"...Hiểu rồi chứ. Nguồn gốc khiến Bình An tự mình tách ra khỏi mọi người chính là cậu...". Câu nói của Hoàng Dương cứ văng vẳng bên tai khiến Lâm Bình vô cùng bức bối. Cậu yêu thương con bé còn không hết, làm sao đột nhiên lại trở thành nguyên do gây tổn hại cho nó chứ? Dù gì thì Lâm Bình cũng cảm thấy mình nên làm điều gì đó. Bởi nếu tiếp tục vậy, Bình An sẽ ngày càng tự đẩy mình ra xa khỏi cậu và những người khác.
"Cốc...cốc..."
Bình An đang ngồi trong phòng đọc sách. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nói vọng ra.
"Anh hai ạ?"
"Ừ. Anh đây. Em xuống nhà nói chuyện với anh chút nhé"
Bình An liếc thêm vài dòng nữa rồi gấp cuốn sách lại, theo anh trai xuống phòng khách.
Cả hai anh em họ Lê ngồi xuống ghế sofa, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng nói gì. Một không khí xa lạ bao trùm cả căn phòng. Lâm Bình lần đầu tiên ý thức được giữa mình và em gái có một khoảng trống lớn cỡ nào. Lúc nãy trên đường về, cậu còn nghĩ ra biết bao lời sẽ hỏi Bình An. Nhưng giờ, tất cả đều tan biến cả.
"Nếu không có chuyện gì thì em lên lầu trước"
Bình An đứng lên, chuẩn bị bước đi. Không thể tiếp tục trì hoãn và để nút thắt này trong lòng nữa, Lâm Bình quyết định nói.
"Em ngồi xuống đi. Nghe anh hỏi đây"
Chớp mắt một cái, cô gái nhỏ lại ngồi xuống, khuôn mặt tĩnh lặng không chút gợn sóng.
"Anh nghe bảo dạo này, nhất là từ khi lên lớp , em ngày càng xa cách với mọi người phải không?"
Với tay rót ly nước cho mình và anh trai, giọng nói của cô nhàn nhạt vang lên.
"Chẳng có gì đâu. Anh không cần lo về chuyện đó"
Lâm Bình nhíu mày khó chịu.
"Anh là anh trai em. Tại sao lại không cần lo chứ?"
Bình An lắc nhẹ ly nước, rồi nhìn vào anh trai, cười buồn.
"Chúng ta bằng tuổi nhau, nên anh cũng đừng bao bọc em quá. Cuộc sống riêng của em thì để em tự giải quyết"
Đứng dậy đập rầm hai tay xuống bàn, Lâm Bình quát lớn.
"Em đang nói cái quái gì thế hả? Gì thì gì, anh vẫn là anh của em. Bổn phận của một người anh chẳng phải là bảo vệ cho em gái mình sao?"
Cô ngước mặt lên, sống mũi cảm thấy hơi cay. Nhưng khi lời thốt ra lại trở nên vô tình như ngàn mũi kim đâm vào trái tim anh mình.
"Điều đó làm em khó chịu nhiều hơn. Như hôm nay, anh nhờ cô gái tên Thu Lan đến kết bạn với em làm gì? Đúng là hôm nay em không nghe những lời bàn tán về mình. Nhưng, vậy thì sao chứ? Ngừng bàn tán đâu có nghĩa là họ thích em? Kết bạn với em mà là vì anh thì kết bạn làm gì? Em không cần kiểu bạn giả tạo như thế. Anh chưa bao giờ xem xét cảm nhận của em cả"
"Vậy thì em phải nói cho anh nghe chứ?"
Bình An cũng đứng dậy. Cảm xúc bao năm hệt như trái bóng quá căng mà vỡ tung. Tựa như những đợt sóng lớn cuộn trào trong lồng ngực, cô nói như hét.
"Anh muốn nghe? Từ khi biết đến cái thứ được gọi là King of speed, anh đã bao giờ nghe em nói chưa? Anh có bao giờ biết là em đã cô đơn như thế nào? Đâm đầu vào học để làm gì? Rồi thì khi em phát hiện ra người được em coi là bạn hóa ra chỉ đang lợi dụng em. Mà nguyên do lại chính là anh. Em đã buồn, ngồi khóc một mình mà không dám nói. Những lúc đó anh ở đâu? Bảo vệ em? Vâng, nhờ anh mà em luôn tự nghĩ mình thật kém cỏi, thật vô dụng. Em như muốn phát điên lên. Anh có biết không?"
Khuôn mặt đỏ gắt. Nước mắt lăn dài trên gò má. Bình An cay đắng, nói trong tiếng đứt đoạn.
"Em... Em đã... luôn rất rất... cô đơn. Em cảm thấy như... trên cõi đời này chẳng ai thích em..."
Thế rồi, những tiếng nức nở ngày càng lớn. Mọi điều dồn nén bấy lâu đều được nói ra. Bình An ngồi sụp xuống ghế, ôm mặt khóc.
Đi qua chỗ em gái ngồi, cậu nhẹ nhàng kéo cô lại gần, vuốt nhẹ mái tóc. Bằng giọng nói trầm ấm, cậu dỗ dành Bình An như ngày còn nhỏ.
"Thôi nào, em gái ngoan. Đừng khóc nữa. Anh xin lỗi nhé. Ngoan nào. Rồi anh mua kẹo cho"
Cô gục hẳn vào vai anh trai, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.
"Em... Em ghét... ghét anh hai lắm..."
"Ừ. Nhưng anh hai vẫn thương em lắm."
Ngày //
Bình An mặc một chiếc váy màu xanh nhạt. Cô đứng gần một cái cây to ở công viên X. Tâm trạng vui vẻ vô cùng. Ngày hôm qua, sau khi nói chuyện với anh trai, mọi nút thắt trong lòng cô như được gỡ bỏ. Vì vậy nên, hai anh em họ quyết định sẽ đi chơi vào chiều nay. Còn tại sao lại ở công viên này ư? Lý do là cô được Hoàng Dương tư vấn. Nghe bảo gần công viên này đang có buổi thử nghiệm "con chíp thông minh nhân tạo". Bất cứ vật nào được nó gắn vào thì sẽ có thể tự do chuyển động. Và đợt thử nghiệm này lại là một chiếc ô tô rất hoành tráng.
Bình An thích những thứ liên quan đến khoa học. Còn anh trai cô thì thích xe. Lựa chọn này đúng chuẩn là sự kết hợp sở thích của hai anh em rồi.
Nhưng Bình An cũng không thể ngờ mọi cảm xúc cô dồn nén bấy lâu lại có thể giải tỏa chỉ trong một cuộc đối thoại nhanh chóng đến thế. Có lẽ rằng, mọi chuyện chưa bao giờ trầm trọng như cô suy nghĩ. Chỉ vì cảm giác lệch lạc, đặt mọi chuyện trở nên nghiêm trọng mà cô đã tự dắt mình đến con đường ngày hôm nay. Sau khi nói hết mọi chuyện cho anh trai, cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Nếu biết sớm thế này, cô đã tóm cổ anh mình ra nói chuyện từ lâu rồi.
Bình An khẽ mỉm cười vì sự ngốc nghếch, hay suy diễn của mình. Đeo headphone nghe bản nhạc ưa thích, cô nhắm mắt lại hưởng thụ.
Anh hai cô có lẽ đã kết thúc buổi họp và sắp đến rồi. Tự dưng cô thấy giống như mình đang đi hẹn hò vậy. Dù là cô chưa từng có bạn trai. À phải, vì anh trai là người rất quan trọng với cô mà.
Bên tai Bình An chợt vang lên tiếng gọi tên cô...
Ngày...tháng...năm...
Tôi mở mắt ra và quay lại. Ánh đèn chớp tắt rọi thẳng vào mắt. Tiếng còi lớn đến nỗi át cả bản nhạc. Chỉ một giây nữa để tôi ý thức được mọi chuyện. Tôi sắp chết. Một chiếc xe ô tô đang lao đến tôi với tốc độ cực nhanh. Không kịp rồi. Tôi nhắm mắt lại, đợi tử thần.
"Rầm"
Một âm thanh kinh khủng vang lên. Mở mắt ra, cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện. Hình như lúc đó, tôi đã gỡ tai nghe và vứt xuống đất. Bởi tôi muốn bằng mọi giác quan của mình cảm nhận xem điều gì đã xảy ra. Chầm chậm tiến lại gần, đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Trái tim như ngừng đập. Không gian vỡ vụn. Trước mắt tôi là hình ảnh hai chiếc xe đua đâm vào nhau. Chúng đã trở nên hoàn toàn biến dạng. Nhưng, tôi vẫn có thể nhận ra một trong hai chiếc xe đó...
Tôi biết chứ. Có chết tôi cũng nhận ra chiếc xe mà tôi từng ghét cay ghét đắng.
Black Moon!
Bước chân trở nên nhanh hơn. Tôi cứ cầu nguyện. Rồi lại cầu nguyện. Hi vọng. Và hi vọng.
Cho đến khi nhìn được người nằm bên trong chiếc xe đen.
Thế giới quanh tôi sụp đổ hoàn toàn.
Tại sao người đó lại nhắm mắt? Máu kia tại sao lại chảy?
Anh hai!!!
Tại sao? Tại sao? Tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi. Em xin anh. Em xin anh đó.
(Trích nhật ký của Lê Thị Bình An)