau như một là người cuối cùng đi ra, anh ta đứng trước người Tạ Vọng, vẻ mặt khó đoán.
“Cậu còn định nhốt anh ta đến khi nào nữa?”
Tạ Vọng không đáp, chỉ ngước mắt nhìn Thẩm Tụng, sau đó muốn đứng dậy đi đến chỗ Lục Thanh Du.
Thẩm Tụng xoay người chắn trước người cậu, đây là lần đầu tiên anh ta làm trái mệnh lệnh của cậu.
“Cậu lưu lại nhiều dấu vết trên người anh ta như vậy…Cậu đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh ta chưa?”
Thấy Tạ Vọng vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, y chế nhạo bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại, chỉ để lại một câu trong không khí, “Phẫu thuật rất thành công.”
Tạ Vọng rốt cục lạnh nhạt mở miệng, “Chuyện giữa tôi và anh ấy, không liên quan đến anh.”
Cũng không biết người chưa đi xa được bao nhiêu kia có nghe thấy hay không.
Tiếng mưa càng ngày càng to.
Tạ Vọng đi vào phòng của Lục Thanh Du, nơi này được trang trí không giống như một phòng bệnh dùng để phục hồi sau phẫu thuật cho bệnh nhân, mà giống như một khu nghỉ dưỡng.
Lục Thanh Du vẫn trong trạng thái hôn mê như cũ, trên khuôn mặt tái nhợt của anh không có một tia huyết sắc, có thể thấy rõ hai má hõm lại, còn gầy hơn cả dạo trước.
Trên người dán đủ các loại dụng cụ giám sát, trên phần da lộ ra còn mơ hồ lưu lại dấu vết lẻ tẻ đêm qua.
Tạ Vọng vut ve khuôn mặt anh, vẻ mặt quyến luyến mà thống khổ.
Cậu quay đầu nhìn rèm cửa sổ, suy nghĩ một chút rồi vẫn kéo ra, lúc này mới phát hiện ánh mặt trời đã ló rạng.
Mưa đã dừng.
Mưa đúng một đêm.
Trái tim cậu co rút đau đớn, xoay người nâng tay Lục Thanh Du, ở sườn mặt anh hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
–
Lúc Lục Thanh Du tỉnh lại, tầm mắt vẫn còn rất mơ hồ, chỉ cảm giác tay phải của mình lại không nghe sai khiến truyền đến một trận đau đớn chết lặng.
Anh hiểu rõ, thanh tỉnh được một lúc, quay đầu lại quả nhiên thấy Tạ Vọng không chống đỡ nổi mà ngủ thiếp đi, mà Tạ Vọng đang bất giác nắm chặt tay phải của anh, giống hệt như những lần anh tỉnh lại trước đây.
Nhưng cảm giác chết lặng cũng không dễ chịu gì, anh cử động thân thể, vừa lúc đánh thức Tạ Vọng vừa mới ngủ.
Tạ Vọng mang theo niềm vui bất ngờ không kịp đề phòng bừng tỉnh.
Lục Thanh Du giật giật môi muốn nói chuyện, mới phát hiện cổ họng mình khô đến mức không phát ra được âm thanh nào, đang âm thầm ảo não, Tạ Vọng đã đưa cho anh một ly nước ấm mà mình cần.
Lục Thanh Du đón lấy ly nước trên tay Tạ Vọng, uống xong mới thoáng cảm thấy mình tốt hơn một chút.
“…… Anh đã ngủ bao lâu rồi?” Anh thong thả nói chuyện, gần như là nhả ra từng chữ từng chữ một, cổ họng đã lâu không mở miệng hình như có vị máu, anh nhíu nhíu mày.
Tạ Vọng nhìn thấy, đau lòng nhíu mày, trả lời: “Năm ngày rồi.”
“Lần này… Lâu vậy sao? “Lục Thanh Du thì thào, giọng điệu hốt hoảng.
Tạ Vọng cúi đầu, như có như không ôm lấy anh, “Anh không sao hết, có chỗ nào thấy không thoải mái không?”
Lục Thanh Du đột nhiên nở nụ cười, “Lời này bản thân anh cũng không dám tin”
“Không có chỗ nào không thoải mái cả, rất tốt.”
“Không nói chuyện này nữa, mấy ngày nay em gặp chuyện gì à? Quầng thâm sao còn đậm hơn cả anh thế.”
Tạ Vọng giật giật khóe miệng, “Anh không tỉnh lại… Sao em có thể yên tâm nghỉ ngơi được chứ?”
Lục Thanh Du liếc mắt nhìn đám mây có chút u ám ngoài cửa sổ, có hơi ngoài ý muốn, “Nhưng trời sắp tối rồi.”
“Ừm, anh có đói không?” Tạ Vọng chăm chú nhìn Lục Thanh Du, lòng đau như cắt.
“Không đói.” Lục Thanh Du cười cười, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, “Với lại, anh cũng có ăn được gì đâu.”
Trước khi Tạ Vọng mở miệng lần nữa, anh chậm rãi kéo ga trải giường xuống dưới, “Giường lớn quá, em muốn ngủ cùng không, anh hơi mệt.”
Tạ Vọng không phản bác, rón rén nằm ở bên kia giường, tay vòng quanh eo Lục Thanh Du.
Thiết bị giám sát đã bị gỡ bỏ vào ngày hôm trước, bây giờ không có gì có thể ngăn cản cậu chạm vào thân thể người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm.
“Ngủ ngon, Tiểu Thanh Quất.”
Lục Thanh Du lại nhắm mắt chìm vào giấc mộng sâu trong sự mệt mỏi dường như thấm ra từ tâm hồn anh.
Tạ Vọng nhìn anh trong chốc lát, xác nhận anh chỉ đang ngủ, mới nhẹ nhàng thở ra, cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
——————–