Lam Hân khởi động xe, dần dần tham gia giao thông, cô mỉm cười: “Phi Phi, có rất nhiều thứ trong cuộc sống cần phải hiểu.
Gặp gỡ một tình yêu chân thành, như tìm thấy một góc độ mới, hòa nhập vào một thế giới cảm xúc mới, Sau này cô gặp được người mà bản thân thật sự thích rồi, thì cô có thể trải nghiệm.”
Đôi khi, người bị thương sẽ trở nên do dự khi đối mặt với tình yêu đích thực.
Giống như Mộc Tử Hoành và Lạc Cần Nghiên.
Lạc Cần Nghiên tối nay không về nhà ăn tối, cô ấy ký hợp đồng mới của hai nữ nghệ sĩ, có vai phù hợp, hôm nay cô ấy đưa hai cô gái đó đến giải trí Hóa Trung thử ống kính.
Lạc Cẩn Nghiên công tư phân minh, sẽ không vì bây giờ Mộc Tử Hoành quản lý công ty này, mà bỏ lỡ cơ hội của các nghệ sĩ.
Thật ra, thời gian này cô ấy vẫn chưa gặp Mộc Tử Hoành, là cho nhau thời gian để giải quyết những nghỉ ngờ về hạnh phúc, họ có thể tìm thấy góc độ mới cho nhau, mở ra con đường mới, vào tình yêu của họ.
Đôi khi cô ấy thậm chí còn ghét Mộc Tử Hoành, là anh chọc cô ấy trước, và rời đi một cách vô trách nhiệm.
Nhưng lý do nói với cô ấy rằng sự do dự của Mộc Tử Hoành bây giờ là vì gì?
Giữa Mộc Tử Hoành, đối với cô ấy mà nói, là một trải nghiệm tuyệt vời, thời gian này đã phát triển rất nhiều.
Sau khi hai cô gái thử ống kính, đạo diễn rất hài lòng.
Lý Giai có được vai nữ phụ hai.
Còn Bành Họa, có được vai nữ phụ ba.
Cả hai đều là những nghệ sĩ mới, có được vai như vậy, Lạc Cẩn Nghiên đã rát hài lòng.
Đồng thời cô ấy cũng biết rằng, giải trí Hóa Chung sẽ không xuất hiện chuyện như đạo diễn Lý, cô ấy có thể yên tâm và đàm phán với phía bên kia.
Mộc Tử Hoành sẽ không cho phép công ty của mình có người như vậy xuất hiện.
Lý Giai và Bành Họa, trông rất xinh đẹp, thân cao cm, đôi chân thẳng và dài, vóc dáng và cách mặc đồ khiến người ta vừa nhìn vào liền sáng mắt.
Chính là Lạc Cẩn Nghiên sàng lọc nghiêm ngặt trong số các ứng cử viên nghệ thuật.
Cô ấy cũng rất hài lòng với màn trình diễn của hai người họ.
Ba người ra khỏi phòng ghi hình, Lạc Cẩn Nghiên nhìn Lý Giai và Bành Họa, “Hai người đến nhà để xe chờ tôi, tôi đi vào nhà vệ sinh chút rồi đến sau.”
“Được, chị Nghiên.”
Lý Giai và Bành Họa gật đâu với một nụ cười.
Lạc Cần Nghiên mỉm cười nông cạn, bước đi thanh lịch và quyền rũ.
Cô ấy đi vào phòng vệ sinh của tòa nhà, thấy ở cửa đặt một tắm bảng, đang dọn dẹp vệ sinh, xin vui lòng đi lên lầu.
Cô ấy siết chặt đôi môi của mình và quay sang hướng cầu thang.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô ấy sắp rửa tay thì bỗng nhiên thấy lối vào phòng vệ sinh, có một chiếc xe lăn, một người đàn ông mặc bộ đồ tối màu lưng đối diện với cô ấy.
Ánh mắt cô ấy ngây ra, trái tim đau đớn, đập như thể sẽ nhảy ra khỏi ngực của cô ấy.
Bóng lưng này, cô ấy rất quen thuộc, là Mộc Tử Hoành, một thời gian không gặp, anh ấy đã gầy đi rất nhiều.
Lạc Cẩn Nghiên nhìn vào đôi mắt của anh, dần dần ngập trong sương mù, nhìn thầy anh ấy, cô ấy mới biết rằng bản thân nhớ anh biết bao nhiêu.
Cô ấy có đoạn video của anh ấy chào mình mỗi buỏi sáng, khi cô ấy nhớ anh, cô đều mở video để nhìn.
Hóa ra, đó là cảm lạnh ấm áp phổ biến nhất, nhưng nó là sự khởi đầu của tình yêu của bản thân.
Ban đầu cô chỉ cảm thấy Mộc Tư Hoành rất phiền phức, đối với việc chào buổi sáng và buổi tối của anh, không bao giờ nghiêm túc, nhưng bây giò nghĩ lại, cô bỗng nhiên thấy đây cũng là một loại phụ thuộc và tình yêu.
Ở đó có con dốc, xe lăn của Mộc Tử Hoành không thể lên được, anh từ từ rút lui, dự định thử lại..