Sau khi dì Hà dùng hết sức mới mang được cái thùng tắm lên phòng, để xuống dưới đất, hỏi: “Cô đang uống gì vậy?”
“Không phải là dì để bọn nhóc mang nước gừng đến đây sao?” Đào Anh Thy hỏi.
“Nước gừng là để ngâm chân, không phải để uống”
“..” Đào Anh Thy nhìn cái bát ở trên tay, lại nhìn nước ở trong thùng tắm, sau đó trực tiếp ngã xuống trên giường, ôi trời ơi! Cô đã uống nước để ngâm chân!
Trên gương mặt của sáu đứa nhóc tràn đầy dấu hỏi chấm, nhìn Đào Anh Thy đang sụp đổ ở trên giường.
Cũng may chỉ là gừng và hoa tiêu, không có vấn đề gì lớn cả.
Sau khi sáu đứa nhóc bị dì Hà đưa ra ngoài, Đào Anh Thy vừa ngâm chân, vừa gọi điện thoại cho Chương Vĩ: “Trợ lý Vĩ này, hôm nay tôi sẽ đi muộn một chút, bên chỗ tôi đang có chút việc, tôi xin nghỉ phép hai giờ, có được không?”
“Được rồi, vậy cô nhớ kĩ chiều nay có một cuộc họp hội nghị”
“Vâng, tôi đã biết rồi”
Dì Hà đưa sáu đứa nhóc đến nhà trẻ, sau khi cô ngâm chân cũng ra mồ hôi toàn thân, cảm thấy thân thế nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.
Liên gọi điện thoại cho dì Hà rồi đi đến công ty.
Chỉ là, Đào Anh Thy đã đánh giá quá cao thân thể của mình rồi.
Vừa đến trạm xe lửa cô đã cảm thấy choáng váng, môi một bước đi đều rất phí sức.
Đào Anh Thy không đi được mấy mét, cô đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, trước mắt cô đã biến thành màu đen, thân thể mềm nhũn, ngã xuống ven đường.
Những người qua đường nhìn thấy vậy thì vây quanh cô: “Ai nha, người này bị sao vậy?”
“Hình như là bị ngất xỉu”
“Tại sao lại ngất xỉu? Bị đụng vào à? Sẽ không phải là mắc bệnh gì chứ?”
“Có phải là người ăn vạ giả vờ bị đụng không?”
Sau khi có kiếu nói chuyện này, thì không có ai đám bước lên phía trước.
Một chiếc xe thể thao dừng ở ven đường, một người có đôi chân thon dài bước ra từ trong xe, sau khi xuống xe, đi đến tách đám người kia ra, xuất hiện trước mặt Đào Anh Thy đang té xỉu, lập tức ôm người lên trên xe.
Chiếc xe mau chóng phóng vọt đi.
Hội nghị lúc một giờ chiều.
Các quản lý cấp cao lần lượt tiến vào phòng họp.
Diêu Thanh đang đứng ở phía trước cửa chính.
Chương Vĩ hỏi cô ta: “Tại sao lại là cô? Đào Anh Thy đâu?”
“Đào Anh Thy đã xin nghỉ bệnh rồi ạ”
“Nghỉ bệnh? Cô ta bị bệnh sao?”
“Tôi cũng không rõ lắm, khi tôi gọi điện thoại đến, thì có một người đàn ông nghe điện thoại, nói rằng Đào Anh Thy bị cảm lạnh, cần phải nghỉ ngơi..” Diêu Thanh nói, sau khi nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đi đến gần, lập tức ngậm miệng lại.
Chương Vĩ cũng hơi lùi lại: “Ngài Hải Minh”
Gương mặt của Tư Hải Minh lạnh lùng đi qua, khí thế toàn thân của anh chèn ép người khác đến mức không thể thở nổi.
Chương Vĩ biết lời nói vừa rồi, ngài Hải Minh đã nghe thấy, mắt nhìn Diêu Thanh nói: “Lần sau việc đổi vị trí làm việc thì phải báo cho tôi sớm hơn”
“Vâng ạ”
Lông thi thật dài của Đào Anh Thy khẽ rung rung, cô mở mắt ra, mang theo sự mê man.
Trần nhà màu trắng, mùi thuốc gay mũi, cô đang ở trong bệnh viện sao?
Trên mu bàn tay của cô còn có kim truyền nước ghim lại, nước thuốc chảy xuống từ ống truyền mềm mại.
“Đừng lộn xôn” Đột nhiên có một âm thanh của một người đàn ông khiến cho Đào Anh Thy sửng sốt một chút, quay sang thì thấy Tư Viên Hằng đang ngồi ở một chiếc ghế khác.
Sắc mắt có chút bất lực của Đào Anh Thy lập tức trầm xuống.
“Đối với một người cứu cô ở ven đường, thái độ của cô vốn dĩ nên tốt hơn mới đúng?” Tư Viễn Hằng hỏi.
“Lần sau khi anh nhìn thấy loại chuyện này, thì cứ làm như không thấy là được”
“Như vậy thì sao được? Tốt xấu gì cô cũng là bạn gái cũ của tôi, à phải rồi, cô không thích tôi mang ba chữ “bạn gái cũ” ra
nói, nhưng mà, cũng đâu thể thay đổi được sự thật” Tư Viễn Hằng hơi cong môi lên, ánh mắt rất tùy ý mà nhìn cô.
Đào Anh Thy cũng không muốn tranh luận cùng với anh ta, cô đã hôn mê ở đây bao nhiêu lâu rồi? Đã mấy giờ rồi? Cô còn muốn đi đến công ty!
Quan trọng nhất là, cô không muốn nhìn thấy gương mặt của tên đàn ông xấu xa Tư Viễn Hằng này.
Nhưng mà nhìn bình truyền nước này thì có vẻ như không thể xong trong một lát được…
“Trên cổ của cô là có chuyện gì xảy ra vậy?” Tư Viên Hằng hỏi.