Chương : Đáng giận
Buổi lễ ồn ào náo nhiệt cứ như vậy kết thúc, tuy lúc bắt đầu Lương Tử Huyên làm loạn ở đây, nhưng sau đó vẫn rất thuận lợi.
Sở Minh Hoàng cùng Dung Tư Thành chào các phóng viên, không cho phép tiết lộ những gì đã xảy ra giữa Lương Tử Huyên và Mộ Yến Lê.
Mặc dù cũng để lộ một chút nhưng nó đã nhanh chóng được Mộ Gia Hạo xử lý sạch sẽ.
Trên đường trở về, Mộ Yến Lệ vẫn cảm thấy không vui vẻ, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, Dung Tư Thành hơi chột dạ, anh cũng có thể đoán được một phần, có khả năng là do Lương Tử Huyên.
Trên đường đi về anh cố tìm mọi chủ đề để nói với Mộ Yến Lệ, nhưng Mộ Yến Lệ chỉ trả lời vài câu cho có lệ.
Lúc về đến nhà, Mộ Yến Lệ lấy lý do là do mệt, cần nghỉ ngơi và để anh ở ngoài cửa.
Dung Tư Thành rất uất ức, sự khác biệt giữa buổi sáng và buổi tối hôm nay là quá lớn.
Vừa rồi chỉ là do anh không để ý nên bị Lương Tử Huyện ôm tay sao? “Yến Lê?”
Anh chỉ có thể đứng ngoài cửa gọi tên cô.
Mộ Gia Hạo hơi ngạc nhiên: “Mẹ, sao mẹ không cho chú Dung vào nhà?” “Mẹ muốn nghỉ ngơi!”
Mộ Yến Lệ trả lời.
Thật ra cô cũng không hiểu mình đang nghĩ gì.
Nhưng khi cô nghĩ lại lúc thấy người phụ nữ kia gọi anh Tư Thành, anh Tư Thành, cô cảm thấy rất khó chịu! Dung Tư Thành vẫn luôn giữ mình trong sạch, nếu không phải anh ấy cho phép, người phụ nữ kia làm sao dám thân mật như vậy, lại còn đụng chạm cơ thể.
Tuy bọn họ không công khai, nhưng anh ấy không thể tự hạn chế một chút sao?
Dám ôm ấp trước mặt cô l
Đồ đàn ông bội bạc!
Người phụ nữ kia có gì mà tốt chứ?
Ngang ngược, điêu ngoa, ngu ngốc!
Khi cô ta gọi anh, anh đã đi tới liền, nếu hôm nay cô là người ngoài, anh sẽ đổi thắng thay đen vì cô ta sao?
Thật là đáng giận!
Dung Tư Thành làm sao biết được suy nghĩ của phụ nữ phức tạp như vậy, gõ cửa một hồi lâu cô vẫn không ra mở cửa.
Anh vẫn đang suy nghĩ xem có nên đợi buổi tối lúc cô nguôi giận, anh sẽ quay lại lần nữa không
Kết quả là Mộ Yến Lệ không nghe tiếng gõ cửa, cô càng tức giận hơn.
Nghĩ cô ấy vô lý phải không?
Không muốn quan tâm cô phải không? “Con trai, mẹ muốn đi ra ngoài, con đi với mẹ không?” Mộ Gia Hạo hỏi: “Mẹ muốn đi đầu?” “Tìm mẹ nuôi của con!” Mộ Gia Hạo lắc đầu: "Không đi! Con muốn ở nhà chơi trò chơi!”
Mộ Yến Lệ liếc nhìn cậu bé bằng ánh mắt cảnh cáo: “Đừng nghĩ tới việc đi gặp chủ Dung của con.” “Mẹ với chủ Dung giận nhau à?”
Mộ Yến Lệ không thèm suy nghi, nhanh miệng nói: "Không có!" Mộ Gia Hạo nở nụ cười, mẹ cậu giận đến nỗi bốc cả khỏi trên đầu, vậy mà nói không tức giận? “Được rồi, mẹ đi đi!” “Con thật sự không đi à? Mẹ không biết khi nào mới về đâu!” “Con biết rồi, mẹ đi nhanh đi.
Mộ Yến Lệ bĩu môi, con trai cô cũng ghét bỏ cô.
Sau khi ra ngoài, cô hẹn Thẩm Hoa Linh ở một quán bar, lập tức đón xe qua đó.
Hai người họ cũng đã lâu không gặp, lần cuối họ gặp là sau khi cô ấy chia tay Lâm Hà Vinh.
Tuy ngày bình thường họ cũng có gọi điện thoại, nhưng không hề có một cuộc gặp mặt.
Lúc cô nhìn thấy Thẩm Hoa Linh, thiếu chút nữa là không nhận ra cô ấy, lúc này cô ấy chỉ còn da bọc xương, vốn trước đây đã không mập, bây giờ lại càng gầy hơn, còn có chút cảm giác xanh xao vàng vọt, cả người trở nên tiểu tuy.
Mộ Yến Lệ nhìn thấy cô ấy, lập tức lao lại ôm lấy cô “Trời ơi, sao cậu lại gầy như vậy?”
Thẩm Hoa Linh cười: “Gần đây tớ đang giảm cân hiệu quả không tệ chứ?” Mộ Yến Lệ dỗi hờn: “Thôi được rồi, cậu đừng lừa tớ, cậu như vậy rồi còn giảm cân cái gì?”
Thẩm Hoa Linh nói: “Béo mà!”
Cô vừa nói vừa kéo Mộ Yến Lệ ngồi xuống: “Sao hôm nay lại có hứng thú mời tớ uống rượu vậy?”
Mộ Yến Lệ chống cằm: “Có chút khó chịu!
Thẩm Hoa Linh hỏi: “Cậu cãi nhau với Dung Tư Thành à?"
Mộ Yến Lệ hùng hổ nói: “Tại sao tớ lại phải cãi nhau với anh ấy, một mình bản thân tớ không thể tự khó chịu được à?”
Thẩm Hoa Linh cười nói: “Đàn anh đã đi rồi, giữa hai người cũng không còn trở ngại gì cả, lúc cậu vui thì có bao giờ tìm đến tớ chứ, cậu đừng nói là đột nhiên nhớ tới tớ, cậu đừng nói là...!
Cô ấy vừa nói vừa làm một loạt động tác kỳ quái..