"Dương? Nè? Cậu có sao không?"
Bình An cúi xuống nhặt điện thoại rồi đưa cho cậu bạn. Sau vài giây như người mất hồn, cuối cùng, Hoàng Dương cũng đã có phản ứng lại.
"À, không. Không sao. Mà cậu đến Bolt đi. Anh Hải đợi đó"
"Ừm.... Còn cậu thì sao? Cậu... có về không?"
Ánh mắt Hoàng Dương thoáng đanh lại, rồi nhanh chóng trở về vẻ bình thường. Cậu đưa tay xoa đầu cô bạn, mỉm cười.
"Yên tâm. Tớ không bỏ đứa ngốc này ở lại một mình đâu"
"Tớ đâu lo điều đó chứ. Ý tớ là..."
Không để cô nói hết câu, cậu đã cắt ngang.
"À, tớ nghĩ mình còn có việc. Nếu gặp ông anh tớ thì nói giùm là tối nay tớ qua nhà thằng bạn ngủ rồi ha."
Dứt lời, cậu xoay người tính bỏ đi.
Bình An cắn chặt môi lại. Cậu ấy vốn đâu phải là người thấy chuyện rồi bỏ chạy chứ? Điều cậu ấy làm bây giờ không đúng chút nào.
"Nhưng đó dù sao cũng là ba cậu cơ mà?"
Khẽ thở dài, trong giọng nói của Hoàng Dương có vài phần cay đắng.
"Ba? Sau ngày đó thì tớ đã không còn nữa"
Và thế là cậu rời khỏi. Không nói thêm bất cứ lời nào.
Cậu cứ đi lang thang, hết con đường này đến con đường khác. Lý trí thì luôn tự vấn rằng mình đang làm cái gì vậy? Cứ giống như đang chạy trốn. Mà tại sao phải trốn? Từ thời điểm ông ta bỏ mẹ con cậu mà đi, rồi biệt tăm suốt mười mấy năm trời, cậu đâu còn ba nữa. Một kẻ như ông ta, ngày vợ mình mất cũng chẳng đến thăm viếng. Để mặc con trai mình, đứa mười bảy, đứa lên bảy, tự chăm sóc cho nhau. Mặt mũi ông ta thế nào cậu còn chẳng nhớ. Giờ đùng một cái lại đến tìm sao? Thật hài hước. Hài hước quá mà. Nhưng... dẫu biết mình sẽ không đi gặp ông ta, cậu vẫn không muốn về. Bởi cậu ghét phiền phức. Và bởi... cậu sợ mình sẽ yếu lòng!
Đi mãi, đi mãi, sau cùng thì cậu dừng chân trước một quán Bar. À thì nơi này chỉ dành cho người tuổi trở lên. Tuy nhiên, năm nay cậu đã được và thật ra thì hồi trước cũng từng đến với Lâm Bình một lần rồi. Chỗ này chả bao giờ lại đi kiểm tra chứng minh thư! Cậu bước vào ngồi và gọi một chai rượu. Con người ta đôi lúc cảm thấy khó chịu thì sẽ tự mình buông thả. Dù sao thì cậu cũng chẳng làm gì quá đáng. Chỉ đi Bar thôi mà!
Hai cô tiếp viên của quán lập tức để ý vị khách điển trai đang ngồi một mình. Mặc họ đến bên cạnh, cậu cũng chẳng buồn phản ứng. Miễn im lặng để cậu uống là được. Thế nhưng họ ồn quá, cứ nói hoài.
"Phiền phức!"
Hoàng Dương gắt lên và đuổi hai nữ tiếp viên đi. Khó chịu chết đi được.
"Trông cậu có vẻ không vui? Mình có thể ngồi được không?"
Một giọng nói nhỏ nhẹ chợt vang lên. Hoàng Dương ngước nhìn người con gái mặc váy đỏ trước mặt. Trông cô ta quen quen. Nhưng cậu không thể nhớ là đã thấy ở đâu.
"Cô là...?"
Cô ta mỉm cười rồi ngồi xuống rất tự nhiên.
"Quả là trùng hợp khi gặp cậu ở đây. Mình là Hoàng Ngọc, bạn cùng lớp với Bình An"
Hoàng Dương "à" lên một tiếng. Ra là cô gái đã cùng cậu đi cứu Bình An ngày hôm đó.
(xem lại chương )
Với sắc mặt buồn bã, Hoàng Ngọc tiếp.
"Cho đến bây giờ, mình thật sự vẫn chưa thể tha thứ cho bản thân vì sự việc xảy ra với Bình An. Nếu lúc đó, mình có thể sớm tìm người cứu cậu ấy thì đã không..."
Bộ dạng xúc động của cô ta hiện tại đã ngăn những lời nói tiếp theo. Hoàng Dương nhìn kỹ người trước mặt và một phút hồi tưởng. Đúng là khi tìm Bình An để báo rằng Lâm Bình đang trong tình trạng nguy kịch thì cậu đã liên lạc với cô ta. Vì hôm đó, không ai có thể gọi cho Bình An, cậu lại thấy cô ấy đi chung với Hoàng Ngọc, cho nên đã đến trường để hỏi số điện thoại của cô. Khi đến nhà mới biết Bình An bị nhốt trong kho đông lạnh. Còn cô gái này lúc trên đường tìm người giúp, bệnh tim lại tái phát nên đã ngất đi. Dù sao đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn và Bình An hiện vẫn khoẻ mạnh. Chỉ thật bất ngờ khi cô gái này lại cứ canh cánh trong lòng vấn đề này như thế. Nhưng thôi. Cũng không phải chuyện của cậu. Giờ Hoàng Dương đã đủ phiền rồi.
"Mà sao cô lại ở đây?"
"À, mình là chủ của nơi này. Nghe lạ quá phải không?"
"Không"
Cậu đáp một câu cụt lủn rồi uống tiếp, tỏ ý không muốn nói chuyện.
Như hiểu ý, Hoàng Ngọc liền đưa tay rót một ly rượu.
"Uống một mình sẽ càng buồn hơn. Để mình uống với cậu. Với gọi chút đồ nhắm, không cồn ruột lắm"
Hoàng Dương chẳng phản đối gì việc này. Sao cũng được.
Cả hai ngồi như vậy không biết bao lâu. Hoàng Ngọc cứ nói. Hoàng Dương cứ nghe. Và phải nói là cô ta rất biết cách ăn nói. Cậu không hề cảm thấy phiền hay khó chịu. Thậm chí là còn bình tâm đôi chút.
"Ừm... Hình như cậu có điện thoại thì phải? Mình để ý là nó nhấp nháy mấy lần rồi"
Hoàng Ngọc nói, ánh mắt hướng về phía chiếc di động đặt trên bàn. Hoàng Dương cũng biết là có người gọi. Chỉ là cậu lại lơ đi.
"Kệ nó"
Thế nhưng ngẫm nghĩ một hồi, cậu lại quyết định mở ra xem thử. Chà. Nhiều người gọi phết. Cả số lạ lẫn số quen. Hoàng Ngọc biết ý mà rời đi. Hoàng Dương bấm máy trả lời cuộc gọi gần nhất. Là anh trai.
"Này. Em ở đâu thế hả? Có biết là mọi người lo lắng không? Về ngay. Con bé Bình An đi tìm em mà đang lái xe chạy vòng vòng ngoài đường kia kìa"
Hoàng Dương chưa kịp nói câu nào đã bị ông anh mình sạc cho một trận. Mà khoan. Anh ấy vừa nói gì cơ?
"Anh bảo sao? Cậu ấy làm sao cơ?"
"Tự gọi kiểm chứng đi"
Dứt lời, Vũ Phong cúp máy cái rụp. Hoàng Dương lo lắng, lập tức gọi điện cho Bình An. Cái cô ngốc này lại làm chuyện điên khùng gì vậy?
"Alô, cuối cùng thì cậu cũng gọi rồi. Tớ còn tưởng là phải xới tung cái thành phố này để tìm cậu nữa chứ?"
Bình An là người lên tiếng trước.
"Này, cậu đang làm gì thế hả? Anh Phong nói cậu lái xe vòng vòng tức là sao?"
"Thì là như thế đó. Cậu đến chỗ bờ sông SG đi. Tớ có chuyện cần nói"
"Này, tại sao lại..."
"Cứ vậy nha. Giờ tớ có việc cần xử lý. Không gặp không về. Bye!"
Chẳng để cậu nói thêm câu nào, cô đã cúp máy. Hoàng Dương không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng giọng điệu của cô gấp gáp như thế, lần đầu tiên cậu thấy. Thôi thì cứ gặp rồi tính sau.
Nhìn theo bóng dáng Hoàng Dương rời khỏi, đôi mắt của Hoàng Ngọc thoáng hiện lên chút điều gì kỳ lạ.
Về phần Bình An, sau cuộc nói chuyện với Hoàng Dương, cô đã xác định được điểm đến tiếp theo. Nhưng trước tiên là cần xử lý "phiền phức" cái đã.
"Chiếc xe biển số xxxx trước mặt. Đề nghị tấp vào lề. Tôi nhắc lại..."
Trên đường, một khung cảnh khá thú vị đang diễn ra: nguyên một biệt đội robo tuần tra đang rượt theo một chiếc xe màu trắng. Cô gái nhỏ lắc đầu ngán ngẩm. Nghĩ có thể bì với xe đua sao? Đôi tay thoăn thoắt di chuyển trên bàn điều khiển. Nụ cười ngạo nghễ hiện lên trên khuôn mặt cô. Nào! Đến lúc tăng tốc rồi!