Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

chương 86: con đâu nào có tại to mặt lớn đến như vậy để đi tìm cô ấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại nhà họ Trần.

Trần Húc Tuấn đang lướt tất cả các top tìm kiếm.

“Lễ kỷ niệm ngày cưới của Trần Húc Tuấn và Mộ Ngọc Tú trở thành linh đường” “Mộ Ngọc Tú cùng cậu ấm Phan Thị ôm hôn tại sân bay." “Ba sứ giả hộ hoa của Mộ Yến Lệ” “Mộ Yến Lệ tặng quà” “Lời bộc bạch của Trần Húc Tuấn với Mộ Yến Lệ” “Nhân cách của Mộ Ngọc Tú sụp đổ!” Bữa tiệc này đã đóng góp hơn chục top tìm kiếm, đã bao thầu nhu cầu ăn dưa của hơn một tỷ người.

Các loại mô típ cẩu huyết đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người sau mỗi bữa cơm!

Trần Húc Tuấn hiện giờ đã chuyển từ tâm trạng phức tạp sang tự ti và mỉa mai, luôn tự muốn cười nhạo bản thân.

Tự cười mình là một gã khờ khạo, nếu không thì tại sao lại cưới một người phụ nữ như vậy chứ?

Nếu lúc ban đầu anh ta có thể tự giữ lấy mình một chút thì anh ta sẽ không có bất kỳ dây dưa nào với người phụ nữ này, và anh ta đã có thể cùng Mộ Yến Lệ ở bên cạnh nhau.

Nếu không có cưới người phụ nữ này thì anh ta hôm nay sẽ không mất mặt như thế, càng sẽ không phải đeo một cặp sừng to tướng như vậy.

Nếu không phải đã nghe lời của cô ta, tổ chức cái gì mà lễ kỷ niệm ngày cưới để củng cố các đối tác của công ty…..

Nhưng suy cho cùng thì những thứ này đều là nếu, trong hiện thực thì không có từ nếu, chỉ có một sự thật này đến một sự thật khác đánh bại anh ta

Điện thoại reo lên, thư ký báo cáo: “Tổng giám đốc Trần, hôm nay lại có thêm một vài người đã từ chức ở bộ phận kỹ thuật, và cả công ty Thành Đại đang hợp tác với chúng ta vừa mới đề nghị chấm dứt hợp đồng! Bên họ tự nguyện thanh toán tiền vi phạm hợp đồng.

Một vài nhà cung cấp hàng của chúng ta cũng gọi điện đến quyết định không hợp tác với tập đoàn Trần thị nữa! Bây giờ phải làm sao đây?”

Trong ba điều không có điều nào là chuyện tốt cả.

Trần Húc Tuấn ngắt máy, làm sao đây? Anh ta làm sao biết phải làm sao chứ? Anh ta chỉ muốn cười, cười thật to.

Hoắc Vân Hồng nhìn thấy anh ta cười có chút điện cuồng, bèn vội bước đến để hỏi: “Con bị sao vậy? Xảy ra một chuyện đáng xấu hổ đến thế mà con còn cười được sao? Con mau chóng nghĩ cách để ép cái tin tức này xuống đi!”

Trần Húc Tuấn nhìn bà ta, vừa cười vừa hỏi: “Đó là do Dung Tư Thành, nếu anh ta rắp tâm muốn thả thì một tin tức như vậy, mẹ cho rằng dựa vào khả năng của con có thể ép được xuống sao?”

Hoắc Vân Hồng nói không nên lời bởi những gì anh ta đã nói: “Đều tại cái con hại nhà hại cửa đó, thói lẳng lơ, còn mặt dày mặt dạn nói người ta không biết xấu hổ, người không biết xấu hổ nhất chính là cô ta! Không có tài cán mà còn gây chuyện! Con mau ly dị với cô ta đi, loại phụ nữ như vậy có bỏ đi cũng không tiếc!”

Trần Húc Tuấn cười lạnh lùng: “Mẹ tưởng cô ta sẽ còn trở về sao? Công ty Trần thị hiện nay, mọi người ai nấy đều biết đã bị Dung Tư Thành nhằm trúng rồi, không còn ai dám mạo hiểm chống đối với Dung Tư Thành để hợp tác với Trần thị cả.

Cuối cùng thì Trần thị cũng sẽ rơi vào tình hình hết sức nguy ngập, cô ta có ngốc mới quay về đấy”

Hoắc Vân Hồng nói: “Không về càng tốt, con trai của mẹ vừa đẹp trai vừa giàu có, phải lo lắng không kiếm được người con gái tốt sao?”

Trần Húc Tuấn phì cười và không lên tiếng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ mẹ của anh ta đúng là lạc quan.

Hoắc Vân Hồng cũng xin lỗi nói: “Cũng tại mẹ, mẹ thực sự không biết Dung Tư Thành lại có năng lực to lớn như vậy, chỉ là lúc đó mẹ quá tức giận thôi.

Trần Húc Tuấn ngửa đầu ra sau, có loại cảm giác muốn bỏ mặc tất cả: “Không sao cả, có thêm chuyện của mẹ cũng không nhiều lên, ít đi chuyện của mẹ cũng sẽ không ít bớt.

Đều tại mình tự chuốc lấy, không thể trách ai được cả!”

Hoắc Vân Hồng thăm dò hỏi: “Hay là...!con đi tìm Mộ Yến Lệ thử xem sao? Suy cho cùng thì hai đứa cũng đã từng ở bên nhau, hơn nữa đắc tội với cô ta là Mộ Ngọc Tú chứ đâu phải con, thực ra thì con cũng là nạn nhân.

Còn Dung Tư Thành thì lại quan tâm Mộ Yến Lệ đến thế, nếu nhờ cô ta giúp đỡ cầu xin thì Dung Tư Thành làm sao cũng phải nghe lấy."

Trần Húc Tuấn tự giễu cười: "Con đâu nào có tại to mặt lớn đến như vậy để đi tìm Yến Lê

Và Mộ Ngọc Tú vào thời điểm này cũng đang phải đối mặt với hoàn cảnh tương tự, Mộ Bang Lâm lo lắng Dung Tư Thành sẽ nhằm trúng công ty nhà họ Mộ, khăng khăng bắt Mộ Ngọc Tú đến xin lỗi Mộ Yến Lê.

Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Trong ánh mắt của Mộ Ngọc Tú có phần khinh miệt: “Dựa vào cái gì mà bắt con phải xin lỗi chị ta chứ? Cha à, cha không thấy chị ta đã hại con thê thảm đến như vậy sao?”

Mộ Bang Lâm lạnh lùng nói: “Nếu không phải do con chủ động gây chuyện thì Yến Lệ cũng sẽ không thể làm đến tuyệt tình như vậy.”

Mộ Ngọc Tú uất ức khóc lóc kể lể: “Đó là vì chị ta đã ở trong cuộc thi thiết kế thời trang vu oan cho con tội sao chép, đánh mẹ chồng của con ở trường học, mà còn nhờ Dung Tư Thành đuổi học con trai của con, bộ cha không nhìn thấy lúc chị ta bắt nạt con sao? Con chẳng qua chỉ là gọi điện cho chị ta để chọc tức chị ta vài câu thôi, cũng không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào, còn chị ta thì sao? Kỷ niệm ngày cưới của con đã trở thành một trò cười, khiến cho con với Húc Tuấn phải ly dị mà còn bắt con phải xin lỗi chị ta nữa.

Cha à, cha là cha ruột của con đấy, tại sao cha lại thiên vị như vậy chứ?"

Mộ Bang Lâm nói: “Những chuyện mà Yến Lệ nói ra trong ngày hôm nay đều là thật, nhưng nếu không phải con đã thực sự làm như vậy thì cho dù nó muốn làm tổn thương con cũng không thể nào làm được.

Cũng tại con, không biết tự yêu lấy chính mình mà còn đổ lỗi cho người khác sao?”

Mộ Ngọc Tú uất ức nói: “Tất cả đều là lỗi của con, có được chưa a? Con không nên kết hôn với Trần Húc Tuấn, cha thì không nên đuổi Mộ Yến Lệ đi.

Trong bao nhiêu năm qua, con là người làm nhiều việc nhất, nhưng kết quả lại bị oán trách.

Còn Mộ Yến Lệ tự do tự tại suốt bảy năm trời ở nước ngoài, khi quay về thì nhắm vào gia đình của mình, chị ta chính là cố tình quay về đây để báo thù.

Con là người đầu tiên thì người thứ hai chính là cha, cha từng nhìn thấy chị ta có vẻ mặt tốt với cha chưa?”

Mộ Bang Lâm không lên tiếng, nhưng trong lòng thầm nghĩ rằng, cô dường như thực sự chưa từng có vẻ mặt tốt lành gì với ông ta cả.

Hôm nay càng quá đáng hơn, còn hỏi thẳng một câu, ông là ai chứ?

Đúng là ngỗ ngược bất hiếu mà.

Nhưng ngược lại, ông ta cũng đã khi nào có vẻ mặt tốt với cô chứ?

Ngay lần đầu tiên gặp mặt thì ông ta đã đánh cô, có lẽ chính là vào lúc đó thì ông ta đã làm tổn thương đến trái của cô chăng?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio