"Satoru!"- Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu ấy.
Ánh nắng mặt trời dần mờ đi và bóng tối ập đến bất chợt. Tôi nhận ra rằng ánh mắt của Satoru lúc này đang rất đáng sợ, hình như đã có chuyện gì không vui xảy ra..
"Thằng khốn này ...... "- Raito đấm mạnh xuống đất. Tôi cố giữ lấy cơ thể cậu ta, vùng bị tổn thương khá nặng nhưng vấn đề đáng chú ý là Raito không chết. Cậu ta chỉ yếu đi nhiều so với ban đầu..
Satoru nhảy xuống
run run
Tôi cảm thấy sát khí kinh khủng đang tỏa ra từ cậu ấy..không lẽ tôi vừa làm gì sai? Hay là hai người này biết nhau và lại là kẻ thù?! Thế chắc tôi gặp rắc rối rồi.
"Ngươi vẫn còn sống cơ đấy."- Satoru mỉa mai. "Nhưng thảm hại quá"
"Do ai hả!?"- Raito nói.
"Chuyện gì thế... "- Tôi hỏi.
"Hắn ta là người đến từ thế giới của chúng ta!"- Satoru trả lời, giọng khinh bỉ. "Một tên đần độn không biết điều"
Raito..đến từ thế giới của tôi?
Oh phát hiện đáng chú ý! Sao tôi không biết nhờ! ('△`). Soul của hắn màu đỏ mà! ...cơ mà của ai chả màu đỏ nên tôi cũng chẳng biết nữa..('ー`)
"Lời nói của cô không giúp ích gì hết "
Hmm. Tôi đâu có đến đây để tìm hiểu. chém giết là chủ yếu.
"Không liên quan đến ngươi đồ chết tiệt!"- Raito gượng dậy với lỗ hổng trên ngực trái..
"Cậu có sao không đấy? Cơ thể bị thế này!"- tôi hỏi
"Từ giờ đừng nói chuyện với ta. Cả hai người biết nhau thì cuối cùng cũng phản lại thôi. "
" Cậu thì biết cái quái gì về tôi?! Cậu nghĩ cậu hiểu được hết à? Cậu thấy cậu có khả năng quyết định con người tôi à?! Cậu có quyền gì mà đánh giá chúng tôi?!"- tôi giận dữ nói.
"Syorin. Luyện tập đến đâu rồi?"- Satoru hỏi. "Val đâu?"
"Trong đầu tôi. Việc luyện tập hầu như đã hoàn thành. Nhưng tôi còn phải kiểm soát được cô ấy."
Tôi nhìn vào tảng băng, hình ảnh phản chiếu của tôi hiện lên
"Ra đi."
Tôi kéo tay Val.
"Muốn gì đây! "- Val cằn nhằn."ara~ Bị hạ thấy thế nào hả cu cậu Raito?!~ "- Val mỉa mai
"Ả đàn bà đáng ghét!"- Cậu ta lườm
"Giải thích cho ta đi thằng kia. Raito đến từ thế giới loài người là thế nào!"- Val chỉ tay về phía Satoru, mặt cậu ấy lộ rõ vẻ chán nhường thể hiện sự nguy hiểm khiến tôi cũng phải sợ.
"Không nói nhiều! Trả lại ta trái tim ngay!!"- Raito đứng lên ôm ngực trái,.tro bụi đang tan rã. Cơ thể như một con búp bê vậy. Không còn sức sống, Zombie là vậy nhưng... có vẻ cậu ta không còn ý thức được nữa rồi.
"Bị ai trêu à thằng kia. Ngươi cư xử lạ lắm đấy!"- Val bỗng nhiên lên tiếng vẻ khó chịu trước thái độ này.
Và tôi cảm thấy cơ thể mình lại run lên vì có thể điều gì không hay..chuẩn bị xảy ra và tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
"..."
Không nói gì hơn. Tôi kéo áo cậu ta, không chống lại. Raito vô hồn nhìn Satoru!
"Trả lại ta..."- giọng cậu ấy trở nên yếu ớt
"Satoru làm ơn giải thích cho tôi có chuyện gì đã xảy ra với Raito!"
"Hắn ta không phải đồng minh của tôi . Là Pháp Sư thường, tính cách lỗ mãng, khiêu chiến với tôi, kết quả bại trận và chịu hình phạt. "
"Vì vậy cậu đã lấy đi trái tim của cậu ta? Vô lý!"
"Tôi làm gì là quyền của tôi. Sự thật là hắn ta đã phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình! Một người có trái tim mà không biết sử dụng thì nên bỏ đi."
"...chuyện gì làm cậu bực thế?"
" Bỏ hắn ta lại rồi về thôi. "- Satoru nói
"Sau khi cậu trả lại trái tim cho Raito..làm ơn? "- Tôi miễn cưỡng cãi lời.
Tôi muốn giúp, không phải lúc nào tôi cũng cương quyết một cách ngu ngốc đâu.
Trên tay Satoru hiện lên một quả tim đang còn đập!
"Nếu cậu hạ được tôi. Coi như đây là sự giúp đỡ của tôi cho khóa luyện tập của cậu!"- Satoru khiêu khích. Cậu cười gian, đôi mắt xanh lóe lên sự gian xảo ,thật sự thì có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?
"Nếu tôi làm được..cậu sẽ đưa tôi quả tim đó đúng không?"- tôi hỏi lại cho chắc! Sợ rằng sẽ có ngoại lệ.
"Phải. Chỉ cần đặt nó vào lồng ngực của hắn ta ."- Satoru nói
"Được!"
"Hay....!"- Val run lên, ánh mắt vẻ thèm khát "Không thể ngờ điều này lại dâng lên trước mắt ta dễ dàng như vậy! Không thể ngờ được người mà ta sẽ giết lại chính là ngươi!"- Val cười phá lên.
"Thử xem"- Satoru lạnh nhạt nói.
"Fu fu fu!"- Val đi vào tảng băng nơi tôi vừa gọi cô ấy." Ta rất vui!"
...sẽ có chuyện không hay xảy ra...ôi trời..tôi đã cãi nhau với ân nhân của mình ヽ('□`。)ノ...dở hơi quá nhưng việc này là để lấy lại trái tim cho Raito.
"Tại sao ngươi lại làm thế?"- Raito nói."Để ngươi có thể điều khiển ta phải không!?"
"Điều khiển?"
"Tôi đang nắm giữ trái tim của hắn ta nên hoàn toàn có khả năng sai khiến. Cậu có hiểu biết kém cỏi quá!"- Satoru khinh bỉ. "Đây là cái giá phải trả!"
"Cậu..không nói đến chuyện này, Satoru! "
"Đâu có nghĩa là không có chuyện ấy. "
"Này, muốn chết để cứu ta hả, ngươi chả có bằng chứng để ta tin ngươi sau chuyện này đâu. "
Cũng phải, cô sơ suất đó Syorin.
Còn lưỡng lự được sao? Cô không bao giờ có được một quyết định chặt chẽ nhỉ thất vọng quá!
"..tôi sẽ làm những gì tôi cho là đúng. Im đi!"
Để xem cô có đủ khả năng để chế ngự tôi không nhé con bé ngoan cố~~
"Bạn bè...!"- tôi lên tiếng. Đây sẽ là bằng chứng, cậu không nên ngờ vực người khác, Raito.
"Hả!"
"Cậu là bạn tôi. Nên phải giúp!"
°°°°°°······°°°····
"Cảm động chưa kìa. "- Satoru trên tay vẫn giữ lấy trái tim, đôi chân nhanh nhẹn lao vụt đến với tốc độ ở đẳng cấp khác xa với Saigan...
Tôi kịp phản ứng đưa hai cánh tay ra đỡ lấy cú đấm của Satoru. Cậu ấy còn khuyến mại thêm một phát đá vào tay tôi cái thật đau..sao thế này? Tôi làm sao thế này? Không phản ứng kịp?
Chết tiệt! Thảm hại quá. Cấu trúc xương của cô bị vỡ hết rồi!! Tránh xa cậu ta ra. Đợi giây! Để tôi làm cho!!
"Không! Cô sẽ kiểm soát tôi và tôi sẽ không thể quay lại!!"
Điều đó tôi không phủ nhận. Cô đang phải chiến đấu với cả hai đấy. Theo phe tôi thì hay hơn đó Syorin!
"Tôi không ngu!"
Hết ba giây! Tôi vực dậy và phản đòn. Thắc mắc tại sao Satoru lại có một năng lực mạnh đến vậy. Tôi không thấy cậu ấy sử dụng năng lực..hoàn toàn bằng tay không . Cứ như tác động hoàn toàn bằng thể lực vậy.
"Nhanh chân lên chứ. "- Satoru từ đâu xuất hiện đấm thẳng vào lưng tôi.
"Chết tiệt!"
Vô dụng quá! Giơ tay phải lên đỡ đòn kìa!! NGAY!!
Tôi làm theo và may mắn đỡ được một cánh tay đầy uy lực của Satoru..
"Cơ chế xương cứng cáp nhưng không biết sử dụng sao? "- Cậu ấy nhau mày "Saigan như cậu thật chẳng khác gì Vampire thường"
"Tôi sẽ cố mà."- tôi từ tốn đáp
"Nhanh tay mà đỡ đòn đi. Cụ non."- Satoru lùi lại..
Ôi thôi xong..tưởng cậu ấy nhường tôi, ai ngờ...
===BÙM===
Tiếng nổ vang dội với sức công phá lớn cất lên mạnh mẽ..Thủ phạm không ai khác ngoài Satoru..mặt đất nứt ra thành một vạch lớn! Mặt đất run lên, Satoru im lặng, dưới chân cậu bỗng hiện ra một cái bóng màu đen kịt..
Gì đây??
"Không biết. ...."
Không thể định hướng được hành động của Satoru, cậu ấy cứ khó đoán thế nào ấy! Vả lại nếu tôi không thay đổi vị trí của Satoru trong mắt mình thì còn lâu mới nghiêm túc được! Làm sao thế hả tôi yếu đuối quá, thay đổi cách nhìn của mình về cậu ấy là ổn cả ấy mà! Từ ân nhân sang kẻ địch không chủ ý thôi! Chỉ cần một việc đó thôi!
Này bình tĩnh đi!! Cảm xúc của cô khó hiểu quá!
"...."
_________________
Ah. ....đã có chuyện gì vậy? Tôi làm sao thế này?! Cơ thể tôi không cử động được. Dường như có một sợi dây xích hoặc những cây kim nhọn hoắt đang từ từ di chuyển trong cơ thể tôi..
Từ khi nào vậy nhỉ? À ...sợ hãi à cái cảm giác này? Tôi đang nghĩ gì vậy nhỉ? Satoru đâu rồi nhỉ? Mà...sao tối thế này?!
"Tôi không giết cậu đâu. Và tôi không đánh con gái đến mức bán sống bán chết!"
"...."
Tôi nghe được nhưng không nói được! Mắt nhắm nghiền. "Mắt tôi ...."
"Tạm thời cậu sẽ không nhìn thấy gì. Chỉ cần vài phút thôi cậu sẽ cạn kiệt sức lực."
"Saigan bị cạn kiệt sức lực?"
Nghe phi lí. ..
Chết tiệt.
"...Val đừng làm gì hết!"
Tôi đã nói trước rồi. Cô đang chiến đấu với cả hai, ngay lúc này tinh thần cô vẫn còn minh mẫn tỉnh táo nên tôi không thể chống lại. Và cô may mắn khi tôi vẫn còn hướng dẫn cô đấy!
"Nghe đây! Đừng hòng chiếm lấy thể xác của tôi!"
Nếu ở ngoài đời thì dễ dàng lắm đấy nếu tôi là con trai~~
"..."
phút sau.....
phút sau....
Tôi thở dốc....
Tôi yếu dần....
Không thể nào. ...
Nhanh vậy ư?
"..."
Bất giác cơ thể tôi ngã xuống phịch một cái thật nặng nề. Gì chứ? Cậu ấy có thể làm như vậy! Tôi thì sao....có sức nhưng chẳng biết động não..
"KHÔNG! Tôi không cho phép bản thân tự hạ thấp mình."
Dồn hết sức lực lên cánh tay run rẩy. Không biết cậu mạng tới đâu, nhưng tôi sẽ gắng hết sức để chứng minh cho cả Raito và cậu rằng tôi không phải là một đứa yếu đuối kiêu ngạo và thảm hại! Nhưng...
Chẳng phải tôi đã nghĩ một cách yếu ớt sao...ôi thất vọng thật..!
"Không ngạc nhiên, Saigan"- Satoru lên tiếng
Tôi thở dốc..
Cơ hội thứ hai.......
MAY MẮN THAY...
Cô lại mất kiểm soát rồi Syorin bé nhỏ. Mất cảnh giác, để cảm xúc yếu đuối thế này là không hay đâu.
°°°Thịch°°°