Tiêu Nhược vừa vào nhà vừa ngâm nha một bài hát trong miệng.
Phan Vân nghe thấy tiếng động, mặt đen bước ra khỏi bếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tối hôm qua đi đâu vậy?”
Tiêu Nhược thay giày, chạy tới ôm bà.
Phan Vân ngạc nhiên kéo cô ra: “Con thiếu một lời giải thích với mẹ, nói tối qua con ở đâu?”
“Mẹ ơi ~” Tiêu Nhược dùng giọng làm nũng gọi bà.
Phan Vân xoa cánh tay nổi da gà.
Tiêu Nhược nâng túi giấy trong tay lên.
Phan Vân vốn quen với mỹ phẩm, túi xách và quần áo, nhìn một túi dược liêu nói: “Đừng nói mua cái này cho mẹ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả thật không phải cho mẹ, nhưng Tiêu Nhược không chịu thừa nhận: “Không, con mua cho mẹ đấy, con sao có thể mua cho người khác được?” Sao cô có thể nói mua cho người đàn ông cô thích Hứa Gia Ngôn được? Không thể nào.
“Mẹ không tin.” Bà quá hiểu con gái mình.
Tiêu Nhược thở dài: “Mẹ.” Cô khoác tay Phan Vân, bước đến ghế sô pha ngồi xuống, “Con sẽ không giấu mẹ.” Vẻ mặt buồn bã “Con gần đây hay chóng mặt.”
Phan Vân lo lắng: “Làm sao vậy? Con đến bệnh viện khám chưa?”
Tiêu Nhược lắc đầu: “Con buổi tối mất ngủ, ăn không ngon.”
Phan Vân lập tức lên lầu hét lớn “Ông Tiêu, mau xuống đây!”
Lão Tiêu lập tức chạy xuống: “Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy con gái đã chở về, ông cười hiền lành: “Nhược Nhược đã về rồi.”
Không để cô bán thảm, Phan Vân đem tình trạng của cô miêu tả thêm mắm thêm muối nói cho lão Tiêu.
Lão Tiêu nghe xong, lập tức chạy lên lầu.
Phan Vân kêu ông lại: “Anh chạy đi đâu vậy?”
“Anh đi thay quần áo, chúng ta đi bệnh viện.”
Tiêu Nhược giật giật khóe miệng, cô chỉ muốn bán thảm để xin được nấu canh thôi.
“Bố, hôm qua con đã đi bệnh viện rồi.”
Phan Vân vỗ bả vai cô: “Sao mẹ hỏi con đi khám chưa, con lắc đầu?”
“Không phải vì sợ mẹ lo lắng sao!”
Lão Tiêu quay lại, vẻ mặt lo lắng: “Bác sỹ nói gì?”
Tiêu Nhược chỉ vào đống thuốc bổ cô mua: “Bác sỹ nói con sức khỏe yếu cần uống thêm thuốc bổ.”
Phan Vân lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, xách túi dược liệu đi vào bếp.
Tiêu Nhược vác tay lão Tiêu đứng ở cửa phòng bếp.
Trong nhà bếp, chị bảo mẫu họ Vương đang nhặt rau. Phan Vân hỏi cô ấy: “Con gà ta cô mua hồi sáng đâu rồi?”
Chị Trương chỉ vào bồn rửa: “Nó ở đó ạ.”
“Mẹ, con cũng mẹ thảo luận một chút.”
Phan Vân mở túi ni lông, đem con gà rửa sạch, sau đó quay lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Gần đây con không muốn ăn bên ngoài.”
Phan Vân dặn chị Vương thêm nước vào nồi hầm, “Vậy về nhà ăn, mẹ tự nấu cho con ăn.”
Tiêu Nhược kéo tay áo: “Nhưng đi qua đi lại thì bất tiện lắm.”
“Mẹ sẽ đưa đến công ty cho con.”
Tiêu Nhược lập tức nói: “Mẹ đừng đến, con cho tài xế về lấy là được rồi.”
“Ừm.” Phan Vân mở hộp Đông trùng hạ thảo lấy ra một cây nhìn: “Mấy thứ này về sau con đừng mua, không kéo là mua trúng hàng giả đấy.”
“Giả ạ” Tiêu Nhược lập tức nới lỏng tay áo của ông Tiêu chạy đến: “Con mua mấy thứ này ở Phúc Thuận đó, chắc không phải giả đâu.”
Phúc Nhuận là một chuỗi cửa hàng dược liệu quy mô lớn, Phan Vân yên lòng: “Vậy thì không giả đâu.”
Phan Vân bận rộn làm việc với chị Vương trong bếp cả buổi sáng.
Tới giờ ăn cơm, Tiêu Nhược giả vời nghe điện thoại nói với Phan Vân: “Mẹ, mẹ cho vào bình giữ nhiệt đi, công ty có việc gấp, con phải đến đó.”
Phan Vân hỏi: “Buổi trưa thì có việc gì vội, ăn xong rồi đi.”
Tiêu Nhược vừa chạy lên lầu vừa nói: “Mẹ cho một phần cơm hộp đi ạ, em đến công ty sẽ ăn.”
Phan Vân thở dài lẩm bẩm, “Lão Tiêu chết tiệt, hãy nhìn con gái đi.”
Tiêu Nhược dựa vào lầu hai nói lớn: “Mẹ, mẹ cho nhiều một chút, sáng nay con chưa ăn gì cả.”
Giọng nói của Phan Vân từ trong bếp truyền ra: “Đã biết.”
Tiêu Nhược thay quần áo rồi lấy một cái bình giữ nhiệt.
Phan Vân xách theo hộp cơm chờ ở dưới cầu thang, thấy Tiêu Nhược xuống bà đưa hộp cơm cho cô, hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Tiêu Nhược đưa cho Phan Vân cái bình giữ nhiệt trong tay: “Mẹ, mẹ giúp con rửa cái bình, rồi cho một ít đông trùng hạ thảo vào nữa.”
Phan Vân cầm bình đi vào bếp.
Tiêu Nhược đứng ở cửa phòng bếp, “Buổi tối mẹ có thể làm chút gì đó thanh đạm, có thể bổ cơ thể là được. À đúng rồi, buổi tối con tăng ca, mẹ nấu xong gọi điện cho con để tài xế về lấy nha.”
Phan Vân đau lòng nói: “Đừng tăng ca, làm nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, bố con mỗi ngày chỉ ở nhà cũng không có việc gì làm, để ông ấy đi.”
“Không sao đâu ạ, muộn rồi con đi đây.”
Phan Vân đưa cô tới cửa, dặn dò: “Về sớm một chút. Buổi tối mẹ nấu ít tổ yến cho con.”
Tiêu Nhược đột nhiên nhớ ra, “Mẹ buổi tối mẹ nấu cho con ít thịt bò, đừng bỏ cay.” Cô nhớ Hứa Gia Ngôn thường đi siêu thị mua thịt bò, chắc anh thích ăn.
Phan Vân nói được, đưa cô lên xe rồi quay lại.
Đến bệnh viện.
Tiêu Nhược bước vào phòng, mặt đỏ bừng vì chạy gấp.
Nhìn thấy cô bước vào, Hứa Gia Ngôn để điện thoại trên tay xuống.
Vương Hoài Viễn chào cô: “Cô Tiêu đến rồi.”
“Vâng.” Tiêu Nhược đặt bình giữ nhiệt xuống, hỏi Hứa Gia Ngôn: “Anh có đói không?”
Trên đường đi, Tiêu Nhược nhìn đồ ăn trong tay, cái này cho Hứa Gia Ngôn nên cô ghé vào một nhà hàng mau thêm hai suất ăn trước khi đến bệnh viện.
Hứa Gia Ngôn lắc đầu, nói rõ ràng: “Tôi không đói.” Anh nói: “Cô ăn chưa?”
“Chưa.” Cô rút bàn ăn trên giường, đặt bình giữ nhiệt và hộp cơm ba tầng lên, cô nói một cách tự nhiên: “Em muốn đến ăn với anh.”
Hứa Gia Ngôn từ trong xương đã là người dịu dàng. Nếu anh cởi bỏ lớp ngoài xa cách, anh sẽ là một thanh niên dễ gần.
Hứa Gia Ngôn kìm nén ánh sáng đang bùng cháy trong đôi mắt đầy bóng tối, cầm lấy đôi đũa cô đưa, hỏi cô: “Bên ngoài lạnh lắm sao?”
Tiêu Nhược cả người đang nóng bừng đổ mồ hôi, lắc đầu, “Không lạnh đâu.” Cô đem một phần đồ ăn cô mua đưa cho Vương Hoài Viễn, “Anh Vương, đồ ăn của anh.”
Vương Hoài Viễn cầm lấy hộp cơm và nói cảm ơn: “Cô Tiêu đừng gọi tôi như vậy nữa gọi là tiểu Vương hay hộ tá Vương là được rồi.”
Vương Hoài Viễn lớn hơn cô rất nhiều Tiêu Nhược cảm thấy gọi Tiểu Vương thì không thích hợp lắm, vì vậy cô trả lời: “Vậy thì, tôi gọi là hộ tá Vương nhé.”
Vương Hoài Viễn lại nói: “Tiểu thư, về sau cô đừng mua cơm cho tôi nữa, tôi xuống nhà ăn ăn được rồi.”
Tiêu Nhược gật đầu.
Hứa Gia Ngôn ăn một ngụm cơm, gấp một miếng đồ ăn, rất tao nhã.
Ba tầng mà có đến năm loại rau, anh muốn hỏi cô có phải cô tự làm không, chần chừ một lúc lại nuốt xuống.
Tiêu Nhược nghiên đầu hỏi anh: “Mùi vị thế nào?” Anh gập đầu nói: “Ăn ngon lắm.”
Hứa Gia Ngôn cơm nước xong, trong hộp còn thừa nhiều rau, Tiêu Nhược nâng bình giữ nhiệt lên, đổ canh ra cho anh, Hứa Gia Ngôn nhận lấy nói: “Tôi sẽ tự làm.”
Tiêu Nhược chỉ vào đông trùng hạ thảo trong canh: “Anh phải ăn cái này, nó rất tốt cho cơ thể của anh.”
Hứa Gia Ngôn nhận ra đông trùng hạ thảo, anh lại làm cho cô tốn kém nữa rồi.
Buổi sáng anh có hỏi Vương Hoài Viễn về giá dịch vụ thuê hộ tá, Vương Hoài Viễn nói Tiêu Nhược đã trả rồi, trả một lúc mười lăm ngày, khi xuất viện thiếu thì sẽ đưa thêm.
Anh nhấp một ngụm, sau đó nhìn canh còn lại trong bình giữ nhiệt, nói với cô: “Còn canh lát nữa cô uống đi.”
Tiêu Nhược gật đầu nói được.
Hứa Gia Ngôn để đũa trong tay xuống, Tiêu Nhược vẫn chưa ăn xong, nhìn rau còn ở trong hộp, cô hỏi: “Anh ăn no chưa?”
Hứa Gia Ngôn gật đầu nói anh no rồi.
Từ lúc cô vào, anh không nói lời cảm ơn với cô nữa.
Tiêu Nhược uống nốt phần canh còn lại, vừa định dọn dẹp, Vương Hoài Viễn vội vàng chạy đến nói: “Cô Tiêu, hãy để tôi.”
Tiêu Nhược không xen vào, đi vào phòng tắm lấy một cái khăn ướt ngâm vào trong nước nóng vắt khô, bước đến giường đưa cho anh.
Anh định nói cảm ơn, lời đến miệng đã nuốt lại.
Tiêu Nhược ngồi trên ghế bên giường, mếu máo, “Anh sợ em buổi tối ở lại đến vậy sao?”
Vẻ mặt anh ngưng trọng, nghiêm nghị nói: “Cô là con gái, buổi tối không về là không tốt.”
Tiêu Nhược chỉ vào bình giữ nhiệt cô mang đến “Là em nấu cho anh, trong đó có đông trùng hạ thảo. Khi nào anh khát hãy uống như nước.”
Hứa Gia Ngôn ừ một tiếng, lấy điện thoại hỏi cô: “ID wechat của cô là gì?”
Buổi sáng anh định dựa vào số điện thoại của cô để thêm vào nhưng cô để chế độ riêng tư nên không thêm vào được.
Tiêu Nhược nghiêng đầu về phía anh “Làm sao, anh muốn thêm em vào Wechat?”
“Ừm.” Anh muốn chuyển số tiền cô đã trả cho hộ tá chăm sóc anh.
Tiêu Nhược lấy điện thoại ra và đưa cho anh mã QR.
Sau khi kết bạn thành công, Tiêu Nhược nhận được tiền anh chuyển qua.
Cô sửng sốt một lúc nhìn anh, “Sao anh lại đưa tiền cho em?”
“Là tiều thuê hộ tá.” Anh nói: “Tiền cơm cô hãy ghi lại, chờ xuất viện tôi sẽ chuyển cho cô.”
Cô bất mãn lẩm bẩm: “Em không muốn.”
Hứa Gia Ngôn kiên quyết nói: “Nếu cô không muốn, sau này đừng đến bệnh viện nữa.” Anh cố ý nói nặng lời một chút, chỉ muốn cô chấp nhận.
Khi anh nói vậy, Tiêu Nhược không còn biện pháp nào, cô sợ anh không cho cô đến nữa đành phải chấp nhận, nhưng cô nói: “Anh đừng chưa tiền cơm cho em, em làm ở nhà không phải mua bên ngoài.”
Cô sợ anh từ chối, cô liền đưa ra biện pháp khác: “Nếu anh cảm thấy băn khoăn, chờ anh xuất viện, anh mời em ăn cơm, được không?”
Hứa Gia Ngôn đương nhiên biết tâm tư nhỏ của cô, anh không từ chối hoặc là anh không muốn từ chối, anh nói được.
Tiêu Nhược rất vui, đôi mắt phượng cong lên.
Hai giờ Hứa Gia Ngôn giục cô: “Mấy giờ đi làm?”
Là lệnh đuổi khách, Tiêu Nhược phải đứng dậy đi vòng qua giường bên kia, cầm lấy cái bình cách nhiệt đã được rửa sạch, bước chân lưu luyến không rời, hồi lâu mới ra khỏi phòng bệnh.
Về công ty, thư ký ngạc nhiên, “Tiêu tổng, cô đã giải quyết xong chuyện của mình rồi sao?”
Tiêu Nhược trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt xinh đẹp ủ rũ.
Thư ký lập tức im lặng.
Sau cuộc họp, thư ký gõ cửa trên tay cầm một cái túi.
“Tiêu tổng đây là bộ quần áo cô đặt tiểu Trương mua dùm.”
Tiêu Nhược ngồi trên ghế tổng, hất cằm về phía sô pha: “Để đó đi.”
Thư ký thấy tâm trạng cô không tốt, đặt túi xuống rồi lập tức đi ngay.
Buổi tối Phan Vân gọi điện.
“Nhược Nhược, bữa tối chuẩn bị gần xong rồi, để tiểu Mã về lấy đi con.” Tiểu Mã là tài xế kiêm vệ sĩ của Tiêu Nhược.
“Vâng, con biết rồi.”
Tiêu Nhược không để tài xế về một mình. Cô ngồi ở ghế sau xe, tới nhà cô đưa bình giữ nhiệt cho tài xế rồi nói: “Đừng nói là tôi đang ở trong xe.”
“Được, Tiêu tổng.”
Năm phút sau, tài xế trong tay cầm bình cách nhiệt và hộp cơm quay lại xe.
“Anh đi ăn tối trước đi, tám giờ rưỡi đến đón tôi.” Sau đó cô xuống xe với bình cách nhiệt và cơm hộp trong tay.
Trong phòng bệnh bác sỹ Lưu đang xem xét chân trái của Hứa Gia Ngôn.
Nhìn thấy Tiêu Nhược đi vào, Hứa Gia Ngôn vô thức ngồi thẳng và kéo chăn bông đắp lên chân.
Bác sỹ nhìn lên.
Tiêu Nhược đến bên giường gọi: “Chú Lưu.”
Bác sỹ Lưu đáp lại, nhìn thấy bình giữ nhiệt trên tay Tiêu Nhược, mỉm cười: “Đến đưa đồ ăn à?”
“Vâng.” Tiêu Nhược lễ phép hỏi: “Chú Lưu, chú ăn cơm chưa?”
Bác sỹ Lưu gật đầu nói rằng ông đã ăn rồi, ánh mắt dừng lại trên mặt họ vài giây, nói: “Không làm phiền hai người nữa.”
Khi bác sỹ Lưu rời đi, Tiêu Nhược vội hỏi: “Vết thương bình phục đến đâu rồi anh?”
Hứa Gia Ngôn ánh mắt né tránh, anh ấp úng: “Rất… rất tốt.”
“Thật không?” Tiêu Nhược nhìn thấy sắc mặt anh không đúng, hỏi: “Không được lừa em.”
“Tôi không có nói dối cô.” Anh nói nhanh hơn một chút, ngẩng đầu lên rồi lập tức cúi xuống, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
Tiêu Nhược nhìn chằm chằm vào mặt anh, cô luôn cảm thấy anh đang nói dối, cô lo lắng lấy cơm ra, để bình giữ nhiệt trong tay xuống, nói: “Em ra ngoài một lát, anh ăn cơm trước đi.”
Hứa Gia Ngôn biết cô nhất định là đi gặp bác sỹ Lưu, anh không có nói dối, nhưng đột nhiên cô đi vào, anh sợ cô sẽ hoảng hốt khi nhìn thấy chân của anh.
Cái gốc của chân trái bị cắt cụt không được ưa nhìn, anh không muốn bị cô nhìn thấy, không muốn cô bị ám ảnh.
Anh bắt đầu quan tâm đến việc anh trông như thế nào trong lòng cô.
Anh đã bối rối và thua cuộc.
Chín năm qua, thế giới anh tối tăm mờ mịt, anh trốn trong một gốc để không ai quan tâm đến anh, rồi đột nhiên có một luồng sáng mạnh chiếu vào, ánh sáng chói mắt, anh muốn chặn ánh sáng đó lại nhưng trong lòng anh đã bắt đầu có khát vọng.
Anh tự nhủ với lòng mình: Hứa Gia Ngôn mày xong rồi.