Bỗng nhiên Lục Hạo Thành lại có cảm giác thất tình, ở nơi trái tim đó cảm thấy trống rỗng, khiến khắp cả con người anh đều không ổn.
Anh hít thở sâu, cúi đầu, không khí xung quanh nhường như đã hạ xuống tận mấy độ, nơi sâu thẳm trong trái tim càng giống như có thứ gì đó đang muốn xông ra ngoài, rồi lại vô cớ rút lại.
Trên phố người qua lại tấp nập, xe cộ đông đúc đang xếp từng hàng dài, đèn xe nhấp nháy đỏ cả con đường.
Lục Hạo Thành lúc này đang trầm mặc trong thế giới của riêng mình, những thứ xung quanh nhường như đều không liên quan đến anh.
Đôi mắt thăm thẳm đó khiến cho người ta có đôi chút vô cùng sợ hãi.
Đặc biệt là đôi môi mỏng manh gợi cảm, xuyên thấu sự lạnh lùng và kiêu ngạo cao cao tại thượng đó.
Bỗng nhiên, điện thoại của Lục Hạo Thành reo lên, tiếng chuông dữ dội kéo anh trở lại từ thế giới lạc lõng đó.
"A lô!" Giọng nói lạnh lùng, vô cùng từ tính.
"Hạo Thành, tin vui đây, tin vui trời giáng đây, không ngờ rằng Lục Hạo Thành anh cũng có ngày hôm nay......
"Nói trọng điểm!" Trong tâm trạng không vui, Lục Hạo Thành nổi giận và quát tháo.
"Nói chuyện với người như anh thật chẳng thú vị." Giọng nói của Mộc Tử Hoành như bị tạt nước lạnh, “có kết quả xét nghiệm ADN rồi, Nhiên Nhiên chính là con trai của anh, tỉ lệ chính xác là ,%”.
Dường như Mộc Tử Hoành còn hạnh phúc hơn cả Lục Hạo Thành, giọng nói kích động đến nổi không thể giữ được sự tự chủ.
Tay của Lục Hạo Thành đang cầm điện thoại, bỗng nhiên siết chặt lại.
Người vốn đã lạc lõng, trong khoảnh khắc lại được lấp đầy bởi thứ gì đó.
"Được!" Giọng nói của Lục Hạo Thành trầm ấm, mang theo chút run rẩy.
"Tử Hoành, bây giờ cậu lập tức tìm hiểu về thân thế của Lam Hân đi, còn về thân thể của Nhiên Nhiên, tạm thời đừng nói với bất cứ ai cả, Cảnh Nghiêu và Cảnh Minh cũng không được nói”. Giọng điệu của Lục Hạo Thành không giấu nổi sự xúc động.
"Biết rồi, nhà anh còn một mụ phù thủy già nữa đấy? Bà ta đã hại anh nhiều năm nên không thể để con trai anh cũng bị hại!”.
"Được, vậy tắt máy đây!" Lục Hạo Thành tắt điện thoại.
Nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu đã lái xe đến.
Anh bước nho nhã đi qua đó, tâm trạng phân khích, cười tà mị nói: "Cảnh Nghiêu, lái xe đến quảng trường Thời Đại đi, đến nhà hàng Tử xuyên, gọi món rồi chút nữa tôi sẽ qua đó."
Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh có chút kỳ lạ, hỏi: "anh không ngồi xe sao?"
"Ừm!" Lục Hạo Thành gật gật đầu, sau đó ném áo khoác vào trong xe.
Âu Cảnh Nghiêu cũng không hỏi thêm nhiều, sau đó xác định phương hướng rồi lái xe rời đi.
Toàn thân của Lục Hạo Thành chìm đắm trong niềm vui, anh từ từ nắm chặt tay lại.
Ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo phát ra thứ ánh sáng ngụy trang, nụ cười tà mị trên khóe miệng dần chuyển thành tà ác, phụ nữ, trộm cắp giống của tôi, thì phải trả giá đó.
Con người đáng sợ nhất là cái gì? Đó là quyết tâm vùng thoát ra ngoài.
Anh nghiêm túc chờ đợi Lam Lam trở về như vậy, Lam Lam chắc chắn sẽ quay lại bên cạnh anh.
Bóng tối mà anh từng nghĩ sẽ không thể thoát ra ngoài được, cuối cùng cũng đã nhìn thấy được một chút ánh sáng.
Trong lòng quá phấn khích Lục Hạo Thành không thể nào bình tĩnh được, anh chạy quanh tòa nhà của Lục Thị mấy vòng cho đến khi mồ hôi ướt nhễ nhãi khắp người, thể lực yếu đi, thì sự kích động trong lòng anh mới dần hồi phục lại được sự bình yên vốn có ban đầu.
Lúc này, trong đầu của anh cứ văng vẳng câu nói của Mộc Tử Hoành, Nhiên Nhiên chính là con trai của anh.
Nhiên Nhiên chính là con trai của anh!
Chỉ một câu nói đó thôi, văng vẳng bên tai anh hàng trăm lần.
Anh Lục Hạo Thành có con trai rồi.
"Ha ha!" Lục Hạo Thành cười rất tươi, cười rất hạnh phúc, anh lớn như vậy rồi, và đây là lần đầu tiên anh cười hạnh phúc như vậy!
Anh trở lại công ty, trở về phòng làm việc, sau khi tắm rửa, thay toàn bộ quần áo, xuống lầu, bắt một chiếc taxi và đi thẳng đến quảng trường Thời Đại.
Tối nay Lam Hân và Cần Hi cũng đến nhà hàng Tứ Xuyên này.
Cả hai người họ đều thích món ăn ở nơi đây.
Sau khi gọi món xong, cả hai vừa nói chuyện vừa chờ đợi.
Bỗng nhiên, điện thoại của Cần Hi reo lên.