Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

chương 139: vấn tiêu em không thể thích yến lệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói Dung Tư Thành tức giận thì cũng không đến nổi, chính là… ừm, có chút đau lòng.

Khi nghe thấy cô nói chuyện với người ở đầu dây bên kia và vừa khóc vừa nói rằng nhớ mọi người, thì không hiểu sao cảm thấy mình có cũng được không có cũng chẳng sao.

Đã kiêu ngạo suốt hai mươi tám năm, lần đầu tiên bị người ta phớt lờ như vậy, mà người phụ nữ phớt lờ anh lại còn là người phụ nữ anh thích.

Anh thậm chí đến quyền lợi nổi giận cũng không có.

Anh không trở về nhà và thực sự đã đến thẳng công ty.

Nói là ở trong công ty chứ hồn phách cả người cũng không biết đã bay đi đâu rồi.

Trong một cuộc họp thường lệ vào buổi sáng, sau khi đã nghiên cứu xong làm như thế nào để nhằm vào công ty Mộ thị thì anh không thể kiểm soát được và bắt đầu lợ đếnh.

Tô kiệm đã nhiều lần nhắc nhở anh nên anh mới gắng gượng chủ trì xong cuộc họp này.

Sau khi trở về văn phòng thì Dung Tư Thành liền bắt đầu xoa huyệt thái dương đang đau nhức.

“Đi pha một tách cà phê!"

Tô Kiệm đáp lời, không cần nhờ ai khác, anh ta đích thân đi lấy, một lát sau đã bước vào cùng một tách cà phê đen: “Tổng giám đốc Dung, đã tìm thấy đứa bé chưa?"

Dung Tư Thành gật đầu: “Đã tìm thấy rồi.”

Tô Kiệm ngạc nhiên, đã tìm thấy rồi mà tại sao vẫn lợ đềnh như vậy nhỉ? “Có phải cả đêm qua anh đã không ngủ không? Hay là anh đi nghỉ ngơi trong phòng nghỉ đi, có chuyện gì thì tôi sẽ gọi anh!”

Dung Tư Thành mặt mày lạnh lùng và bủn xỉn ném ra hai từ: “Không cần Tô Kiệm ngượng ngùng im lặng, dáng vẻ này của tổng giám đốc nhà anh ta làm như thế nào cũng không giống như thiếu ngủ nên tâm trạng không tốt, mà giống như là đã chịu sự đả kích gì vậy.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên.

Dung Tư Thành liếc mắt nhìn cuộc gọi đến, đến khi nhìn thấy số điện thoại quen thuộc đó thì anh có chút sững sờ, không ngờ là cuộc gọi của Tề Vấn Tiêu.

Anh ấy chưa bao giờ chủ động gọi cho anh, lần này đúng là hiếm lạ!

Anh vuốt màn hình để nghe máy, giọng nói trong điện thoại không hiền lành: "Ra ngoài, tôi sẽ đợi anh ở chỗ cũ Dung Tư Thành bình tĩnh đáp lại: “Được."

Một tiếng đồng hồ sau, Dung Tư Thành đích thân lái xe đến Chốn Bồng Lai, trực tiếp tìm đến căn phòng riêng mà họ thường hay gặp mặt.

Sau khi đi vào thì nhìn thấy Tề Vấn Tiêu trầm lặng ngồi trên ghế sofa và anh cũng không lên tiếng, mà trực tiếp đóng cửa lại rồi ngồi ở đối diện anh ấy.

“Tìm anh có chuyện gì sao?” Dáng vẻ này của anh ấy, có nhìn như thế nào đi nữa cũng không phải là nói tình cảm anh em gì đó với anh!

Quả nhiên...!

Vào giây tiếp theo, Tề Vấn Tiêu liền chất vấn: “Là ai đã bắt con của Mộ Yến Lê?”

Dung Tư Thành nhìn Tề Vấn Tiêu, bình thản đáp lời: “Em không biết đi điều tra sao?” “Tôi đang hỏi anh đấy!” Tề Vấn Tiêu nói.

Dung Tư Thành thở dài, đôi mắt sâu thẳm.

Hôm nay tâm trạng của anh không tốt, không muốn đi dỗ dành người em trai này.

“Vấn Tiêu, em lấy thân phận gì để chất vấn anh?”

Ánh mắt của Tề Vấn Tiêu cũng trở nên lạnh băng: “Bạn bè, loại người như chúng ta thì không xứng đáng có cảm tình, anh càng không xứng đáng.

Tôi đã từng nói với anh rồi, bảo anh tránh xa Mộ Yến Lệ một chút, anh sẽ hại chết cô ấy đấy!”

Dung Tư Thành lạnh lùng đáp lời: “Đã không thể xa được nữa rồi, em nói trễ rồi!”

Tề Vấn Tiêu vô cùng tức giận và hét vào mặt anh: “Vậy anh muốn nhìn thấy hai mẹ con cô ấy chết sao? Vụ tai nạn xe hơi của mấy ngày trước vẫn còn rành rành ngay trước mắt, tối qua thì đứa bé lại mất tích.

Dung Tư Thành, anh không thể lần nào cũng kịp thời đến cứu cô ấy cả, nếu anh thực sự thích cô ấy thì nên tránh xa cô ấy một chút.

Nhà họ Dung đó của các người chính là địa ngục, nếu cô ấy đến đó thì đến xương cũng không còn

Dung Tư Thành mặt mày lạnh lùng nhìn anh ấy: “Cô ấy đã vướng vào rồi, cô ấy đã cứu ông nội, đã quấy rối cuộc hôn nhân của Phan Văn Huy và Lâm Khinh Châu, em cho rằng cô ấy còn có thể bàng quang không màng đến sao?”

Tề Vấn Tiêu hít một hơi thật sâu: “Vậy thì anh đừng đi quấy rầy cô ấy nữa, em sẽ đưa cô ấy đi! Cô ấy ở bên cạnh em sẽ an toàn hơn so với ở bên cạnh anh!”

Khoé miệng của Dung Tư Thành nhếch lên, đứa em trai này của anh quả nhiên thích cô.

“Cô ấy không thích em đâu!”

Tề Vấn Tiêu nói: “Cô ấy cũng không thích anh!”

Dung Tư Thành gật đầu: “Anh biết, nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ thích anh thôi!” Tề Vấn Tiêu bỗng nhiên chế nhạo: “Anh làm sao biết được cô ấy sẽ không thích em? Nếu như nhất định phải đưa ra sự lựa chọn ở giữa chúng ta thì em sẽ thích hợp cô ấy hơn anh, chí ít thì ở bên em an toàn hơn bên anh.”

Dung Tư Thành không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em đã xem bài đăng của Mộ Ngọc Tú ở trên mạng chưa?”

Tề Vấn Tiêu hừm một tiếng: “Thì sao nào?”

Dung Tư Thành lại hỏi: “Có phải em là người xử lý Mộ Ngọc Tú không?”

Tề Vấn Tiêu nói: “Có liên quan đến anh sao? Anh không xử lý thì không thể để người khác xử lý sao?" Dung Tư Thành hỏi: “Em đã tìm tên ăn xin làm nhục cô ta?"

Tề Vấn Tiêu bướng bỉnh nói: “Anh thấy xót sao?” “Làm việc không thể không có giới hạn như vậy!” “Cô ta có thể làm được? Thì em không thể làm sao?” “Yến Lệ sẽ không muốn em đối xử như vậy với cô ta đâu, em thậm chí có thể đánh cô ta nhưng không thể sử dụng phương pháp như thế." Tề Vấn Tiêu chậc lưỡi: “Bản thân cô ta cũng không quan tâm thì anh kích động như vậy làm gì? Những đàn ông ở xung quanh cô ta có gì khác với những tên ăn xin đó chứ? Không phải chỉ là thay đổi tấm da thôi sao? Khi cởi bỏ quần áo ra thì có gì khác chứ?”

Dung Tư Thành mặt mày tối sầm lại: “Vậy thì em có gì khác với Phan Tổ Trinh và cô ta chứ? Em cũng giống như bọn họ bất chấp thủ đoạn, làm việc không có giới hạn, xử lý ai cũng được.

Ít nhất phải quang minh chính đại, chính vì em đã ép cô ta đến mức tức nước vỡ bờ nên cô ta mới bắt cóc Gia Hạo!”

Tề Vấn Tiêu nheo mắt lại: “Ý anh là lần bắt cóc này là do Mộ Ngọc Tú làm sao?” Anh ấy tưởng rằng lại là người của nhà họ Phan.

Dung Tư Thành đáp lời.

Tề Vấn Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã xử lý cô ta quá nhẹ nhàng rồi!”

Sau khi dứt lời thì bỗng nhiên nhớ đến Dung Tư Thành nói rằng là anh ấy ép cô ta thì lập tức chất vấn anh: “Dựa vào cái gì mà anh nói tôi ép cô ta đến mức tức nước vỡ bờ, anh không có trách nhiệm sao? Không phải anh đã kêu người đến đóng cửa studio của người ta sao? Còn nói tôi không quang minh chính đại, anh cũng tốt đến đâu chứ?”

Dung Tư Thành nói: “Khi cô ta gọi điện thì đã đặc biệt nhắc đến em, nếu như không có chuyện này của em thì cô ta sẽ không cực đoan như vậy.

“Anh đang trách tôi sao?” “Anh không phải trách em, nhưng anh có thể nói cho Mộ Yến Lệ biết, cô ấy tự có quyết định của mình!” “Dung Tư Thành!” Tề Vấn Tiêu tức giận: “Anh rảnh rỗi lắm sao?” Nếu như Mộ Yến Lệ biết được thì có lẽ cô thực sự sẽ trách anh ấy, cô chắc chắn sẽ không thể nào tha thứ cho anh ấy vì đã dùng thủ đoạn đê tiện bỉ ổi như vậy để đối phó với người khác.

Dung Tư Thành nhìn anh ấy, trong mắt lộ ra vẻ bí ẩn khó đoán: “Vấn Tiêu, em không thể thích Yến Lê

Tề Vấn Tiêu lập tức phát cáu lên khi nghe thấy vậy “Dựa vào cái gì chứ? Chính là vì anh cũng thích cô ấy sao?” Dung Tư Thành ngước mắt lên, ánh mắt hiện lên sự sắc bén: “Bởi vì ở bảy năm trước, em đã nên kêu cô ấy một tiếng chị dâu! Cô ấy chính là người phụ nữ mà anh đã tìm kiếm trong bảy năm trời, Gia Hạo chính là con của anh với cô ấy!”

Tề Vấn Tiêu nhíu chặt mày lại, vẻ mặt khó tin: “Anh nói cái gì?”

Dung Tư Thành nói: “Nếu không phải em thừa nhận thích cô ấy thì có thể anh sẽ không nói ra, suy cho cùng thì cô ấy cũng không biết, anh và cô ấy đã chung đụng nhau bảy năm trước!”

Tề Vấn Tiêu hung hăng nhìn chằm chằm anh, muốn nhìn thấy một chút chột dạ hoặc đùa cợt trên mặt của anh nhưng không hề có.

Những gì anh nói là thật, họ thực sự đã sớm ở bên nhau rồi! “Vậy tại sao cô ấy lại không biết đó là anh?" Dung Tư Thành nói: “Buổi tối hôm đó cô ấy cũng đã bị người ta mưu tính nên không được tỉnh táo.

“Vậy tại sao anh biết?"

Dung Tư Thành nói: “Là Gia Hạo tìm thấy anh!"

Tề Vấn Tiêu trừng mắt nhìn anh: “Anh cũng không thể tìm được mà một đứa bé có thể tìm được sao?”

ADN huyết thống, thằng bé chính là con trai của anh!” Khi Tề Vấn Tiêu nghe thấy vậy thì lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuôi vậy, liền tức giận.

“Anh chưa từng gạt tôi sao? Vì vinh hoa phú quý của anh mà ngay cả tôi và mẹ cũng không màng đến, anh còn nhàn rỗi ở đây giảng đạo cho tôi à.”

Sau khi nói xong thì lập tức từ trên sofa đứng dậy: “Có bản lĩnh thì anh khiến cho Mộ Yến Lệ gả cho anh, bằng không, tôi sẽ không từ bỏ đầu!”

Dung Tư Thành bình tĩnh ngước mắt lên nhìn anh ấy và nói: "Em là em trai của anh và Yến Lệ, là chủ của thằng bé, chăm sóc cũng là chuyện nên làm! “Tôi mới không phải, tôi không có quan hệ gì với anh cả!" Tề Vấn Tiêu sau khi nói xong thì quay người rời khỏi.

Dung Tư Thành ngồi ở trên sofa hồi lâu, rồi khoé miệng nhếch lên, sau đó mới đứng dậy rời khỏi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio