Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-"Gỗ ngon không? "- Satoru hỏi.
Tôi không biết nên trả lời thế nào nữa. Nó có vị gỗ mà, vậy ngon hay không ngon?
-". . .hay là cậu ăn thử xem ngon không? "
Cậu lại nhìn quyển sách.
-"Thôi nhìn mặt cậu tôi đã nhận ra không nên ăn rồi. "
(。ŏ_ŏ)
-". . .Syorin-nee chan ăn thật đấy ạ?! "
Sukine ngạc nhiên. Ể, thế. . .
-". . .để kiểm tra xem có ngon hay không mà. "
Cậu bé cười phì, tay che miệng và nhìn tôi như thể tôi vừa làm một điều ngu ngốc nhất quả đất.
-"Em biết nó không ngon từ đầu rồi, nó là đống bầy nhầy mà. Em ngạc nhiên vì thấy gỗ trong táo và việc chị ăn cả gỗ nữa cơ. "
-". . .đậu - phộng. "
-"Xem ra cậu là người ngơ trong này rồi. "- Satoru nói.
. . . .thật là ngu người. Không ăn thì mọi chuyện sẽ khác xừ nó rồi.
-"Anh Satoru ra kia ngồi đi vướng chân Syorin-nee chan là dao vào mặt đấy. "
Sukine nói. Satoru nghe có lý, nhìn tôi rồi nhìn xuống con dao.
-"Đừng làm gãy."
∑( ̄□ ̄;). . .phải là đừng làm đứt tay chứ?!
Đành phải làm một quả mới. Lần này chắc chắn phải được. Không mạnh tay, không căng thẳng, không cắt nhỏ quá là ổn hết ấy mà.
...
Nói thì dễ.
-"Hm, bị mỏng quá rồi. Như vậy sẽ không trộn lên với sốt trứng được. "- Sukine nhìn những lát táo hình vuông nửa mỏng nửa dày của tôi.
-". . .quả khác vậy. "
Lần này cậu bé cẩn thận hơn do được Satoru gợi ý cho. Đó là dùng thớt bằng. . .Sắt.
-"Còn cả táo. Giảm độ sát hại thực vật đi là được một bữa đấy. "- Satoru cắn miếng táo đỏ mọng.
-". .được. Tôi sẽ nhẹ tay. "
Trở lại với quả táo thứ ba.
Đầu tiên, gọt vỏ thì tôi đã thạo một chút dù thịt táo cũng vì thế mà bị cắt ra theo vỏ luôn.
phần táo khi gọt còn , phần thì tôi gọt còn , phần. Kinh kinh.
-"Syorin-nee xong rồi ạ. "
-"Ừm, tuy hơi tệ. "
-"Không sao, đây là lần đầ -"
-"Sukine cũng làm xong bốn bát súp, bốn bát cơm và một đĩa thịt trộn rau rồi đấy. "- Satoru cắt ngang.
Đừng làm tôi tủi thân chứ (。-_-。) cậu ác vầy.
Tôi nhìn Satoru, Satoru nhìn tôi, Sukine nhìn Satoru. . .Satoru trở lại với quyển sách.
-"Thôi trở lại với táo nào, bây giờ ta sẽ trộn với sốt trứng mà em vừa làm. May mà còn bột từ hôm qua. "
-"À ừ. "- tôi vội quay lại và chuẩn bị món hoa quả trộn.
-"Itadakimasu~"- Sukine nói và tôi đồng thanh theo.
Ngay lúc đó, Val chạy vào, mở toang chiếc cửa lớn
-"Á hí hí, dám ăn mà không gọi tôi. "- cô ấy cười với chai rượu màu tím trên tay.
-"Bụng đầy rượu thì không còn chỗ cho bữa trưa đâu. Val-san nhịn đi. "- Sukine tiếp tục bữa ăn.
Tôi cười nhẹ. Không phải cậu bé có chuẩn bị cả bốn suất cho Val sao~ Trong nóng ngoài lạnh nha.
-"Có gì đâu~ Demi là ăn mãi không no nên tội gì chị đây không được ăn. "- Val chạy vào bàn.
...
Bữa trưa của chúng tôi đơn giản vậy đấy. Sau khi kết thúc, tôi về phòng và nghỉ ngơi. Trong đầu ngẫm lại thì cuộc sống an nhàn có phải quá..an nhàn không? Ngày nào cũng như ngày nào.
..hồi xưa cũng vậy nhỉ. Mỗi bữa đều giống nhau. Những ánh mắt khinh bỉ đều giống nhau.
Tôi chưa bao giờ được ăn một bữa đông người thế này. Chưa bao giờ trong đời. Ít nhất kỷ niệm với cha vẫn con trong ký ức, đó là sự hạnh phúc duy nhất làm động lực cho tôi sống tiếp.
Dù có cố gắng đến đâu cũng không thể quên được phần ký ức vẩn đục.
Hồi sinh thì sao?
Nếu tôi tìm ra cách...-
-"Uầy uầy xem kìa, trời sắp mưa. "- Val lớn tiếng ngồi trên cửa sổ.
-"Đứt mạch suy nghĩ của tôi rồi Val. "- tôi bất mãn.
Nhưng cũng phải cảm ơn một phần, tôi suýt thì nghĩ sâu hơn rồi.
-"Nhìn mặt Syorin xám xịt như bầu trời ấy, à hí nhìn sợ quá cơ. "- Val nhéo má tôi.
Khi nhìn ra cửa sổ, trời đang có chuyển biến. Tuy những đám mây dần tối đi và chuyển sang màu xám với tốc độ chậm nhưng có lẽ ẩn sâu trong đó, một cơn bão đang hình thành.
-". . ."
Nó giống với cảm xúc hiện tại của tôi quá, nhưng thời gian đâu mà nghĩ viển vông.
-"Tôi ra ngoài một lát. "
-"Tôi biết cô đang suy nghĩ điều gì đó không hay, nhưng đừng nghĩ về nó nữa. "- Val nói trước khi tôi đóng cửa.
Quả nhiên không qua mắt được Demi.
Tôi gật đầu rồi đóng cửa.
Một dòng suy nghĩ chợt lóe sáng lên trong tôi. Bản thân biết chuyện này. . .có thể sẽ trở thành một việc rất ngu ngốc và thiếu chính chắn.
Biết nhưng vẫn lún sâu không phải là ngu ngốc thì là gì cơ chứ.
Tôi thở dài.
-"Ai quan tâm. "
Tôi, từ bây giờ bắt đầu theo đuổi mong muốn của mình.
Điều này đáng để thử. Tôi muốn làm vậy, và có thể tôi sẽ không muốn ai can thiệp.
Trong những lúc thiếu kiến thức như này tôi sẽ hỏi Satoru.
Cơ mà không được, cậu đang làm việc. Sukine thì không biết sao.. nhưng có lẽ tôi không nên hỏi về chuyện này với cậu bé.
Satoru hay đọc sách.
Tôi liền chạy đến phòng cậu ấy. Có lẽ tôi sẽ đọc sách để tìm kiếm câu hỏi! Đây là cách hay nhất mà không làm phiền ai rồi.
Đứng trước phòng cậu ấy mà tôi còn phải chần chừ.
Nếu tôi thật sự muốn tìm hiểu đến vậy, khi có được câu trả lời tôi sẽ ra sao nếu nó là điều không thể thực hiện được.
..không được, không được coi thường ý chí của bản thân chứ.
Đột nhiên cánh cửa tự mở ra khiến tôi giật mình. Lại lơ là một lần nữa rồi, tôi không cảm nhận được nó sẽ mở đấy.
-"Có việc gì sao. "- Satoru xuất hiện trước mắt.
-". . .Có! "- tôi ấp úng.
-"Cần hỏi gì sao? "
-"Không phải. "
-"Vậy cần làm phiền tôi sao? "
-". . .phải rồi. "- tôi nói.
Cậu quay trở lại phòng, bên trong giấy tờ chất đống và mùi giấy tôi cảm nhận được thật dễ chịu. Hôm nay tôi đã chú ý kỹ hơn về toàn bộ căn phòng của cậu. Rất to lớn và chất đầy tài liệu, đồng hồ gỗ, mùi gỗ thoảng qua và không khí ấm pha lạnh khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu. Ngủ ở đây có vẻ sướng lắm đấy. Tuy nhiên đây là phòng làm việc nên tôi không thấy giường.
Khỉ gió, tôi bị phân tâm rồi.
-"Tôi có thể đọc sách được chứ? "- tôi vào thẳng vấn đề.
. . .có lẽ cậu ấy không cho đâu. Satoru có vẻ thích sách lắm, nhiều sách như vậy..tôi sợ cậu ấy không thích người ngoài chạm vào.
-"Ừ. "
-"Eh? Thật chứ cậu không đùa tôi chứ? "
Satoru ngồi viết, thản nhiên thở dài.
-"Tôi quá lười để đùa, cậu biết đấy."
Tôi hét thầm trong bụng. Sướng quá cơ~ Được đọc sách nha, tìm hiểu về việc tôi muốn nào!
-"Trong này không chứa hết sách, cậu có thể đến thư viện ở phía Đông của lâu đài, căn phòng với cánh cửa màu bạc. "
-"Cảm ơn nhiều. Tôi sẽ đến đó sau khi đọc hết sách ở đây. "
-"Nếu cậu đọc hết được. "
...tôi liền bắt đầu đọc sách từ tầng trên cùng. Công nhận chỉ có hai tầng thôi mà những giá sách như trải dài vô tận vậy. Nhớ lại chi tiết không cần thiết thì từ phòng của Satoru đối diện chiếc cửa sổ lớn làm bằng kính được khắc hình ngôi sao với hình tứ giác cạnh màu đen. Còn đằng sau chiếc ghế làm việc cậu ngồi thì có một cửa sổ trong suốt được tạo hình bán nguyện màu đen trong tấm kính lớn.
Công nhận phòng làm việc của cậu rộng xuyên qua chiều rộng rồi.
Aya có vẻ tôi dùng từ không đúng lắm, vốn từ ít ỏi nên mới phải đọc sách thêm đây. Chốt lại là phòng Satoru rộng đến nỗi phòng bên cạnh phải cách phòng cậu rất xa. Hành lang như trống trải vậy.
Phòng tôi ở dưới phòng của Satoru hay sao ấy. Còn phòng của Sukine thì ở tầng một gần với bếp nhất.
Xem nào..
Có quyển sách nào về Thuật hồi sinh không nhỉ. Haha tôi tự đặt tên cho cái mong muốn của mình. Lại còn đặt tên cho cái Thuật mà mình không biết nữa chứ.
-"Ngu thật. "
Tôi cứ vậy mà tìm từng quyển một nhằm đạt được câu hỏi của mình.
Cầu mong có quyển nào liên quan đến thứ tôi muốn.
Giá sách nào cũng được đóng dấu hình bán nguyệt màu đen.
-"Satoru, hình bán nguyệt màu đen là biểu tượng gì vậy? "
-"Đất nước Ignea. "
-"À, lâu đài của Zeirilion tên là Kijuute đó, lâu đài của cậu có tên không? "
-"Ý cậu là tôi phải nhớ thêm một cái tên sao? "
-"..ừm có lẽ giống vậy. "
-"Tôi đang tích kiệm chất xám của mình. "
-"Chất xám là gì vậy? "
-"Cậu thật sự hiếu kỳ đấy, chẳng phải còn sách cần đọc sao. "
Khỉ gió lại bị phân tâm.
-"À tôi quên mất. Cậu tiếp tục đi. "
Tôi quay lại với việc chính.
Tỉnh táo lại đi!
-"Mày cần tìm hiểu về thuật Hồi Sinh! "
Biết rằng không nên hoặc sẽ có chuyện khiến tôi suy sụp.
Trên này có cửa sổ nè, nhìn đáng yêu ghê. Vả lại tầng hai không khiến cho tôi có cảm giác xa lạ. Cách bày trí các giá sách rất vừa mắt mang lại cảm giác gần gũi và ấm cúng. Rất dễ ngủ.
Trời sắp mưa, nhìn bầu trời có những tia chớp nhỏ lóe sáng sau đám mây xám như sắp bùng nổ vậy. Điều này..kiến tôi cảm thấy khó chịu. Cứ như có một tảng đá đang đè nặng lên cơ thể tôi ấy.
Tìm mãi mới thấy được vài quyển nói về linh hồn và cơ thể của chủ thể sống. Tôi đã cố tìm đến những giá sách nói về phép thuật rồi, được! Tôi sẽ nghiên cứu kỹ hơn. Không có ở đây thì tìm ở thư viện! Nhưng có quá nhiều thông tin, quá nhiều trường hợp. Tôi không thể tiếp thu hết được.
Vậy chưa là gì, tôi chưa bỏ cuộc đâu. Còn nhiều thời gian, còn nhiều ngày. Còn quyết tâm và đây thật sự là điều quan trọng. Được gặp lại người thân yêu thực sự là điều hạnh phúc nhất.
Trời đổ mưa.
Vì lý do nào đó mà tôi ngồi thui thủi trong trong một góc cùng đống sách cũ mùi gỗ thơm.
Ánh sáng trên này dần tắt lịm vì mặt trời đã bị che lấp. Những hạt mưa nặng trĩu đang trút xuống. Tôi lại cảm thấy nặng nề hơn vạn lần. Chẳng hiểu vì lý do khỉ gió nào mà tôi lại như vậy, rồi sau đó tôi còn cảm thấy tức giận nữa.
-"Nến này. "-Satoru một lần nữa lại xuất hiện.
Cậu đang cầm trên tay chiếc đĩa bạc với cây nên màu sữa đang rọi sáng.
Đúng lúc tôi bị phân tâm.
-"Cảm ơn, tôi sẽ đọc tiếp. "
Cậu trở lại làm việc và không hỏi tôi thêm một câu nào nữa.
. . .không câu hỏi nào sao?
(╯_╰) nghĩ gì chứ. Một con tự kỷ ngồi trong góc trông ngu như vậy thì ai muốn bắt chuyện.
-"Khi bế tắc, hãy tìm đến những cái khác. "- Satoru nói.
Tôi giật mình một lần nữa.
-"Ý cậu là sao? "
Nhìn đầu Satoru chỉ hiện ra ở cầu thang thôi mà bất giác tôi thấy sợ vãi linh hồn.
-"Nhớ câu này đi. Tôi xuống đây. "
Và thế là đầu Satoru dần dần đi xuống như chưa hề có cuộc gặp mặt.
Sợ vãi linh hồn.
-"..."
Tìm đến cái khác à..
Tôi lấy lại bình tĩnh. Mới có ngày đầu ở đây đọc sách, sao phải cuống. Gấp đôi suy nghĩ tiêu cực để làm gì?
Tôi đành giải trí một lúc. Nhờ câu nói của Satoru mà đầu óc tôi đã thông suốt hơn nhiều. Tôi không còn khó chịu về cơn mưa nữa.
Và tôi nhận ra một sự thật rằng.. -
Satoru đã biết cảm xúc, tâm trạng của tôi từ khi mới nhìn qua rồi.
Cậu không cần hỏi. Cậu biết trước câu trả lời.
._.