Đến chỗ bán thịt heo, sạp nơi đó chỉ còn lại vài miếng thịt nhỏ, Đại Tráng thầm nghĩ không ổn, ra là nơi này muốn mua thịt heo tốt thì phải ra sớm.
Đại Tráng nhìn mấy miếng thịt heo trên tấm gỗ, có hai ba miếng là thịt nạc cùng thịt ba chỉ, còn mấy miếng thịt có mỡ, hay mỡ không đều đã hết.
Người chủ vốn là phụ nữ rất lợi hại, thấy đã gần hết hàng liền về nhà, hiện tại chỉ còn ông chủ là người thành thật, vì đây cũng không phải thịt ngon, ở đây phổ biến thịt càng nhiều mỡ thì càng tốt, lại là lần bán cuối hàng còn thừa, cũng không cân đo gì, đều bao lại đưa Đại Tráng, cũng chỉ lấy hai mươi đồng, Đại Tráng vô cùng mừng rỡ, ít nhất phải hơn ba cân thịt, vội vàng thanh toán tiền, nhìn thấy phía dưới để ngổn ngang xương heo cùng gan heo, Đại Tráng muốn hầm xương, thêm ba đồng cho ông chủ kia mua về.
Ông chủ thấy Đại Tráng muốn mấy thứ đó, xoay người ở phía sau lấy ra một bộ xương heo, tất cả đều đưa cho Đại Tráng, khiến cho Đại Tráng mừng đến cười toét cả miệng, nếu mà rửa không tốt, mùi rất khó chịu, thế nhưng hiện tại trong đầu Đại Tráng chỉ có mỹ vị...
Lúc trở về, lại vòng qua chợ, mang chút đồ ăn trở về cho bọn trẻ ở nhà.
Nhìn thấy có người bán đậu tương, người nọ mặt chau mày ủ, có lẽ là do buôn bán không tốt lắm. Đại Tráng trong đầu bỗng lóe sáng, mùa đông không có rau củ gì, mua chút đậu tương về làm sữa đậu nành không phải hay sao, cũng đã vòng vo chợ vài vòng, Đại Tráng biết ở đây có thể làm được đậu hủ, mọi người gọi đậu tương là ngạnh đậu, ngạnh đậu ngoại trừ làm đậu hũ, cũng không còn tác dụng khác, nơi này không có đậu bì (ta hỏi mẹ thì mẹ kêu bên Việt Nam gọi là tàu ki ý), đậu hủ khô, đậu hủ đường, cả sữa đậu nành cũng không thấy ai bán.
Thôn Liễu Thụ có một nhà bán đậu hủ, cũng là nhà duy nhất bán đậu hủ trong vùng. Đàn ông nhà đó mỗi ngày đẩy xe bán đậu hủ đến những thôn khác, Đại Tráng có nhìn thấy qua, mấy hộ trong thôn rất ít hộ trồng ngạnh đậu, hơn nữa cũng chỉ trồng ở loại đất hạ đẳng, sau khi thu hoạch, toàn bộ đều là bán cho nhà đó làm đậu hủ, cho nên, Đại Tráng tính mua một đậu tương trên trấn mang về.
“Ông chủ, đậu này bán thế nào?” Đại Tráng nắm tay Đại Nựu Nhi tiến lên hỏi.
Ông chủ kia buồn chán đáp: “Ba đồng hai cân.” Có lẽ là do hi vọng bán được đậu không lớn lắm.
Gía này có lẽ là đã thấp nhất rồi, Đại Tráng lấy ra mười lăm đồng, mua mười cân.
Ông chủ cân đủ, sau bao lại cho Đại Tráng.
Đại Tráng nói cảm tạ, nắm tay Đại Nựu Nhi tiếp tục đi dạo.
Nơi này đường vô cùng quý giá, cho nên tất cả những gì dùng đường làm giá thường rất cao, kể cả loại kẹo hồ lồ phổ biến, ở nơi đây những món ăn vặt sa hoa chỉ bán ở những tiệm ăn cao sang, người thường không có đủ tiền làm kẹo hồ lô này.
Đại Tráng đi một vòng, khẽ cắn môi, vào một tiệm bán đồ ăn vặt nhỏ, định mua
Đại Tráng đi một vòng, khẽ cắn môi, vào một tiệm bán đồ ăn vặt nhỏ, tìm hai loại, mua nửa cân, chỉ như vậy thôi cũng mất mười hai đồng tiền.
Lúc trả tiền, Đại Tráng liền đau lòng.
Đại Nựu Nhi trên đường đi cơ hồ đều nhìn về tay nải đựng đồ ăn vặt của Đại Tráng, nước miếng cũng muốn chảy ra.
“Đại ca, đại ca, sau khi trở về, Đại Nựu Nhi sẽ giúp người đan giỏ, đổi lấy tiền, còn có bánh nướng cùng đồ ăn vặt được không?” Đại Nựu Nhi kéo ống tay áo Đại Tráng, vui vẻ nói.
Đại Tráng vui vẻ gật đầu, vuốt đầu Đại Nựu Nhi nói: “Ừ, Đại Nựu Nhi thật thông minh, lần này chúng ta sau khi trở về, liền làm thêm một ít giỏ nữa, lần sau tập hợp sẽ bán thêm tiền.”
Đại Nựu Nhi đi theo cười rộ lên, gật đầu thật mạnh.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Đại Tráng mang theo Đại Nựu Nhi đi đến địa điểm đã ước định của thôn.
Đến lúc tới, đã có không ít người chờ ở đó, tất cả mọi người đều hưng trí bừng bừng bàn tán những việc trải qua ở chợ.
Lại chờ trong chốc lát, người thôn Liễu Thụ đều tập trung đông đủ, mọi người dọc trên đường đi về thôn cười nói vô cùng náo nhiệt.
Vừa mới tiến vào sân, liền nhìn thấy rất nhiều người trong thôn, đứng ở dưới tàng cây liễu đầu thôn chờ, trong đó có cả Nhị Tráng cùng Nhị Nựu Nhi.
Hai người thấy Đại Tráng cùng Đại Nựu Nhi đã trở về, cũng như mấy đứa nhỏ bên cạnh đều hoan hô.
Ánh mắt Đại Tráng nhìn một lượt, không phát hiện Tam Nựu Nhi cùng hai đứa nhỏ sinh đôi, xem ra Nhị Tráng cùng Nhị Nựu Nhi đem ba đứa để ở nhà rồi chạy đến đây, trên mặt trở nên lạnh lùng.
Chờ đến gần, Nhị Tráng cùng Nhị Nựu Nhi thấy sắc mặt đại ca mới nhìn ra có gì không thích hợp, ngừng cười, bất an nhìn Đại Tráng.
Đại Tráng trầm giọng hỏi: “Tam Nựu Nhi, Tam Tráng cùng Tứ Tráng đâu?”
Nhị Tráng vội vàng đáp: “Tam đệ cùng mấy đứa khác đang ngủ, em cùng nhị muội mới đi ra!”
“Đó là đang ngủ, sẽ không có người chăm sóc! Mấy đứa nó nếu từ trên giường gã xuống hoặc muốn đi tiểu thì phải làm sao?” Đại Tráng vừa đi vội về nhà vừa khiển trách.
Nhị Tráng đi ở phía sau nhỏ giọng nói: “Bọn em chỉ mới đến đây một lát...”
Đại Tráng trừng mắt nhìn nó, không nói gì thêm, đẩy cổng ra, may mắn, không có nghe thấy tiếng khóc, vào phòng trong vừa thấy, ba đứa nhỏ nằm cùng nhau đang ngủ đến ngọt ngào.
Chờ thu dọn đồ đặc đem về, Đại Tráng nhìn đến Nhị Tráng bộ dạng lo lắng, trong lòng thở dài một hơi, dù sao cũng chỉ mới sáu tuổi, Nhị Tráng có thể làm như vậy, đã là một đứa nhỏ không tệ rồi.
“Nhị Tráng, lại đây!” Đại Tráng cầm lấy bao ăn vặt ngoắc tay nói.
Nhị Tráng cúi đầu đi tới.
“Được rồi, về sau phải nhớ kĩ, chờ tam muội cùng mấy em khác lớn thêm chút, mới có thể để bọn nó ở nhà một mình, ngươi không đi đón, ta không phải một hồi cũng sẽ trở về, đây là đồ ăn cầm ăn cùng với đại muội và nhị muội đi!”
Hai mắt Nhị Tráng sáng lên, cầm lấy đồ ăn, cam đoan nói: “Đại ca, ta hiểu rồi, về sau sẽ không bao giờ làm như vậy nữa!”
Đại Tráng nhìn bộ dáng gấp gáp cầm lấy đồ ăn của Nhị Tráng, bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò: “Một người chỉ được phép ăn hai miếng, có nghe không, buổi tối ăn nhiều đồ ăn vặt sẽ đau răng...”
Nhị Tráng cũng không thèm ngẩng đầu lên, vừa cởi dây cột vừa vội vàng đáp lời.
Hết chương