Vẻ mặt Dung Tư Thành cũng xám xịt, vốn dĩ anh cho rằng mình sẽ thua, nhưng không ngờ cô còn nhỏ hơn anh.
Trò chơi tiếp tục, hai người họ giống như bị trúng ma chú tuần hoàn vô hạn: Trong hai giờ liền, Mộ Yến Lệ chưa từng thắng, những chai rượu bày trên bàn gần như là do cô uống hết.
Lúc này, Dung Tư Thành đổ được mười một điểm.
Vẻ mặt anh xám xịt, anh muốn thua cũng không thua được, xem ra đã có xu thể thắng tiếp, anh dứt khoát uống cạn ly rượu trước mặt.
Đổ thêm lần nữa, lần này đổ được bảy điểm, tuy rằng không nhỏ, nhưng chỉ cần Mộ Yến Lệ đổ lớn một chút thì vẫn có cơ hội thắng.
Mộ Yến Lệ len lén liếc nhìn số điểm, mười điểm, có lẽ có thể thử.
Cốc màu mở ra, quả nhiên ván này Mộ Yến Lệ thắng, cô vui vẻ chỉ vào ly rượu trên bàn, nói với Dung Tư Thành: "Cuối cùng cũng đến lượt anh uống rồi."
Dung Tư Thành cũng vui vẻ, cuối cùng anh cũng thua một ván.
Anh nhìn cô, trong đôi mắt điểm xuyết vô số ngôi sao: "Tôi không muốn uống rượu!"
Mộ Yến Lệ sững sờ, cồn trong rượu làm đại não phản ứng chậm lại: "Không uống rượu thì làm gì?"
Đôi mắt đen nhánh của cô chứa đầy tức giận, cô chỉ tay vào anh: "Anh đùa với tôi à?"
Dung Tư Thành nằm lấy ngón tay mảnh khảnh của cô: "Không, tôi muốn chia sẻ một bí mật với em."
Mộ Yến Lệ vào một cái rút ngón tay của mình về: "Được rồi, anh nói đi."
Dung Tư Thành vừa tức giận vừa buồn cười, rõ ràng đã say rồi mà sự phòng bị trong tiềm thức vẫn còn.
"Tôi thích một người."
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Ừ, chuyện này anh có nói rồi!" "Vậy em có muốn biết người đó là ai không?" Giọng điệu của Dung Tư Thành rất giống một con sói xám lớn đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ Mộ Yến Lệ chỉ là phản ứng chậm chứ không ngốc, đại não xoay chuyển vài vòng, theo bản năng cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút nguy hiểm: "Tôi...!không muốn biết!"
Dung Tư Thành: "..."
Rốt cuộc cô có say hay không? “Anh đổi một bí mật khác đi!” Mộ Yến Lệ nói.
Dung Tư Thành thở dài, cô vẫn luôn đề phòng mọi người như vậy sao? Hay chỉ đề phòng mỗi anh thôi? "Em muốn nghe chuyện gì?"
Mộ Yến Lệ suy nghĩ một chút: "Kể tôi nghe về em trai anh đi!"
Trái tim của Dung Tư Thành nặng nề, rồi lên tiếng hỏi: "Em có hứng thú với cậu ấy à?"
Mộ Yến Lệ nhìn anh cười, chậm rãi gật đầu.
Dung Tư Thành thở một hơi dài, cô có ý gì? Cô thích Vấn Tiêu?
Anh sâu sắc nhìn cô, cô lấy tay chống cằm, lúc nhìn anh mang theo sự quyến rũ mê ly,giống như yêu tinh hại nước, trong lúc vô tình phóng ra sức hấp dẫn mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chối từ.
Chắc là do cô vẫn còn say chứ hiếm khi thấy cô như thế này.
Dung Tư Thành nuốt nước bọt: "Em muốn biết gì về cậu ấy?"
Mộ Yến Lệ suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu ấy có thường ở một mình không?"
Dung Tư Thành nói: "Ừ, chắc là vậy!"
Mộ Yến Lệ cảm thấy có chút đồng cảm: "Cậu ấy rất đáng thương, không có người thân nào ở bên cạnh giống như tôi vậy! À đúng rồi, anh chờ tôi chút."
Nói xong, cô nghiêng ngả đứng dậy.
Dung Tư Thành lo cô sẽ ngã nên giữ khoảng cách không gần không xa đi theo sau lưng cô, thấy cô đi thẳng tới phòng khách rồi lấy ra một hộp kẹo từ trong ngăn kéo nhỏ.
Trong lòng anh vô cùng vui mừng, hóa ra là cô mua kẹo cho anh, có lần cô còn tặng kẹo cho Vấn Tiêu khiến anh bị kích thích mạnh mẽ.
Tuy rằng lần này do anh chủ động yêu cầu, nhưng đối với anh đó vẫn là chuyện rất vui.
Mộ Yến Lệ cầm hộp kẹo nhét vào tay Dung Tư Thành, anh còn chưa kịp lộ ra nét mặt vui mừng thì cô đã thốt lên: "Anh đưa cái này cho Tề Vấn Tiêu"
Nói xong cô quay lại bàn ăn ngồi.
Chỉ còn Dung Tư Thành đang ngây ngốc đứng tại chỗ, kẹo này hoàn toàn không phải cho anh mà là cho Vấn Tiêu?
Vậy mà anh còn hạnh phúc một lúc lâu đấy.
Cảm giác xót xa ùn ùn kéo đến bao trùm lấy anh, không hiểu sao đôi mắt anh lúc nhìn Mộ Yến Lệ giống như là bị thương.
Cô chỉ mới gặp Vấn Tiêu bao nhiêu lần chứ? Vậy mà đã để trong lòng luôn rồi? “Em bảo tôi đưa hộp kẹo này cho Vấn Tiêu?” Anh nhìn cô rồi không cam lòng hỏi lại.
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Tôi cảm giác được Vấn Tiêu vẫn rất quan tâm đến người anh trai là anh đấy.
Anh đưa thứ này cho cậu ấy thì hẳn là cậu ấy sẽ rất vui"
Dung Tư Thành cười lạnh, không muốn nói lời nào, chỉ vì muốn dỗ dành trái tim Vấn Tiêu đúng không? Rốt cuộc cô có quan tâm anh chút nào không?.
Đọc thêm nhiều truyện ở [ TrumTruye n.OR G ]
Anh muốn bỏ đi trong cơn tức giận, nhưng trên thực tế anh chỉ bước đến bên cạnh Mộ Yến Lê, rũ mắt liếc nhìn cô.
Dáng người cao lớn của anh mang theo cảm giác áp bức không thể giải thích được, Mộ Yến Lệ nghi ngờ nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
Dung Tư Thành hỏi: "Kẹo của tôi đâu?"
Mộ Yến Lệ cau mày: "Chỉ có một hộp này thôi."
Dung Tư Thành tức giận đến không biết nên nói gì cho phải, chỉ có một hộp nên mới muốn đưa cho người quan trọng hơn đúng không? "Mộ Yến Lệ! Em có trái tim không vậy?"
Mộ Yến Lệ chớp chớp mắt, có vẻ như những lời này không được dễ nghe cho lắm, cô khó khăn trừng lại anh: "Ngài Dung, sao anh lại mắng tôi?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Khuôn mặt Dung Tư Thành tối sầm, giống như tầng mây tích tụ trước trận mưa lớn: "Hình như tôi nghe được em vừa gọi tôi là ngài Dung sao?"
Mộ Yến Lệ nhìn anh hồi lâu, ngoan ngoãn gọi: "Dung Tư Thành!" Dáng vẻ nghe lời của cô xua đi không ít dấm chua của Dung Tư Thành.
Anh hỏi lại: "Em thích Vấn Tiêu à?" Mộ Yến Lệ cau mày: "Anh không thích sao?" "Tôi hỏi em có thích không?"
Mộ Yến Lệ không hiểu lắm gật đầu: "Tôi thích chứ." Dung Tư Thành tức giận quay lưng bỏ đi.
Mộ Yến Lệ kêu một tiếng, sao anh lại bỏ đi vậy?
Cô đứng dậy đuổi theo anh, nhưng có lẽ do tác dụng của cồn rượu, chân bước loạng choạng.
Vốn dĩ muốn kéo anh lại, kết quả cả người không theo khống chế mà nhào về phía anh.
Dung Tư Thành cảm nhận phía sau có tiếng bước chân, vừa quay đầu đã nhìn thấy cảnh tượng cô ngã xuống càng làm anh hoảng sợ, dùng tốc độ ánh sáng ôm lấy cô.
Nhưng anh vẫn bị Mộ Yến Lệ ngã đè xuống đất.
Dung Tư Thành bị nên xuống đất nên bật ra tiếng rên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dung Tư Thành buồn bực, rõ ràng anh biết cô đã say rồi mà còn so đo với một con ma men làm gì?
Mộ Yến Lệ cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng, giống như quay tại chỗ mấy trăm vòng nhưng trong lòng lại sáng như gương, còn nói bản thân ngàn lỵ không say, chẳng phải bây giờ say bí tỉ rồi sao!
Cô biết rất rõ cô đang đè lên người Dung Tư Thành, nhưng đại não lại không đưa ra mệnh lệnh cho cô đứng lên khỏi người anh.
Nhịp tim của Dung Tư Thành đột nhiên tăng nhanh, nhìn thấy môi cô gần ngay bên cạnh, anh bất giác nuốt nước bọt rồi dùng bàn tay to ấn đầu Mộ Yến Lệ xuống.
Hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau, ngay khi cách môi cô còn chưa đến một cm, bỗng nhiên cánh cửa phòng khách bị người khác mở ra kèm theo đó là một giọng nữ ngái ngủ: "Yến Lệ, cậu đang làm gì vậy?"
Dung Tư Thành nghe tiếng nhìn lại thì thấy Thẩm Hoa Linh đang mơ màng buồn ngủ đứng ở cửa, những ý nghĩ xấu xa trong lòng nhanh chóng biến mất không còn gì.
Mộ Yến Lệ đã nhìn thấy Thẩm Hoa Linh: "Cậu dậy rồi hả? Nhìn mấy món tớ làm nè!" ý định trước tiên của cô vẫn là khoe khoang mấy món ăn của mình với cô ấy mà hoàn toàn quên mất tình thế khó xử của cô vào lúc này.
Thẩm Hoa Linh bị kinh hãi đến mức trợn to hai mắt, cô ấy cũng nhìn rõ tình cảnh trước mắt, Yến Lệ đang đè Dung Tư Thành ở dưới thân.
Chuyện này...!có phải hơi bạo một chút không?.