Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
–
–
–
Từ Đại Tráng bị dạ dày nóng như lửa, cảm giác tựa như bị đói làm cho tỉnh lại. Nhớ rõ trước lúc mình lên xe bus có ăn bánh mì nha, như thế nào lại đói vậy... Từ Đại Tráng rên một tiếng, mí mắt như có ngàn cân đè lên, thế nào cũng không mở ra được. A, đúng rồi, thôn trưởng gọi điện thoại báo rằng ba và mẹ xảy ra chuyện, mình vội vội vàng vàng hốt hoảng xin phép, thế nhưng lại không mua được vé tàu hỏa, đành phải lựa chọn cách không an toàn là bắt xe bus về quê, sau đó thì... Do không thể tiếp nhận việc ba mẹ đều rời đi là sự thật, mình trên xe bus vẫn hỗn loạn, chỉ nhớ cuối cùng bỗng vang lên một tiếng lớn, hình như xe bus va vào lan can trên đường cao tốc... Hiện giờ lại xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mình đã được cứu rồi sao...
“Đói, đói quá...” Từ Đại Tráng vô ý thức kêu lên.
“Đại ca...”
“Đại ca tỉnh...”
Bốn phía vang lên tiếng kêu non nớt, chẳng lẽ là mấy đứa em họ, ba mẹ vì để mình đến trường thế nên đã đắc tội không ít với họ hàng làm gì vào lúc này lại có người sẵn lòng giúp đỡ cơ chứ...
Một cỗ hương vị là lạ nong nóng chảy tới miệng, Từ Đại Tráng vô cùng đói khát theo bản năng vội nuốt, dạ dày cuối cùng cũng dễ chịu một chút, Từ Đại Tráng thở phào một hơi, lại rơi vào trạng thái mê man.
Lần này mê mang, Từ Đại Tráng mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ thế nhưng mình lại biến thành một đứa bé tám tuổi, cũng gọi là Đại Tráng, thế nhưng không phải họ Từ, mà là họ Vương. Nhà của đứa trẻ là do tổ tiên truyền lại, chỉ là nhà tranh vách lá, thế nhưng cũng là gia đình khá giả nhất nhì trong thôn, trong nhà có hơn mười mẫu ruộng cạn thường thường, vài mẫu ruộng nước, ba mẹ đều là người chịu khó, sống qua ngày cũng không có khó khăn gì. Hai người này coi như đều lợi hại đi, cơ hồ mỗi năm sinh một đứa, Đại Tráng năm nay tám tuổi đã có sáu em trai em gái. Do đứa thứ năm và thứ sáu là sinh đôi hai em trai, mẹ khó sanh, suýt nữa đánh mất tính mạng, tuy rằng dùng thuốc có thể cầm cự, thế nhưng cũng khó có thể xuống giường. Việc sắc thuốc, trông nom nhà cửa đều do ba lo liệu. Bởi vì nghe ba sắp nhỏ muốn bán ruộng đất trị bệnh cho mình, vào cuối thu, mẹ sắp nhỏ lén lút rời giường, muốn đem bản thân đông chết để không liên lụy đến gia đình, chờ ba sắp nhỏ phát hiện thì mẹ đã không còn tỉnh táo. Ba sắp nhỏ suốt đêm cõng vợ tìm đại phu trên trấn, thế nhưng hai người lại ở trên đường bị sói cắn chết. Đại Tráng mang theo em trai em gái dưới sự trợ giúp của họ hàng với dân trong thôn, bán đi những vật giá trị trong nhà cũng vài mẫu ruộng tốt giúp ba mẹ làm tang sự, từ đây, trong nhà liền khổ sở. Đại Tráng chính là nhịn đói, đem thức ăn dành dụm được nhường cho em trai em gái, kết quả bị đói đến hôn mê bất tỉnh...
Mở mắt tỉnh dậy lần đâu tiên là trông thấy bốn đứa nhỏ gầy như que củi, tất cả đều vô cùng dơ bẩn, không rõ nam hay nữ, đứa lớn nhất có lẽ khoảng năm sáu tuổi, đứa nhỏ nhất thì không biết, chỉ biết được đứa còn lại ôm.
Từ Đại Tráng nghi hoặc nhìn xung quanh, trên đầu là xà ngang trụi lủi, cùng với kiểu dáng nhà ở nông thôn khá giống nhau, thế nhưng căn phòng này thật sự là vô cùng cũ nát, đây là xảy ra chuyện gì? Mấy đứa nhỏ này là ai?
“Đại ca, anh tỉnh rồi!” Đứa lớn nhất kinh hỉ kêu lên, bưng lên một chén cháo màu xám, đưa tới bên miệng Đại Tráng nói: “Đại ca, nhanh ăn đi, nếu không sẽ bị bệnh!”
Từ Đại Tráng cũng cảm giác được thật sự đói bụng, bất chấp tất cả nhận lấy, một ngụm uống sạch, tuy rằng hương vị thật sự có chút kì quái, chờ Từ Đại Tráng bỏ chén xuống thì ánh mắt dừng ngay cánh tay gầy teo nho nhỏ của mình, hít vào một hơi, cuống quít giơ hai tay trước mắt, cánh tay vừa đen vừa bẩn như móng gà này là tay của mình sao...
“Cô...”
Bên cạnh truyến đến một trận ồn ào làm Đại Tráng bừng tỉnh, Từ Đại Tráng ngẩng đầu liền thấy, mấy đứa nhỏ đều trông mong nhìn qua cái bát mình vừa ăn lúc nãy, ở mặt bát còn có một chút cháo chưa ăn hết, có hai đứa nhỏ nhịn không được nuốt nước miếng mấy cái.
Từ Đại Tráng hoảng hốt, này rõ ràng là mấy đứa nhỏ mình vừa mơ thấy, xem ra thật sự Đại Tráng kia là bị đói chết, không biết như thế nào mình lại chiếm thân thể này. Thôi, ở thế giới kia có ba mẹ khiến mình vướng bận cũng đã ra đi, nơi này... Từ Đại Tráng đảo mắt nhìn qua mấy đứa nhỏ, nếu đã chiếm thân thể của người ta, thì cũng nên chịu trách nhiệm...
“Nhị Tráng, trong nhà còn cái gì ăn được không?” Từ Đại Tráng hỏi đứa nhỏ vừa đưa mình bát cháo. Đứa nhỏ này chính là đứa lớn thứ hai trong nhà, là một nam hài, năm nay hơn sáu tuổi, kế tiếp là ba em gái, nhỏ nhất là hai đứa trẻ sinh đôi đang nằm trên giường, ngay cả tiếng khóc cũng khó nghe thấy được.
“Không có...” Nhị Tráng cúi đầu, nhỏ giọng nói, tay dùng sức vội lau mắt.
Nhất thời, mấy đứa nhỏ khác cũng thấp giọng nức nở theo, nhưng không ai kêu đói, Từ Đại Tráng cau mày lục trong trí nhớ của đứa nhỏ, chống hai tay trên giường đứng lên.
“Đi, Nhị Tráng, cùng anh đi lấy đồ ăn!”
Nhị Tráng kinh hỉ ngẩng đầu, cao hứng kêu lên: “Đại ca, nhà chúng ta còn có đồ ăn sao?”
Từ Đại Tráng cười gật gật đầu, lại phân phó đứa em gái lớn nhất nói: “Đại Nựu Nhi, em trông mấy đứa nhỏ, anh chuẩn bị thức ăn ngay.”
Từ Đại Tráng là tên do ông nội đặt, bời vì lúc sinh, thân thể có vẻ gầy yếu, liền đặt là Đại Tráng, hi vọng về sau, hắn có thể khỏe mạnh, mà ba mẹ của Vương Đại Tráng chắc cũng có cùng ý này, đứa nhỏ là nam từ trên xuống dưới, gọi là Đại Tráng, Nhị Tráng, Tam Tráng, Tứ Tráng, đứa nhỏ là nữ thì càng đơn giản, gọi là Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi, cũng chả có cái tên nào đứng đắn hơn.
Đại Nựu Nhi hưng phấn liên thanh đáp.
Từ Đại Tráng hít sau một hơi, nhịn xuống một trận hoa mắt, mới kéo được hai chân bủn rủn đi về phía sau vườn, nơi đó có một căn hầm, dùng để cất giữ khoai lang.
Từ Đại Tráng lấy ra mười củ khoai lang đưa lên cho em trai.
“Đại ca, anh không phải nói là để dành sang năm sao, thế nào lại ăn?” Nhị Tráng ôm khoai lang ngạc nhiên hỏi.
“Khoai lang chúng ta cất giữ còn nhiều, sang năm cũng đủ dùng.” Từ Đại Trang kiên nhẫn giải thích.
Hầm cất giữ còn có vài củ khoai lang lớn, thế nhưng lúc trước đúng là dùng để làm giống. Nơi này trồng khoai lang là trực tiếp chôn xuống đất vào mùa xuân, mùa thu thì đào lên, thế nên khoai lang nhỏ cũng không nói, lại còn lãng phí giống. Cũng may phương pháp nguyên thủy này làm cho mỗi nhà đều giữ lại rất nhiều khoai lang, bằng không, Từ Đại Tráng cũng không biết phải làm thế nào. Từ Đại Tráng lớn lên ở nông thôn, trừ bỏ đến trường, chính là phụ giúp gia đình làm ruộng, cũng biết cách trồng khoai lang như thế nào.
Ở trong bếp lục lọi nửa ngày lại tìm được một ít bột mì thô, Đại Tráng gọt vỏ khoai, cắt thành từng miếng, trộn với bột mì nấu lên, để cho mấy đứa nhỏ ăn trước, còn mình thì cho hai đứa trẻ song sinh ăn.
Hai đứa trẻ song sinh chưa đầy một tuổi, lúc sinh ra lại không được uống sữa mẹ, đều là dựa vào cháo nuôi lớn, lại gần mười ngày không được ăn, ôm vào tựa như ôm mèo con vậy, cảm giác không được bao nhiêu kí lô, tiếng khóc cũng vô cùng nhỏ, nếu nghe không kĩ, sẽ không nghĩ là đang khóc.
Từ Đại Tráng thở dài, dùng muỗng nhỏ cán nát khoai lang, thổi nguội cho hai đứa trẻ ăn, cũng may bọn nhỏ cũng chịu ăn.
Một tô cháo khoai được mấy đứa nhỏ uống sạch sẽ, ngay cả bát cũng liếm sạch.
Hết chương
Này là theo hiểu biết với tìm hiểu của ta
Cách trồng khoai lang nguyên thủy thì như trên,chôn khoai lang xuống đất đợi nó nảy mầm. Cách này khá tốn kém vì vừa tốn khoai để dành làm giống, vừa mất thời gian.
Ở hiện đại thì người ta dùng dây khoai lang trồng xuống đất luôn. Nhanh gọn, tiết kiệm.
Còn khi mà muốn chọn lại giống khoai tốt, người ta mới chọn mấy củ đủ tiêu chuẩn gieo cho lên mầm rồi đem trồng.
Xưa kế nhà ta cũng có nhà trồng khoai lang, ta với mẹ ta hay chạy qua đào trộm ;)) về tẩm bột chiên lên ăn ngon bá cháy ~