Một Phần Hai Mươi Tư

chương 61: món ăn kèm cần thêm váng đậu, nấm kim châm rắc thêm pín bò, cải thảo, rong biển kèm đốt măng khô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Địa điểm, là một hòn đảo cô độc giữa biển khơi mênh mông.

Trời nước một màu, trời xanh không một gợn mây, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống nhuộm bãi biển thành một màu vàng chói lọi.

Cảnh đẹp như tranh.

Nhưng Yến Tử Hoàn lại đang ngồi xổm trên bãi cát trước lều, cánh tay thắt một dải ruy băng đỏ, chán nản thử dùng que đánh lửa nhóm cành cây và lá khô trên bãi đất trống, mấy chiếc camera ở gần đó đang quay phim, các tổ viên bên cạnh thì đang nhìn về phía ống kính cười hi hi ha ha bán moe.

Mà bên kia, Long Dực với cánh tay thắt dải ruy băng màu xanh cách chỗ Yến Tử Hoàn vài mét cũng đang thử nhóm lửa, vừa đánh lửa vừa rất quen thuộc tạo dáng trước ống kính!

Đúng vậy, đây là một show truyền hình dã ngoại sinh tồn thực tế “Từ xưa tới nay hồng lam thành CP”, vừa mới ra mắt đã nhanh chóng đánh bại các show giải trí khác trở thành ông hoàng rating, bởi vì mỗi tập của “Hồng lam” đều vui và bựa, hai đội thi đấu còn bán moe bán đậu hũ, rất đáng để xem, lại thêm một thành viên mới có phong cách rất mới lạ, thích tự xưng là Ma vương bệ hạ, ngốc moe chập mạch mà trị số nhan sắc cực cao, rất nhiều người xem show chỉ vì muốn xem người này ngốc nghếch thế nào để kéo chân sau đội xanh…

Thậm chí có nhiều khán giả cho rằng tên thiểu năng này nhất định là do đội đỏ của Yến Tử Hoàn cử đến nằm vùng trong đội xanh! Sau mỗi tập phát sóng, trên mạng đều dậy lên làn sóng xôn xao, độ hot tăng vùn vụt, mà để đền đáp đông đảo công chúng, và đạt được hiệu quả thêm chân thực, kì này đội ngũ sản xuất dứt khoát chuyển địa điểm quay phim từ vùng ngoại ô đến hòn đảo nhỏ thực sự, sinh tồn trên hoang đảo gì gì đó vừa nghe đã thấy phấn khởi!

Bên này, hai đội cử đại diện đang vò đầu bứt tóc nhóm lửa, đội nào nhóm được lửa trước sẽ giành chiến thắng trong trận so tài này, Yến Tử Hoàn đang lấy tốc độ điên cuồng dùng dao ma sát bột magie dễ cháy, bên kia Long Dực đi ngược lại với hình tượng thiểu năng kéo chân sau đồng đội thường ngày, nhóm được lửa trước.

“A ha! Cuối cùng tôi cũng thắng được một lần”. Long Dực nhảy tưng tưng, cùng thành viên của đội xanh sung sướng vỗ tay hoan hô, thành viên đội xanh cảm động đến suýt nữa thì khóc thành tiếng…

Bởi vì bình thường khi Long Dực lên sàn đều nắm chắc phần thua, quả thực giống hệt đồng đội heo tiêu chuẩn trong sách giáo khoa.

Yến tiểu béo mang khuôn mặt đầy tro bụi tức giận chỉ tay vào Long Dực: “Anh ăn gian”.

Long Dực vô tội: “Đâu có”.

Yến Tử Hoàn giận dữ nói: “Nhất định là anh dùng ma lực để nhóm lửa! Tôi mặc kệ, vòng này không công bằng, đối với ác ma các anh nhóm lửa là một việc quá dễ dàng được chứ?”.

Long Dực liền trưng bộ mặt “Chết rồi bị vạch lật tẩy rồi”, mạnh miệng nói: “Cậu, cậu, cậu, cậu không có chứng cứ!”.

Tưởng Phi nhíu mày, ở phía sau camera điên cuồng ra hiệu bảo Yến Tử Hoàn im miệng.

“Việc này còn cần chứng cứ sao? Chuyện rành rành ra đấy!”. Nhưng Yến Tử Hoàn hoàn toàn không nhìn thấy dấu tay của Tưởng Phi, tức tối quẳng que đánh lửa đi.

Nhưng các minh tinh xung quanh chẳng những không nghi ngờ mà tất cả còn cười ha há, rồi ríu rít tỏ ra hai người này diễn sâu quá kĩ năng diễn xuất thật đáng khen.

Yến Tử Hoàn:…

Đây không không là diễn xuất được chứ, đắng lòng tiểu béo!

“…”. Tưởng tiên sinh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng thời gian trước, Long Dực đã kí hợp đồng với công ty giải trí của Yến Tử Hoàn, bởi vì từ sau khi xác lập quan hệ, Ma vương bệ hạ gần như trở thành cái bóng của Yến Tử Hoàn, đi đâu theo đó, mà những người thường xuyên tiếp xúc với Yến Tử Hoàn đều là nghệ sĩ trong giới showbiz, ngoại hình của Long Dực hơn người như vậy tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ, vì vậy lúc người đại diện của Yến Tử Hoàn, chị Dương nửa đùa nửa thật đề nghị đưa Long Dực phát triển dưới trướng mình, Yến Tử Hoàn không lấy làm bất ngờ.

Mặc dù không bất ngờ, nhưng cũng không tán thành, dù sao…

“Anh ta hả, ở đây bị chập mạch”. Yến Tử Hoàn thành thật chỉ chỉ vào đầu mình.

“Không sao”. Chị Dương bình tĩnh thuyết phục, “Dựa vào ngoại hình của Long tiên sinh, chúng ta đóng gói đẹp một chút, anh ta chỉ cần đứng một chỗ chẳng cần làm gì cũng đủ để mê đảo cả đống người, hơn nữa chị cảm thấy tính cách của Long tiên sinh rất thú vị, nói không chừng có trở thành điểm nhấn”.

Ma vương bệ hạ nghe vậy vô cùng hưởng thụ, uy phong quyết định thưởng cho chị Dương thêm mười năm thanh xuân.

Cái này thì công nhận, Yến Tử Hoàn không khỏi có chút kiêu hãnh.

Người đàn ông vừa đẹp trai vừa thú vị như vậy, là của tôi!

Chị Dương lại chuyển sang thuyết phục Long Dực: “Hơn nữa sau khi kí hợp đồng với chúng tôi, cơ hội hợp tác giữa anh và Tử Hoàn cũng tăng lên”.

Ánh mắt Long Dực sáng ngời.

Vì công việc của Yến Tử Hoàn dù sao cũng rất bận, nhất là khoảng thời gian gần đây hầu như ngày nào cũng phải chạy lịch trình đến sứt đầu mẻ trán, hơn nữa phần lớn trường hợp Long Dực đều không tiện xuất hiện bên cạnh Yến Tử Hoàn, vì vậy Ma vương và Vương hậu luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Ma vương bệ hạ vô cùng sầu khổ!

“Nói không chừng tương lai hai người còn có cơ hội diễn chung với nhau đấy”. Chị Dương tận tình khéo léo rất biết g đúng chỗ ngứa, “Một thời gian nữa chúng tôi còn muốn làm một show truyền hình dã ngoại sinh tồn thực tế, hai người có thể sẽ có cơ hội cùng nhau tham gia đó”.

“Bản vương kí liền!”. Long Dực hăng hái giơ tay, “Ta kí ta kí!”.

Yến Tử Hoàn:…

Vậy là mọi chuyện mơ mơ hồ hồ hoàn thành…

Nhóm lửa xong thì đêm xuống, thành viên hai đội vây quanh lửa trại mở tiệc tối, vừa hát vừa nhảy vô cùng náo nhieeth, Tưởng Phi trả lại Yến Tử Hoàn con cá đã xuyên qua cành cây, cho cậu nướng trên lửa, PD lập tức chuyển ống kính, thu lại cảnh Yến Tử Hoàn nướng cá. Sau khi thu hình, Yến Tử Hoàn thổi thổi cá nướng, nhanh như chớp xé một miếng thịt bỏ vào miệng nhai nhai, rồi nhanh chóng phun ra: “Phì phì! Khó ăn quá!”.

“Bởi vì không bỏ gia vị, đó chỉ là đạo cụ dùng để quay phim thôi, cậu…” sao cái gì cũng ăn vậy? Tưởng tiên sinh nuốt lại lời đã ra đến miệng, bất đắc dĩ mở một hộp cơm đưa cho Yến Tử Hoàn nói: “Cơm tối đoàn chuẩn bị đây này”.

Yến Tử Hoàn lấy tư thế gió cuốn mây tan quét sạch trơn hộp cơm, sau đó lẳng lặng nhìn Tưởng Phi.

Tưởng Phi cầm đũa của Yến Tử Hoàn, yên lặng xoay người, gắp miếng thịt cuối cùng trong hộp cơm của Long Dực ra, bỏ vào hộp của Yến Tử Hoàn.

Yến Tử Hoàn a ực một miếng ăn sạch.

Long Dực kinh ngạc nhìn hộp cơm trống rỗng của mình:…

“Hộp cơm cỡ này tôi có thể ăn liền một lúc năm hộp”. Nhân lúc xung quanh không ai chú ý, Yến tiểu béo đau buồn liếm đáy hộp, chưa thỏa mãn chép chép miệng.

Địa điểm quay phim là một hòn đảo nhỏ cách biệt với thế giới chẳng tốt chút nào, không thể ăn uống thả phanh.

Ăn cơm tối xong, mọi người ai nấy quay về lều của mình nghỉ ngơi, lúc Yến Tử Hoàn kéo cửa lều liền kinh hãi nhìn thấy Ma vương bệ hạ đang ngồi xổm dưới đất, tay trái cầm một lon nước nhỏ, đầu ngón tay tay phải nhúng đầy chất lỏng đỏ tươi, đang dùng ngón tay vẽ ngôi sao sáu cánh trên mặt đất!

“Anh đang làm gì?”. Yến Tử Hoàn sợ hãi.

“Bản vương đang dùng ma pháp trận mở ra đường hầm thời không”. Long Dực cười tà khí, chậm rãi liếm hết chất lỏng màu đỏ trên ngón tay, sau đó say mê nhắm mắt lại, “A, máu tươi của vật tế, chứa đầy căm phẫn và đau thương, vậy mà khiến lưỡi bản vương hơi nhói…”.

“Đây chẳng phải là tương ớt sao!”. Yến Tử Hoàn nhận rồi lại nhịn, thực sự không thể ngồi nhìn Long Dực làm màu nữa.

“Để bản vương chơi một chút không được sao!”. Long Dực uất ức.

Yến Tử Hoàn:…

Mẹ nó tương ớt của ông!

Còn muốn kẹp với bánh mì ăn đấy!

Long Dực lầm rầm quay lưng lại, miệng lẩm nhẩm niệm chú văn, ngay sao đó vỗ một cái vào chính giữa ma pháp trận trong lòng bàn tay, sục sôi khi thế nói: “Tiểu quỷ địa ngục hiến tế máu tươi và bóng tối a, ma quỷ tà ác đến từ vực sâu u tối a, tất cả đều nghe hiệu lệnh của bản vương…Ta muốn một nồi gà kho Trùng Khánh, ít ớt, món ăn kèm cần thêm váng đậu, nấm kim châm rắc pín bò, cải thảo, rong biển kèm đốt măng khô…Còn gì nữa không?”.

Yến Tử Hoàn ngẩn ra, lắc lắc đầu: “Chỉ có vậy”.

Hiển nhiên Long Dực đã hiểu về đồ ăn thức uống yêu thích của Yến Tử Hoàn rõ như lòng bàn tay!

Long Dực vươn ba ngón tay: “Thêm hai bát cơm lớn, một chai Cocacola”.

“Đúng, Cocacola”. Yến Tử Hoàn gật đầu như điện.

Thế là ba phút sau, chính giữa ma pháp trận xuất hiện một nồi gà kho thơm lừng nóng hổi…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio