Dung Tư Thành sững sờ tại chỗ, điều này quá là đột ngột và kinh hoàng, khiến anh nhất thời có chút bằng hoàng, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Cô, ý của cô là, đồng ý với anh sao?
Anh gần như nhảy vọt về phía cô, lúc này anh vốn đã say mèm, cả người lâng lâng, bước chân có chút mất thăng bằng, không ổn định.
Mộ Yến Lệ sợ tới mức vội vàng chạy tới đỡ lấy anh: “Anh cẩn thận chút."
Dung Tư Thành nằm lấy cô, lo lắng hỏi: “Yến Lệ, em vừa rồi đồng ý với tôi đúng không?"
Mộ Yến Lệ không nói gì, cô thật sự muốn cười, anh ấy ngốc như vậy sao? “Anh ra đây, đừng đánh thức đứa trẻ.
Dung Tư Thành đáp lại và được cô dìu ra ngoài, ngoan ngoãn đi theo cô.
Mộ Yến Lệ chỉ vào ghế sofa: “Anh ngồi đó!”
Dung Tư Thành khoé miệng biến thành một vòng cung, không ngờ anh lại ngoan ngoãn nghe lời cô
Mộ Yến Lệ ngồi đối diện với anh, không hiểu tại sao lại có cảm giác như thuần phục được một con thú “Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi!"
Dung Tư Thành suy nghĩ một chút sau đó ngồi trở lại, thấp giọng cười nói với cô.
Điều đó khiến cho Mộ Yến Lệ sững sờ, cô cười: "Anh cười cái gì?”
Dung Tư Thành cười nói: “Hôm nay tôi đã uống hay chai bia, số tiền thua là triệu.
Tôi cứ nghĩ rằng, vận may của tôi kiểu gì thế, đen tình thì đỏ bạc.
Bây giờ tôi mới biết, hoá ra, tất cả đều đã được an bài, đen bạc thì mới đỏ tình được.
Mộ Yến Lệ ngây ngốc nhìn anh, cảm thấy buồn cười không thể giải thích được, cô hít một hơi thật sâu nói: “Tính tình tôi không tôi, đôi lúc hơi khó tính và khó chiều, hay giữ trong lòng, không nói ra.
Tôi chỉ là muốn thử với anh xem sao, anh không cần nghĩ quá nhiều, anh đương nhiên không thể miễn cưỡng tôi được.
Nếu như anh ép tôi thì tôi cũng không khách khí đầu
Dung Tư Thành nhìn cô cười, nụ cười khiến cho người ta thấy rợn cả người.
Mộ Yến Lệ tức giận nói: “Anh cười cái gì mà cười?” Dung Tư Thành cười nói: “Tôi cũng rất hy vọng em sẽ không khách sáo với tôi!”
Mộ Yến Lệ trợn tròn mắt nhìn anh: “Có muốn nghe không đây?” Dung Tư Thành dừng lại nụ cười: “Em nói đi!” “Nếu không hợp nhau, tôi hy vọng chúng ta có thể dễ tan dễ hợp, cố gắng hết sức không quấy rầy hay ép buộc nhau.
Hơn nữa, Gia Hạo là người tôi yêu nhất, quan trọng nhất nên mong rằng anh đừng thích cũng đừng làm hại thắng bé.
Đương nhiên, tôi biết anh đối xử rất tốt với gh, nếu không thì đã không có ngày hôm nay rồi.”
Dung Tư Thành gật gật đầu sau đó hỏi: “Ừ, cái này thì em yên tâm, còn có gì không thích hợp nữa?”
Mộ Yến Lệ suy nghĩ một hồi: “Cho dù ở cùng nhau nhưng không cần phải kè kè nhau làm gì, tôi tìm bạn trai hay anh tìm bạn gái đều được, như thế cuộc sống mỗi người càng thêm vui.
Nếu như hợp tác không vui thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Dung Tư Thành gật đầu: “Được.”
Dung Tư Thành không hiểu tại sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời cô, khiến cho Mộ Yến Lệ có chút không quen, cô mím môi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
“Còn nữa...!chuyện hôm nay tôi nói anh là kẻ tham lam, chứ không phải nói anh là kẻ không biết tự lượng sức mình, chỉ là tôi cảm thấy mối quan hệ chúng ta phát triển quá nhanh.
Trong vòng chưa đầy tháng, anh không chỉ bước vào cuộc sống của tôi mà còn không cam tâm làm “bạn” với tôi.”
Dung Tư Thành nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên, hoá ra ý của cô là như này?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, ngượng ngụng kia cùng với những ngón tay khua khoắng đầy lo lắng, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy nói những lời này.
Dù biết anh tham lam nhưng cô vẫn mê đắm đuổi anh.
Tại sao cô ấy lại dễ thương như vậy?
Dung Tư Thành cảm thấy toàn thân khô khốc không thể giải thích được.
Anh đứng dậy, đi vài bước tới chỗ bên cạnh Mộ Yến Lệ, kéo cô ngồi lên ghế sofa.
Mộ Yến Lệ có chút xấu hổ, cô thực sự chưa nói rằng cô muốn thử như thế này với ai đó.
Mộ Yến Lệ bật cười, dùng ngón tay véo vào mặt anh: “Đau không?" “Đau quá!” Dung Tư Thành vươn tay ôm cô vào trong lòng “Đợi mãi không thấy câu trả lời của em, tôi thấy hơi lo lắng, hôm nay em lại nói những lời này, nó sẽ khiến tôi suy nghĩ lung tung cả ngày mất.
Mộ Yến Lệ hỏi: "Vậy là anh giải sầu bằng cách uống rượu?"
Dung Tư Thành cười nói: “Vốn dĩ tôi định làm theo cách mà Lục Việt Anh dạy, làm loạn chút sau khi uống rượu xong..