Chưogn :
Tô Cảnh Minh nhìn thấy tên bạn ngay cả nhìn vào mình cũng không dám, lạnh lùng cười: “Âu Cảnh Nghiêu, vậy cậu vì cái gì mà không dám nhìn vào tôi mà nói?”
Âu Cảnh Nghiêu không chút để ý ngẳng đầu nhìn liếc mắt qua người trước mặt một cái, “Vì cái gì mà tôi không dám nhìn cậu chứ, tôi đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp, không phải không dám nhìn cậu, mà là không thèm đếm xỉa tới cậu.”
Tô Cảnh Minh nhìn qua, cười cười kì quái: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu biết không?
Có một loại người, rất thích tự bê đá đập vào chân mình.”
Âu Cảnh Nghiêu nhẹ nhàng nói nói: “Tôi có giống người như thế sao?”
“Đúng, dối trá vĩnh viễn không thể dùng quyền lực để bồi đắp cho nó trở thành sự thật được, dáng vẻ cậu dối trá thật là đẹp mắt.”
Tô Cảnh Minh cười nhìn qua đối phương, Âu Cảnh Nghiêu có một thói quen, lúc nói dối sẽ không dám nhìn vào mắt người khác, vừa rồi chắc chắn cậu ta có chuyện gì trốn tránh, khẳng định máy người này có chuyện giấu diếm mình.
“Ha ha...” Âu Cảnh Nghiêu lạnh lùng cười: “Tô Cảnh Minh, cho cậu mặt mũi là nễ tình, nói chuyện với cậu cũng là lịch sự.
Cậu mò tới nơi này làm gì?
Có việc thì nói mau, không có việc gì thì không tiễn, tôi còn phải làm việc nữa, đừng làm phiền tới công việc của tôi, cậu cũng biết hiện tại công ty có rất nhiều việc cần xử lý.”
“Ha ha…...” Tô Cảnh Minh cũng cười cười: “Cảnh Nghiêu, cậu đối với tôi càng khách khí, liền chứng minh cậu không muốn có liên quan gì đến tôi, mà không muốn liên quan gì tới tôi, chứng tỏ đã giấu tôi rất nhiều chuyện, nói thử xem, đã giấu tôi bao nhiêu chuyện?
Tôi tự mình hỏi cậu, sẽ không tính toán so đo.”
Âu Cảnh Nghiêu thấy kẻ trước mặt vẫn lì lợm kiên trì như cũ, đột nhiên nghiêm mặt hỏi: “Cậu có chứng cứ gì chứng minh tôi có chuyện che giấu cậu sao?”
Tô Cảnh Minh cân nhắc một lúc rồi cụp mắt nói: “Âu Cảnh Nghiêu, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ánh mắt của cậu cũng không lừa nổi tôi đâu, ở trong này giả bộ ngớ ngân với tôi đê lừa gạt, không bằng ăn ngay nói thật với tôi, có phải trước đó các cậu đều đã sớm biết máy chuyện của Lục Hạo Thành rồi đúng không.”
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Lời nói thật thì rất đơn giản, những gì trong mắt cậu thấy được đều là sự thật.
Chuyện Lục Hạo Thành có ba đứa nhỏ cũng đã công bố vào một tháng trước, cậu hiện tại mới chạy tới đây hỏi tôi, có muốn tôi lục lại video ngày đó cho cậu xem lại không hả?”
TỔ Canh MÌnh: “..
” Lúc đó anh cũng thấy được tin tức này, bởi vì công việc bận rộn nên cũng không có đặc biệt chú ý tới chuyện này, hôm nay nhìn thấy Lục Hạo Thành cùng Lam Hân thân mật ở cạnh nhau như vậy, anh liền đột nhiên cảm giác như chính mình vừa bị lừa, bị mấy tên bạn tốt nhà mình lừa lọc, tuy rằng anh là kẻ nhiều chuyện, là người không giữ nổi mồm miệng mình, người khác đánh ý vài câu, liền tuôn hét ra những gì mình biết, nhưng là chuyện liên quan đến Lục Hạo Thành cùng chuyện của ba người họ, chuyện lớn như vậy anh cũng không thể dễ dàng nói toạc ra hét mà.
Nghĩ đến đều là do lỗi của cái miệng nhiều chuyện này.
Haizz!! Một linh hồn thú vị và tên khốn mê người tạo nên một tên cặn bã không biết giữ mồm giữ miệng.
“Âu Cảnh Nghiêu, các cậu hãy chờ cho tôi, các cậu hắt cho tôi một gáo nước lạnh, tôi sẽ tích góp tình chút một, sau đó đổ lại hét cho các cậu, chuyện này Tử Hoành cũng nhất định đã biết đến, hai người các cậu hãy chờ đó cho tôi.
Âu Cảnh Nghiêu cầm tư liệu trong tay đặt mạnh xuống bàn.
Tô Cảnh Minh hoảng sợ.
“Âu Cảnh Nghiêu, cậu có bệnh hả?”
Âu Cảnh Nghiêu: “Người có bệnh chính là cậu.”
“Âu Cảnh Nghiêu, vốn là anh em cùng một gốc rễ.Tại sao phải mạnh tay như vậy.”
Tô Cảnh Minh nằm mơ cũng không nghĩ đến, người đáng ra phải xin lỗi là Âu Cảnh Nghiêu mà lại nổi giận với mình trước.
Đây là cậu ta đang cố che giấu sự ánh náy của mình.
Âu Cảnh Nghiêu cười nhẹ, nói: “Tô Cảnh Minh, nếu một lúc nào đó cậu học được cách chân thành, tôi nghĩ, những người xung quanh sẽ không còn quay trước quay sau liền quên mắt cậu nữa.”
Tô Canh Minh: °……- ” Bản thân là một người râu ria không quan trọng đến vậy sao?.