Chương : Anh có khả năng phái người đi đâm mẹ mình sao?
Mộ Yến Lệ kinh ngạc nói: “Chuyện này, chuyện này không có khả năng đó chứ, các anh không phải anh em ruột sao?”
Mẹ của bọn họ là cùng một người, Dung Tư Thành sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Đôi lông mày của Dung Tư Thành nhăn lại, trong mắt có hiện lên sự thất vọng rất rõ ràng: "Vấn Tiêu, anh cho rằng thời gian ở chung dài như vậy, em đã hiểu anh hơn chút ít, ít nhất có thể học được cách phân biệt mọi chuyện, không nghĩ rằng em vẫn dễ dàng bị xúi giục!” Tề Vấn Tiêu kích động đứng lên, chỉ vào Dung Tư
Thành mắng lớn tiếng: “Anh câm miệng, xúi giục? Tôi chính là quá tin tưởng vào anh, tin tưởng đến mức tôi gần như phủ định cả chính bản thân mình, còn anh thì sao? Anh đã làm những cái gì? Anh đến cả mẹ của mình cũng dám ra tay!”
Dung Tư Thành ngồi ở trên số pha với một đôi mắt lạnh thấu xương: "Em đang suy nghĩ cái gì vậy? Mẹ của em cũng là mẹ của anh, anh có khả năng phải người đâm chết mẹ mình sao?"
Trong đáy mắt của Tề Vấn Tiêu dày đặc sương mù mờ mịt: "Tôi thừa nhận là anh không phải cố ý, nhưng nếu không phải vì anh muốn lấy được sự tín nhiệm của Phan Tổ Trinh mà lên kế hoạch cho vụ tai nạn kia, tại sao mẹ lại chết cơ chứ? Anh chỉ nói có bệnh đậu mùa, cái chết của mẹ cũng là có liên quan đến anh, tôi có thể hiểu cho anh nhưng không thể hiện tôi có thể tha thứ.
Dung Tư Thành! Cả đời này của tôi đều sẽ không tha thứ anh
Dung Tư Thành hít thở rất nhiều lần, thật là tức chết anh!
Một khắc đó anh đột nhiên đứng dậy, bóp cổ Tề Vấn Tiêu.
Tề Vấn Tiêu trực tiếp ngã trên sô pha.
Vẻ mặt của Mộ Yến Lệ nghi ngờ nhìn Dung Tư Thành: "Anh đang làm gì thế?”
Dung Tư Thành có chút mệt mỏi dựa vào sô pha, lười nhác ném ra một chữ: "Cãi!”
Mộ Yến Lệ bất đắc dĩ thở dài, cô biết anh ấy cũng phiền lòng cũng không phải là muốn cãi anh ấy, lấy ra châm bạc, bắt đầu châm cứu cho Tề Vấn Tiêu, hôm nay là ngày cuối cùng, không thể thất bại trong gang tấc được.
.
ngôn tình ngược
Mộ Gia Hạo cũng là nhìn nhìn Dung Tư Thành rồi lại nhìn nhìn Mộ Yến Lệ, sau đó xoay người trở về phòng.
Rốt cuộc sao lại thế này? Cậu bé muốn điều tra một chút.
Vào trang web của tổng bộ Ma Trơi, tìm được Cô Lang điều tra lấy hồ sơ năm đó.
Tổng bộ Ma Trời sở dĩ có thể kéo dài được nhiều năm như vậy mà không sụp đổ, ngoại trừ nó xác thật là một tổ chức thần bí, còn bởi vì anh ta nằm giữ hồ sơ thông tin của mọi người, chỉ có Ma Trời không muốn điều tra, không có điều Ma Trời không tra ra được!
Lấy ví dụ, nếu người khác có thể điều tra được tài liệu của mười năm trước, vậy thì tổng bộ Ma Trời là có thể điều tra được tài liệu của hai mươi năm trước.
Cho nên vẫn luôn có người tranh nhau gia nhập vào đoàn đội này, thậm chí hao hết tâm tư muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với tổng bộ Ma Trời.
Đừng nói những người lãnh đạo cốt cán trong top năm như Mộ Gia Hạo, chỉ cần là được tiếp xúc với một thành viên của tổng bộ Ma Trơi, đó đã là một chuyện vô cùng vinh quang rồi.
Ngón tay của Mộ Gia Hạo gõ lộc cộc ở trên bàn phím, không lâu sau liền xuất hiện, hình ảnh tư liệu của vụ tai nạn xe năm đó.
Ngày mùng năm tháng tám bởi vì ngày mưa mà đường rất trơn, đường Giai Ninh xảy ra sự việc nhiều chiếc xe đâm liên hoàn, một chiếc xe màu đen đâm vào chiếc xe taxi, một nữ hành khách trên xe taxi bị thương nghiêm trọng, sau đó được đưa vào bệnh viện cấp cứu nhưng đã tử vong.
Cảnh sát tham gia điều tra, là bởi vì nguyên nhân do chủ xe say rượu lái xe mà dẫn tới hậu quả này.
Sau khi cậu bé xem xong biểu cảm như ngưng lại, lại tiếp tục điều tra thông tin của tài xế, tài xế tên là Phạm Thạch, vẫn luôn là cấp dưới của Dung Tư Thành, cùng ngày sau khi anh ta uống rượu xong, đã xảy ra tai nạn giao thông lần này, bị phản bỏ tù ba năm rưỡi, ở trong tù có biểu hiện tốt nên đã được thả ra trước thời hạn, còn có một tấm ảnh là Dung Tư Thành quỳ trước giường bệnh ở bệnh viện không hề đứng lên.
Đôi lông mày nhỏ của Mộ Gia Hạo nhăn lại, chẳng lẽ là cha của cậu bé làm?
Cậu bé không cam lòng lại tiếp tục điều tra, cho đến khi thấy được tài liệu mới nhất, trên mặt cậu bé mới lộ ra ý cười....