Mộ Ngọc Tú không muốn cho Tần Ánh đi lắm, cô ta cũng có sự kiêu ngạo của mình, không có chuyện gì mà cứ quan tâm người khác thì rõ ràng là chột dạ.
Nhưng cô ta lại thật sự muốn biết được rằng phía đối diện có tình hình gì, do dự một lát thì gật đầu: "Vậy em cẩn thận một chút, giả vờ như không để ý rồi đi qua đó là được."
Tần Ảnh lên tiếng đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Mộ Ngọc Tú vẫn luôn đứng nhìn ra cửa sổ, trông thấy Tân Ánh quan sát xung quanh rồi chạy qua, trông thấy cô ta đang ghé sát vào cửa sổ nhà người ta nhìn lén, rồi lại trông thấy cô ta vội vàng chạy nhanh trở về.
Sau đó, cô ta nghe thấy tiếng mở cửa phòng, nghe thấy tiếng thở hổn hển của Tần Ánh: "Chị Tú, tiệm, tiệm cô ta..."
Không chờ cô ta nói xong, Mộ Ngọc Tú đã có chút không kiên nhẫn rồi: "Cô chạy cái gì, bảo cô giả vờ như không thèm để ý rồi đi qua đó nhìn thử xem, bộ dạng này của cô hệt như kẻ trộm vậy.
Bọn họ mà quay lại nhìn thấy thì ra cái gì chứ?"
Tân Ảnh xua tay: "Sẽ không quay lại đầu"
Mộ Ngọc Tú nghe vậy thì mơ hồ: "Cái gì?"
Tần Ánh đỡ đầu gối thở hổn hển một hồi lâu rồi mới lên tiếng đáp lại: "Quần áo của bọn họ đều bán sạch rồi, không còn dư lại cái nào cả."
Mộ Ngọc Tú trừng lớn hai mắt: "Cô nói cái gì, thật sự đều bản sạch cả rồi?"
Tần Ánh gật đầu, cô ta cũng bị dọa sợ luôn rồi, mặc dù vừa mới nãy cô ta cũng đoán như vậy,nhưng căn bản không hề để trong lòng.
Dù sao thì chuyện này không thể nào xảy ra được, cô ta vẫn còn nhớ thời điểm Studio của Ngọc Tú khai trương bán được bao nhiêu cái.
Năm cái thì phải? Mộ Ngọc Tú còn nói rằng bản như vậy là không tệ đây.
Vậy mà bên kia chỉ trong vòng hơn nửa tiếng đồng hồ đã bán sạch toàn bộ quần áo rồi?
Trong nháy mắt, Mộ Ngọc Tú liền té ngã ra ghế sô pha.
Tuy nói rằng toàn bộ quảng cáo trên đường phố đều tuyên truyền cho cô ta, nhưng như thế này thì cũng nhanh quá rồi.
"Bọn họ chuẩn bị tổng cộng bao nhiêu?" Cô ta chậm chạp hỏi.
Tân Ánh đáp: "Chỉ riêng manơcanh thì chính là hơn hai mươi, nhưng quần áo có sẵn chắc chắn là nhiều hơn số đó, dù sao thì trên người manơcanh cũng đã không còn quần áo nữa."
Mộ Ngọc Tú có chút thất thần nhìn sang phía đối diện, đúng vậy, lúc đó cô ta còn chuẩn bị bốn mươi bộ.
Mộ Yến Lệ ra mặt hoành tráng như thế, làm sao có thể chỉ có hai mươi bộ được.
Mộ Yến Lệ quả thật không chừa lại cho cô ta chút đường sống nào.
Bữa tiệc ở khách sạn cũng đã sắp đến lúc kết thúc rồi, Mộ Yến Lệ là người làm chủ đương nhiên là phải đi kính rượu.
Mặc dù tửu lượng của cô không tệ, nhưng cứ kính mỗi người một ly rồi tiếp diễn hai tiếng đồng hồ, cô cũng thấy hơi say rồi, bước chân bắt đầu không thể khống chế được mà hơi nghiêng ngả.
Cũng không biết hai chân trái phải sao lại không thể phối hợp tốt được, đột nhiên suýt chút nữa đã lảo đảo ngã sấp xuống, cũng may mà có người đỡ cô lại.
Cô hoang mang quay đầu lại nhìn người đó, sau đó thì bật cười: "Dung Tư Thành?"
Dung Tư Thành bất đắc dĩ nói: "Tửu lượng tốt cũng không thể uống như thế, em uống mỗi bàn một ly là được, làm gì có ai mà kính rượu mỗi người một ly như em?"
Khuôn mặt Mộ Yến Lệ đỏ bừng, ánh mắt cũng đã có chút mơ màng, khi mỉm cười hai mắt cong lại như trăng lưỡi liềm: "Tôi rất vui!"
Dung Tư Thành đỡ cô, nuông chiều nói: "Biết là em vui rồi, còn lại thì để tôi.
Em ngồi nghỉ một lát đi.".
Xin hãy đọc truyện tại ( TrùmTr uyện.
O R G )
Mộ Yến Lệ lên tiếng: "Không cần, tôi không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.
Chỉ còn lại một bàn thôi, tôi có thể mà!" "Vậy tôi uống thay em, như vậy được rồi chứ?" Dung
Tư Thành Thỏa hiệp nói.
Đôi mắt mơ màng của Mộ Yên Lê khẽ nhấp nháy, sau đó lại lắc đầu: "Không được."
Dung Tư Thành nhíu mày: "Sao lại không được? Tôi cũng là một trong những cổ đông." Cô cứ cổ chấp đẩy anh ra thật xa như vậy sao?
Chân mày Mộ Yến Lệ cũng nhíu chặt lại, một dáng vẻ đứng đắn nói lý lẽ với anh: "Anh phải lái xe đó."
Nghe thấy vậy, cơn tức giận vừa dâng lên của Dung Tư Thành trong nháy mắt liền tan biển sạch sẽ tựa như quả bóng cao su xì hơi: "Không sao, đến lúc đó bảo Tô Kiệm qua đón chúng
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Vậy cũng được."
Dung Tư Thành vừa bực lại vừa buồn cười, trông có cũng thật miễn cưỡng.
Dần cô đi tới bàn cuối cùng, may mà đây chỉ còn toàn người của mình, nhưng bởi vì là người của mình thì ánh mắt lại càng hiểu thấu hơn, bọn họ nhìn ra Dung Tư Thành có tâm tư thay Mộ Yến Lệ ngăn rượu đấy.
Thế là hết người này đến người khác, dù uống rượu hay không uống rượu đều khăng khăng muốn uống với Mộ Yến Lệ.
Người thứ nhất là Sở Minh Hoàng, anh ấy liếc mắt nhìn Dung Tư Thành, sau đó nâng ly rượu tươi cười với Mộ Yến Lệ: "Yến Lệ, hôm nay Studio của em khai trương, em lớn nhất: Anh kính em một lỵ, cũng không nói mấy lời mà kinh doanh phát đạt gì nữa, bởi vì anh biết việc kinh doanh của em nhất định sẽ rất phát triển.
Anh chúc em có một người thương yêu, mỗi ngày đều tràn đầy niềm vui.
Mộ Yến Lệ cười đáp: "Cảm ơn anh họ." Nói xong liền nâng ly muốn uống cạn.
Dung Tư Thành đoạt lấy ly rượu của cô: "Yến Lệ uống nhiều rồi, tôi uống thay cô ấy."
Sở Minh Hoàng cười nói: "Ồ, như vậy thì không được.
Mặc dù tôi biết Studio cũng có cổ phần của anh hưng anh là anh, Yến Lệ là Yến Lê.
Anh muốn thay con bé uống cũng được, nhưng phải uống hai ly!
Nhìn ra Dung Tư Thành thích Yến Lệ, Sở Minh Hoàng cũng không cảm thấy sợ Dung Tư Thành nữa.
Nói thế nào nhỉ, dù sao thì anh cũng là anh vợ của Dung Tư Thành đấy!
Tất nhiên Dung Tư Thành cũng hiểu được lợi và hại trong đó, ở trước mặt anh vợ dù sao cũng không dám lỗ mãng, suy cho cùng thì anh cũng đang theo đuổi em gái người ta đấy.
Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Vì thế liền ngoan ngoãn đáp lời: "Được!"
Nói xong, anh uống cạn ly rượu của Mộ Yến Lệ, sau đó lại rót cho mình một ly rồi cười nói: "Cảm ơn anh họ đã đến đây ủng hộ." Nói xong thì nâng lỵ với Sở Minh Hoàng.
Sở Minh Hoàng cũng đứng lên, cười nói: "Khách khí, khách khí rồi, chúc Studio của hai người phát đạt hưng thịnh"
Mọi người trên bàn đều nói lời tán thưởng, tất cả đều là bộ dáng hào hứng xem náo nhiệt.
Đặc biệt là Thẩm Hoa Linh thì so với bất cứ ai cũng đều kích động hơn, Lâm Hà Vinh liếc mắt nhìn cô ấy: "Đồ ngốc nhà cô, người ta uống rượu thì cô kích động cái gì chứ?"
Thẩm Hoa Linh trừng mắt nhìn lại: "Tôi tự nguyện, anh quản được tôi à?"
Ánh mắt của Trương Linh Đan ung dung đảo qua đảo lại quan sát hai người Thẩm Hoa Linh và Lâm Hà Vinh, khỏe môi nhếch lên đầy châm chọc, cầm lấy đồ uống trên bản nhẹ nhàng nhấp một ngụm
Sắc mặt Tề Vấn Tiêu thì lại trầm xuống, chẳng lẽ bọn họ thật sự ở bên nhau rồi à? Anh ấy không sợ liên lụy đến
Anh nhìn Dung Tư Thành, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc ben "Gọi anh họ đến trời chảy như vậy! Lẽ nào ngoài vai trò cổ động của Studio, anh còn có thân phận khác
Mộ Yên Lề cố gắng xoay chuyển đầu óc đã bị rượu làm tê liệt, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Dung Tư Thành, đúng vậy! Sao anh ấy cũng gọi anh họ nhỉ?
Dung Tư Thành nhìn Tề Vấn Tiêu, không chút hoang mang đáp lời: "Anh và Yến Lệ là bạn bè, Tổng giám đốc Sở là anh họ của Yền Lệ, anh cũng gọi như vậy thì không có vấn đề gì chứ?"
Tề Vấn Tiêu cười nhạo: "Người ta cho phép anh gọi như vậy hả? Người không biết chuyện còn cho rằng anh là người nào đó của Yến Lệ đấy!"
Sở Minh Hoàng thấy không khí vui mừng bị hai người làm cho trở nên căng thẳng thì vội vàng đứng dậy giảng hòa: “Không sao cả, anh họ thì anh họ.
Tôi lớn hơn các cậu, nếu không ghét bỏ thì các cậu đều gọi như thế đi, tôi sẽ càng vui vẻ hơn."
Ánh mắt Dung Tư Thành nặng nề nhìn Tề Vấn Tiêu một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Đương sự đều đã nói như vậy rồi, em cũng đừng bận tâm đến nữa!"
Tê Vấn Tiêu cũng hung hăng trừng mắt nhìn anh, không hề chịu nhượng bộ chút nào.
"Người ta không nói, anh lại tự giác như thế.
Anh có biết hai tiếng anh họ này của anh mang đến cho người ta bao nhiêu phiền phức không?"
Dung Tư Thành biết Tề Vấn Tiêu lo lắng.
Anh cũng biết bên cạnh anh dày đặc nguy hiểm, nhưng anh lại ích kỷ muốn chiếm có ấy làm của mình.
Anh không muốn nhìn thấy cô ấy ở bên cạnh người đàn ông khác, cho dù là em trai ruột của anh cũng không được.
"Trái lại anh không biết em lấy thân phận gì để chất vấn anh?".