Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

chương 29: nước mắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đến rồi!” Đại Tráng nhảy xuống xe, nhanh nhẹn cởi dây buộc lừa ra, dây cương giao cho Nhị Tráng đang chờ đón, xoay người liền giúp Đại Nựu Nhi xuống xe, lần lượt ôm Tam Nựu Nhi và hai đứa bé sinh đôi xuống, sau cùng đưa tay về phía Triệu Tử Dương: “Thế nào rồi?”

Triệu Tử Dương nắm lấy tay Đại Tráng nhảy xuống, nhân lúc mọi người không chú ý len lén đưa tay xoa xoa mông.

Vào sân, đầu tiên đập vào mắt là một mảng xanh nhạt. Đó là một mảng cải thảo, phía giữa có mấy chỗ trống, chắc là đã được đào lên làm cơm. Phía sau cải thảo là một mảng củ cải trắng, mọc vô cùng tốt, từng cây từng cây tươi tốt lá cây xanh mượt thẳng đứng. Hai bên phải trái mảng củ cải trắng là một khối đất nho nhỏ trồng hành. Trên thảm rau xanh mướt là mấy con gà mái thỉnh thoảng mổ vài cái. Chính giữa sân có một con đường đá nhỏ, Triệu Tử Dương nhìn xung quanh một chút. Phía bên trái cũng chia ra những mảnh, nào là rau diếp, hẹ, tỏi tươi, các loại rau dưa, ở giữa còn kèm theo một số thực vật hắn không biết tên. Triệu Tử Dương tuy rằng không biết, thế nhưng theo hiểu biết tính tình Đại Tráng, tuyệt chắc chắn không phải là loại cỏ dại vô dụng, ở mặt khác ngay miếng đất cạnh bên chừa ra một chút, cư nhiên còn trồng mấy loại thảo dược...

“Oa, viện tử của ngươi cũng không tệ nha!” Triệu Tử Dương nhịn không được tán dương.

“Ngươi nếu như tới mùa hè, rau dưa chủng loại còn đa dạng hơn, nếu như vào mùa thu thì có nhiều trái cây ăn. Nhưng hiện tại chỉ có củ cải!” Đại Tráng đắc ý nói.

“Hứ, chờ ngươi lần sau ở chỗ ta, nhà ta khẳng định hấp dẫn hơn nhiều!” Triệu Tử Dương quay đầu thấy dáng vẻ đắc ý của Đại Tráng, ngẩng đầu nói, dư quang còn liếc mắt nhìn xung quanh vườn.

“Được, được rồi, không nên đứng ở trong sân, lạnh lắm, đi vào ngồi đi!” Đại Tráng nở nụ cười, thúc Triệu Tử Dương vừa đi về phía trước vừa nói.

Triệu Tử Dương mắt thấy trên vách tường có vài khe hở thì dừng lại môt chút, lại rất nhanh làm như không có chuyện gì xảy ra dời mắt đi.

“Đại Nựu Nhi, mang đồ ăn vặt với trà vào nhà chính đi!” Đại Tráng quay đầu hướng bên ngoài hô, rồi quay đầu đối Triệu Tử Dương nói: “Đi, trước tiên cất đồ của người trong phòng!”

Chăn đệm trên giường đều là mới tính, xếp thành hai cái khối vuông đặt ở đầu giường gần lò sưởi. Đại Tráng hai ngày trước vừa vặn mang ra ngoài phơi nắng, mặt trên có thể ngửi được mùi nắng. Trên giường cái gì cũng đều được thu dọn gọn gàng.

“Bên này là rương quần áo, y phục của ngươi cứ để chỗ này, bút và sách để ở bên bàn kia...” Đại Tráng mở ra cái rương ở đầu giường, vừa chỉ chỉ về cái bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ liên miên giới thiệu.

Y phục trong rương gần một nửa trống không, tất nhiên là đặc biệt thu dọn dành cho Triệu Tử Dương dùng. Một nửa kia ngoại trừ mấy bộ quần áo của Đại Tráng còn có một ít y phục của trẻ nhỏ. Trên bàn sách cũng rất sạch sẽ, vật gì cũng không có mặc dù chỉ là cái bàn phết một lớp nước sơn trông có vẻ thô ráp bị lau đến mức lộ ra màu gỗ gốc. Nhìn những điểm này, trong lòng Triệu Tử Dương có chút rung động nho nhỏ.

“Cái kia là gì?” Triệu Tử Dương ánh mắt dạo một vòng trong phòng, dừng lại nơi hàng rào trên giường.

“A, cái kia, cái kia là cho hai đứa trẻ sinh đôi ngủ, ta sợ Đại Nựu Nhi chăm sóc không được hai đứa nhỏ đó, mới ôm tới chỗ ta ngủ cùng, không có vấn đề gì chứ?” Đại Tráng có chút thận trọng hỏi.

“Ừ, a... Không, không thành vấn đề, ngươi ngủ bên trong, ta nằm bên ngoài!” Triệu Tử Dương vội vã điều chỉnh tâm tình, nói.

“Được, chỉ cần ngươi không cảm thấy ta leo lên leo xuống phiền là được!” Đại Tráng chọc Triệu Tử Dương một chút, vừa cười vừa nói.

Triệu Tử Dương lập tức không bỏ qua chọc ngược trở lại, hai người ngay trên giường ngươi chọc một cái, ta một cái náo loạn cả lên.

“Đại Tráng, Đại Tráng...”

Đại Tráng nghe tiếng kêu, lúc này mới dừng vui đùa ầm ĩ, vừa đi ra ngoài vừa hướng Triệu Tử Dương nói: “Ngươi cũng đi ra đi, trước tiên ăn chút đồ ăn vặt, đều là do chúng ta tự làm, ngươi nếm một chút!”

“Ai!” Triệu Tử Dương lên tiếng, đi theo Đại Tráng ra phía gian nhà.

“A Đại, ngươi ngày hôm nay không phải đi với mẹ ngươi qua nhà ngoại sao? Cổng không khóa, cứ vào đi!” Đại Tráng đứng ở cửa chính trong nhà hướng về phía bên ngoài viện hô: “Sau khi đi vào, nhớ đóng cổng lại!”

Ngốc Tử vui vẻ đồng ý, động tác nhanh chóng mở ra cổng, chen vào, sao đó nhanh chóng đóng cửa, vừa vào liền tiến đến bên người Đại Tráng, cười ngay ngô nhìn chằm chằm Đại Tráng.

“Làm sao vậy?” Đại Tráng đẩy Ngốc Tử nhẹ một cái hỏi.

“Nghĩ, Đại Tráng!” Ngốc Tử gãi gãi ót, không được tự nhiên nói.

“Ngươi nha, chẳng qua ban ngày không phát hiện mà thôi, được rồi, mẹ ngươi đã từ nhà ngoại trở về chưa?” Đại Tráng tức giận hỏi.

“Không có!” Ngốc Tử vừa lắc đầu vừa trả lời.

“Một mình ngươi tự trở về? Chuyện gì xảy ra?” Đại Tráng có chút vội vàng hỏi, thực sự là nhất định xảy ra vấn đề gì!

“Bà ngoại và mẹ ta dẫn bọn đệ đệ đi chơi, A Đại không đi, về trước!” Ngốc Tử giải thích.

“Đã nói với người lớn chưa?” Đại Tráng không hề nhận ra vùng lông mày đã cau lại, cố nhịn không xem xét đến cuối cùng là các nàng không mang theo A Đại hay là A Đại thật sự không muốn đi.

“Nói.” A Đại thành thành thật thật đáp.

“Được, vậy là tốt rồi, trong phòng có bánh bao rang muối ngươi thích, đi lấy ăn đi!” Đại Tráng kéo A Đại tiến vào nhà chính.

Hiện tại đã là hai mươi mấy tháng chạp, mấy ngày hôm trước lão Hồ giết lợn đã đánh xe bò, đến mua hai đầu heo nhà Đại Tráng. Ở đây nuôi heo thịt không có trấu, cám cho heo ăn, chỉ trông chờ vào lương thực và rau dại. Cho nên mấy gia đình nghèo khó rất khó nuôi được heo. Trước đây Đại Tráng mua hai đầu heo, người lớn xung quanh đều khuyên qua... Khi đó Đại Tráng tất nhiên không có dư lương thực nuôi nổi hai con hèo này, cho dù có cũng không cho được. Người đã từng đói đến mòn bao tử sẽ không chịu được việc dùng lương thực đi nuôi heo. Đại Tráng đem thức ăn dư thừa không còn sử dụng và vỏ chấu trộn đều nấu lên cho heo ăn. Còn có một chút khoai lang, Đại Nựu Nhi lúc rảnh rỗi còn có thể ra bờ sống kiếm trai sò, ốc sông mang về nuôi heo. Thế nên Đại Tráng nuôi được hai đầu heo kì thực lớn lên cũng không tốt, nuôi một năm cũng chỉ chừng một trăm cân, hơn nữa cũng không có mập lắm. Vì vậy hai đâu heo thu về một nửa lượng bạc, thế nhưng Đại Tráng cũng đã thỏa mãn.

“Đại Nựu Nhi, qua đây.” Đại Tráng thấy Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi, hai đứa trẻ sinh đôi đều quấn lấy Triệu Tử Dương. Nhị Tráng đang nghiêm túc viết chữ trên bàn, Ngốc Tử thì đan giỏ, nhỏ giọng gọi Đại Nựu Nhi.

Đại Nựu Nhi thấy thế nhẹ nhàng đẩy ghế đứng lên, bước nhanh tới.

Đại Tráng mang theo Đại Nựu Nhi vào phòng mình, từ túi tiền xuất ra văn đưa cho Đại Nựu Nhi: “Đây là tiền em nuôi heo, cất đi, muốn dùng thế nào thì dùng!”

Đại Nựu Nhi lắc đầu, dấu tay ở đằng sau.

“Tính em đó nha, là của em thì cứ cầm, em chớ nên cãi lời, quyền của mình thì phải bảo vệ...” Đại Tráng kéo tay Đại Nựu Nhi bỏ một chuỗi tiền đồng đặt vào lòng bàn tay nàng, nhịn không được dạy dỗ nàng một trận.

Đại Nựu Nhi nhu thuận gật đầu, rốt cuộc cũng nhận văn tiền, chỉ là không biết có nghe Đại Tráng nói được bao nhiêu không.

“Em có cần hay không cần đều phải cất số tiền này, biết không? Đừng cho người khác biết có bao nhiêu tiền...” Đại Tráng đứng lên, sờ sờ tóc Đại Nựu Nhi nói.

“Dạ, em hiểu được, đại ca nói qua, cái này gọi là “tài không lộ ra ngoài.” Đại Nựu Nhi nhỏ giọng nói.

“Đúng, đúng, chính là đạo lý này, sau này đều phải nhớ kỹ!” Đại Tráng vừa nghe vừa nở nụ cười, dắt Đại Nựu Nhi ra ngoài.

Trogn nhà chính Triệu Tử Dương bị mấy đứa nhỏ làm cho bể đầu sứt trán, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Đại Tráng, vội vàng kêu: “Mau nhìn, đại ca mấy đứa đang làm cái gì kìa?”

Mấy đứa nhỏ kia đều tò mò nghiêng đầu, Triệu Tử Dương nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Đại Tráng kiên nhẫn dỗ mấy đứa nhỏ kia chơi một hồi, để mấy đứa nhỏ đều tự tìm được công việc mới vào phòng Triệu Tử Dương.

“Thế nào? Mấy đứa nhỏ cũng không giải quyết được!” Đại Tráng nhìn có chút hả hê nói.

Triệu Tử Dương cười khổ, không có nói tiếp, con nít trong trí nhở của Triệu Tử Dương, liền chỉ có một đám anh em cùng cha khác mẹ, mỗi người tuổi còn nhỏ đều đã có dụng tâm hung ác, mỗi ngày ngoại trừ đấu trí, còn hay so đo qua lại...

“Có chút kiên trì là được, mấy đứa nhỏ kia rất dễ dỗ!” Đại Tráng vỗ vỗ vai Triệu Tử Dương nói.

Buổi tối, sau khi ăn xong cơm tối, Đại Tráng thử khai thông cho Ngốc Tử đang cắm đầu đan giỏ.

“Hôm nay thật sự là không thể để ngươi qua đêm ở đây, ngươi xem, nhà chúng ta có khách...” Đại Tráng ngồi xổm trước mặt A Đại ôn tồn nói.’

Ngốc Tử cúi đầu, động tác trên tay cực nhanh.

“... Hơn nữa cũng sắp hết năm, cha mẹ ngươi, còn có Ngô lão thái gia khẳng định cũng sẽ không chịu để ngươi ở nhà người khác không quay về...”

Ngốc Tử vai khẽ động, động tác trên tay chậm lại.

“Gần đây, Triệu Tử Dương đều phải ở nhà chúng ta, mà ta đây chỉ dư một phòng...” Đại Tráng tỉ mỉ giải thích.

Ngốc Tử thả xuống giỏ đan được hơn phân nửa trong tay xuống, đột nhiên đứng lên, xoay người chạy ra ngoài.

Đại Tráng nhìn Ngốc Tử xoay người thì thấy trên tay rơi xuống một giọt nước, thở dài một hơi. Có đôi khi Đại Tráng thực sự hoài nghi bản thân có phải không có năng lực dạy dỗ con nít hay không. Thế nào mà có mỗi một chuyện, chỉ là không thể giữ hắn qua đêm đã khiến hắn khóc! Quên đi, có một số việc cứ để cho hắn suy nghĩ rõ ràng, tạm thời cứ vậy đi...

Đại Tráng chỉnh đốn tâm tình, nấu một nồi nước nóng, hầu hạ mấy đứa tiểu tổ tông tắm từng đứa...

“Nhị Tráng, đi ngủ, đèn này tối, hại mắt!” Đại Tráng ngồi xếp bằng ở trên giường vừa chơi đùa với hai đứa bé sinh đôi, vừa nói.

Nhị Tráng biết chữ, viết chữ cũng là ở trên bàn cát lớn được Đại Tráng dạy. Cho nên, sách vở và bút lông đối với Nhị Tráng mà nói là vật hiếm lạ. Lúc này được cầm một quyển sách thật mỏng liền không buông tay được.

Triệu Tử Dương ở một bên thêm lửa, đầy hăng hái dạy Nhi Tráng đọc những chữ không biết.

“Hai người các ngươi, đi ngủ!” Đại Tráng dỗ hai đứa bé sinh đồi, quay đầu đối với hai người không an phận gầm nhẹ nói.

“Được rồi, được rồi, sẽ ngủ!” Nhị Tráng rõ ràng nói có lệ, cúi đầu lại cùng Triệu Tử Dương nói chuyện.

“Nhị Tráng, anh đã nói với em như thế nào, em sẽ không cần nói lại, nói...” Đại Tráng nhìn chằm chằm hai người nghiêm nghị nói.

“Nói được sẽ làm được...” Nhị Tráng thân thể khẽ run, từ từ đứng lên, lạch bạch chay ra ngoài, thấp giọng nói: “Đại ca, Tử Dương ca, em đi ngủ...”

“Ừ, không có gì, ngày mai em tới đọc nữa đi!” Triệu Tử Dương thu dọn sách với hướng về phía bóng lưng Nhị Tráng nói.

Nhị Tráng gật đầu, nhìn qua tựa hồ có chút cao hứng, vội bước nhanh ra ngoài.

“Ha hả, không nghĩ tới người rất có dáng đại ca nha!” Triệu Tử Dương tung dép bông, thoáng cái nằm bên người Đại Tráng, cười hì hì nói.

Dép bông là do Đại Tráng tự mình làm, tuy rằng đường may có chút khó coi, thế nhưng cực kỳ tiện lợi.

“Ngươi còn nói, mấy đứa nhỏ vốn là rất khó dạy” Đại Tráng bất mãn lầm bầm nói.

Triệu Tử Dương khẽ cười. Vốn cho là lần đầu tiên tại loại giường đơn sơ này nhất định sẽ khó đi vào giấc ngủ, không nghĩ tới còn chưa nói được mấy câu, trong ánh lứa hồng hồng của bếp lò cùng chăn bông vây quanh, mí mắt dần dần nặng, chỉ chốc lát sau chìm vào mộng đẹp.

Đại Tráng nhẹ nhàng đứng dậy, trước tiên giúp Triệu Tử Dương chỉnh lại chăn bông, rồi kiểm tra một lần nữa chăn của hai đứa nhỏ sinh đôi, xác nhận đều đắp kín, mới nằm trở lại...

...

Bên Ngô gia vừa trải qua một trận ồn ào, người lớn và đứa nhỏ cũng đều ngủ rồi.

“Mẹ mấy đứa nhỏ, ngày hôm nay A Đại chưa trở về thì phải?” Ngô lão đại chọt bên hông vợ mình hỏi.

“Măc kệ nó, chắc chắn lại ở nhà bọn Đại Tráng, trước đây đều không phải đều vậy sao!” Mẹ A Đại không nhịn được trở mình, tức giận trả lời.

“Sai nha, trước đây A Đại không về, Đại Tráng đều sẽ nói một tiếng!” Ngô lão đại xoay người ngồi xuống nói.

“Ngươi có phiền hay không, trời giá rét đất đông lạnh, mau ngủ đi, trong chăn hơi ấm cũng bị người phá. Có lẽ là hôm nay bọn họ quên mất, có lẽ trời lạnh không muốn ra ngoài...” Me A Đại không nhịn được nhéo nam nhân nhà mình, không cao hứng nói.

Ngô lão đại nghĩ lại cũng an tâm nằm xuống ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio