Mạnh Phồn xấu hổ im lặng, Yến Nhất buồn cười nhìn anh.
Lúc này, Phương Kỳ đẩy cửa phòng khám ra một góc, phùng mang trợn má, trong tay cầm một hộp bánh bích quy: “Bác sĩ Mạnh, có một vị Yến tiên sinh nữa đến đón Yến tiên sinh này”.
“À, là em trai tôi”. Yến Nhất giải thích: “Nó nói hôm nay đi làm về sẽ qua đón tôi”.
Sau một lần Yến Nhất tự đi taxi ra ngoài, liên tục thay đổi năm điểm đến bị bác tài chửi té tát rồi đánh cho một trận thì người nhà cố gắng tránh việc để hắn ra ngoài một mình.
Trường hợp của Yến Nhất thực sự quá đặc biệt. Người nhà từng mời rất nhiều trợ lý sinh hoạt cho hắn nhưng cũng không được bao lâu, bởi vì tất cả trợ lý đều nói ở cùng Yến Nhất trong thời gian dài rồi cũng bị tâm thần phân liệt luôn. Mấy hôm nay trợ lý sinh hoạt kiên trì được ba tháng với Yến Nhất đã từ chức, tạm thời chưa tìm được người mới, thế là em trai hắn liền bỏ ra chút thời gian tự mình đi đón anh.
Mạnh Phồn ngẩng đầu, nhìn thấy đằng sau Phương Kỳ là một thanh niên trẻ tuổi, cao hơn Phương Kỳ một cái đầu. Mặc dù đeo kính râm và khẩu trang kín mít nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người rất tuyệt. Đôi chân thon dài thẳng tắp hút mắt người xem, xuyên qua cổ áo sơ mi mở một nửa còn thấp thoáng thấy sự cám dỗ. Xương quai xanh gầy mà cứng cáp trên cơ thể như mũi tên đã lên dây.
Thấy Mạnh Phồn nhìn mình, cậu ta mở miệng xin lỗi: “Ngại quá, tôi đứng ngoài chờ vậy”.
Giọng nói của cậu ta từ tính lại dịu dàng, trong thanh điệu còn mang ý cười nhẹ, dễ nghe vô cùng, Mạnh Phồn không nhịn được tưởng tượng cậu trai này mà tháo kính và khẩu trang xuống mà vẻ mặt mơ màng trong giây lát, nhưng lập tức lại đổi thành vẻ nghiêm túc: “Được, buổi trị liệu của chúng tôi còn chưa xong”.
Toàn bộ quá trình, Yến Nhất đều nhìn Mạnh Phồn không chớp mắt. Cửa vừa đóng, hắn đột nhiên cười nói: “Em trai tôi trông được đấy chứ, không kém hơn tôi đâu, nhưng hai chúng tôi là loại hình khác nhau”.
“À, chúng ta không bàn về chuyện này”. Mạnh Phồn đáp, sau đó thản nhiên lấy chiếc đồng hồ quả quýt xâu dây chuyền trong ngực áo ra, làm bộ làm tịch nói: “Bây giờ tôi sẽ thôi miên anh, sau khi thôi miên nhân cách chủ của anh sẽ ổn định một thời gian, còn khoảng thời gian này cụ thể là bao lâu thì phải xem mức độ phát triển của những nhân cách khác”.
Yến Nhất gật gật đầu, đổi một tư thế thoải mái ngồi tựa lưng vào ghế: “Chúng ta bắt đầu thôi”.
Mạnh Phồn dựa theo bí kíp, ném một con gấu teddy qua, hòa nhã nói: “Nếu như căng thẳng quá thì ôm con gấu này”.
Yến Nhất cúi đầu nhìn con gấu một chút, mỉm cười: “Tôi từng xem một bộ phim nói về bác sĩ tâm lý, nam chính trước khi thôi miên cũng đưa cho bệnh nhân một con gấu teddy, sau đó cứ lắc qua lắc lại cái đồng hồ”.
Mạnh Phồn:…Ừ đấy, ông đây bắt chước phim đó, không cảm thấy như vậy rất chuyên nghiệp sao?
“Tôi chưa xem, thật trùng hợp”. Mạnh Phồn bình tĩnh lắc lư đồng hồ.
“Anh thử xem đi”. Yến Nhất cười như không cười, “Tôi mất một một ngày mới xem xong, tôii thấy nó giống phim hài hơn, vì nam chính rất hài hước”.
Mạnh Phồn im lặng một giây, cưỡng ép thôi miên: “Yến tiên sinh, xin hãy im lặng, thả lỏng cơ thể, bây giờ anh đang cảm thấy mắt mình rất nặng…”
Mắt Yến Nhất sáng ngời tỉnh táo.
Mạnh Phồn bực mình, sử dụng năng lực của mị ma làm ảo thuật, Yến Nhất ngáp một cái, giãy giụa một lúc, sau đó không chống cự nổi nhắm mắt lại.
“Đậu má, cái người này thật phiền phức”. Mạnh Phồn thở phào nhẹ nhõm, để mặc Yến Nhất ngủ như thế, còn mình lấy điện thoại ra chơi game.
Ngoài cửa, Phương Kỳ vừa ăn bánh quy rôm rốp, vừa nhiệt tình chỉ ghế sô pha đối diện mình nói: “Yến tiên sinh, mời ngồi, chờ chút nữa là xong”.
Em trai Yến Nhất lịch sự cảm ơn, đôi mắt phía sau kính râm nhìn hộp bích quy trong tay Phương Kỳ không chớp mắt.
Phương Kỳ hồn nhiên ăn tiếp: Rôm rốp rôm rốp.
Yến tiên sinh đói khát liếm môi, giọng nói cực kì nhã nhặn thân thiện: “Bánh quy Shiroi Koibito của Hokkaido, tôi cũng thích nhãn hiệu này”.
Phương Kỳ ra sức gật đầu, tiếp tục nhai rôm rốp: “Tôi thích loại này nhất, ăn rất ngon”.
Để nhìn rõ hơn, Yến tiên sinh tháo kính, rướn cổ lên tập trung quan sát trong giây lát: “Loại này có hai vị, một vị là nhân chocolate sữa, một vị là nhân chocolate trắng. Cậu đang ăn nhân chocolate trắng hả?”.
“Đúng đó đúng đó, tôi thấy chocolate trắng ngon hơn”.
Phương Kỳ tò mò nhìn đôi mắt sâu thẳm của đối phương sau khi bỏ kính xuống: “Ơ, trông anh quen quen”.
“Tôi cũng thích nhân chocolate trắng”. Yến tiên sinh bỏ qua vấn đề sau, sốt ruột thay đổi tư thế, thân thể nghiêng về phía trước, gần Phương Kỳ hơn một chút.
“Ahihi, đúng là anh hùng chung chí hướng”. Phương Kỳ gật gù khen ngợi, ngây thơ bóc hói bánh cuối cùng, ngoạm một miếng hết sách miếng bánh bên trong.
Ánh mắt Yến tiên sinh nháy mắt trở nên u ám như mất đi cả thế giới.
Phương Kỳ lại lấy một hộp khoai tây que Jagabee trong ngăn kéo ra quơ quơ trước mặt Yến tiên sinh, nói: “Hộp này là vị bơ xì dầu”.
“A, cái này tôi biết, ăn ngon lắm”. Ánh mắt Yến tiên sinh lại lần nữa ánh lên tia hy vọng.
“Khẩu vị chúng ta giống nhau ghê”. Phương Kỳ vui vẻ bóc vỏ, ăn ngấu nghiến, còn tươi cười với Yến tiên sinh vẻ mặt phức tạp, ngại ngùng giải thích: “Tôi thích ăn vặt”.
“…Ồ”. Yến tiên sinh thèm thuồng nuốt nước miếng.
Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng nuốt nước bọt có vẻ vô cùng vang, kéo theo là tiếng bụng sôi ục ục.
Vẻ mặt Yến tiên sinh không còn gì luyến tiếc cuộc đời:…
Phương Kỳ chớp chớp mắt, đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng đưa khoai tây que ra, hỏi: “Anh đói rồi phải không?”.
Yến tiên sinh đã nửa tháng liền phải ăn cải trắng luộc với ức gà luộc nay như được ban thưởng, vội kéo khẩu trang xuống, động thủ như gió, bốc năm que khoai tây bỏ vào miệng, ậm ờ nói: “Hơi hơi”.
“Anh định lái xe kiểu gì?”. Phương Kỳ lôi một cái hộp lớn dưới bàn lên, mở ra, dâng lên như vật quý nói: “Chocolate Lục Hoa Đình nhân rượu, ăn ngon lắm”.
Yến tiên sinh bỏ hộp khoai tây que sạch bóng xuống, ánh mắt lấp lánh: “Tôi không lái, trợ lý lái”.
“Chúng ta chia mỗi người ba viên, còn thừa đúng sáu viên”. Phương Kỳ chọn ba viên, đưa ba viên cho người kia, rồi dè dặt hỏi: “Cái này…Anh có phải là Yến Tử Hoàn không?”.
“Ngon ngon ngon, ngon quá…”. Yến tiên sinh không muốn tiết lộ danh tính, nói nửa câu liền cứng họng.
Cậu đưa tay sờ mặt, nhìn kính và khẩu trang nằm lăn lóc trên ghế sofa vì kích động nhất thời của mình, vẻ mặt dại ra.
“Đúng là thật rồi, thảo nào tôi thấy quen quen!”. Phương Kỳ che miệng nhỏ giọng hét lên, mặt đỏ bừng, nhào qua lấy giấy bút ra: “Tôi rất thích phim của anh, anh ký tên cho tôi được không? Tôi sẽ không nói cho ai biết…”.
Anh là kẻ cuồng ăn vặt.
“Được”. Yến Tử Hoàn 囧囧 cầm giấy bút.
Một năm trở lại đây, dựa vào một phim truyền hình cực hot mà cậu nhanh chóng nổi tiếng, nhưng sau khi đột ngột nổi tiếng vẫn chưa ý thức được “mình là minh tinh ai ai cũng biết”, thỉnh thoảng đầu có vấn đề còn phạm phải một số sai lầm ngu ngốc, như hôm nay chẳng hạn.
Nhưng cậu thực sự đói lắm rồi, cậu bẩm sinh là người uống suông cũng béo, từ nhỏ đã là một cục thịt mỡ, nhưng vẫn luôn ôm mộng làm minh tinh, hơn nữa, ngũ quan của cậu cũng khá đẹp, nên không cam tâm để béo phì chôn vùi ước mơ. Thế là, bắt đầu từ lúc dậy thì Yến Tử Hoàn liền làm bạn cùng những tháng ngày đói bụng, mỗi ngày đều nghiêm ngặt khống chế lượng ăn, kết hợp với vận động mạnh, cuối cùng từ cục thịt mỡ biến thành mỹ nam đầy đủ cơ bụng nhân ngư tuyến () đáng ngưỡng mộ. Vốn dĩ những ngày tháng như vậy cậu quen rồi, không cảm thấy khó chịu nữa, thỉnh thoảng ăn chút đồ ăn vặt cũng không béo lên, nhưng thời gian trước công ty giúp cậu nhận thông báo đóng vai nam chính trong một bộ phim, vì tạo hình của nam chính là một mỹ thiếu niên u buồn mảnh khảnh, vì thế Yến Tử Hoàn còn phải giảm thêm cân ( cân = / kg) để tạo cảm giác mảnh khảnh.
() Nhân ngư tuyến, hay còn gọi là hoa văn nhân ngư, chỉ hai đường cong tạo thành hình chữ V từ bụng kéo xuống xương chậu của đàn ông. Đây là một trong những chỉ tiêu về “đẹp” và “gợi cảm”. Vào đây để xem.
“Thực sự sống không bằng chết”. Yến Tử Hoàn vừa ăn đồ ăn vặt của Phương Lỳ vừa kể khổ với bạn ăn, hiển nhiên sau khi cùng nhau ăn nhiều thứ như vậy giữa hai người đã nảy sinh tình hữu nghị bền vững. Ăn ăn, Yến Tử Hoàn đột nhiên đảo mắt, hỏi Phương Kỳ: “Cậu biết Bocca có bánh pudding bong bóng () không?”.
() Là bánh này.
“Tôi từng ăn rồi!”. Mắt Phương Kỳ phát sáng, mặt đầu thèm muốn, “Món đó đắt ghê gớm, bốn cái bánh mất những gần tệ, ăn mấy miếng đã hết, tôi không nỡ mua, nhưng mùi sữa thơm nồng rất ngon”.
Yến Tử Hoàn thần bí chớp chớp mắt, nói: “Tôi mua cho cậu, thế nào? Tôi bảo người bán hàng gửi đến đây, sau đó có thời gian tôi sẽ đến đây ăn, cậu cũng cứ ăn tự nhiên, đúng lúc anh tôi đến đây chữa bệnh, tôi đi cùng anh ấy”.
“Yến tiên sinh, anh tốt quá”. Phương Kỳ hơi khó hiểu, “Nhưng sao không gửi đến nhà anh?”.
Yến Từ Hoàn sa sầm mặt, thở dài nói: “Tôi không dám, nhà tôi có một…”.
Đúng lúc này, cuối hành lang xuất hiện một bóng người cao lớn.
“Đệch! Tưởng Phi!”. Yến Tử Hoàn run ray một cái, que cay rơi xuống đất.
“Sao thế?”. Phương Kỳ nhìn chằm chú, một người đàn ông anh tuấn, sắc mặt u ám đang đi tới, trong tay còn mang theo một…bàn cân hình tròn.
Không sai, hắn mang theo một bàn cân.
“Nhà nhà nhà nhà vệ sinh ở đâu?”. Yến Tử Hoàn nhảy dựng lên.
“Trong phòng khám của bác sĩ Mạnh có”. Phương Kỳ chỉ vào phòng.
“Giúp tôi càn hắn lại!”. Yến Tử Hoàn xông vào trong phòng.
“Ặc”. Phương Kỳ ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đừng sừng sững như cây cột điện trước mặt mình, vì mục tiêu bảo vệ bạn ăn cách mạng đứng dậy chặn trước cửa phòng khám, yếu ớt nói: “Tiên sinh, anh…có hẹn trước không?”.
Người đàn ông hình như tên Tưởng Phi trừng mắt nhìn cậu một cái, nói: “Người vừa nãy chẳng phải cũng không hẹn trước sao?”.
Phương Kỳ cạn lời, nở nụ cười sáng lạn với Tưởng Phi, thử dùng ảo thuật mị ma mê hoặc hắn: “Động đất hỏa hoạn người ngoài hành tinh tập kích! Anh còn không mau chạy?”.
Tưởng Phi lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt nghi hoặc:…
“A, quả nhiên là vô dụng sao?”. Phương Kỳ khổ não xoa xoa khuôn mặt nhỏ của mình.
Tưởng Phi nhíu mày, nhẹ nhàng gạt Phương Kỳ ra, đẩy cửa vào.
“Ọe…”. Nhà vệ sinh độc lập trong phòng khám truyền đến âm thanh nôn mửa kịch liệt.
Tưởng Phi không để ý đến kháng nghị của Mạnh Phồn, bước từng bước dài đến nhà vệ sinh, xách Yến Tử Hoàn ra ngoài, lạnh lùng chất vấn: “Ăn lén cái gì rồi?”.
“Đâu có”. Yến Tử Hoàn dùng vẻ mặt đau khổ nói láo: “Tôi say xe”.
Tưởng Phi để bàn cân xuống đấy, dùng mũi chân nhấn nhấn, uy nghiêm nói: “Lên cân”.
Bác sĩ Mạnh bị hai người hoàn toàn không để ý:…
? Xin hỏi hai người đang làm gì vậy?