Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhạc Cần Nghiên mang vẻ mặt không vui càu nhàu: “Chị Tư Tư, về sau tìm đối tượng nhất định phải nhìn cẩn thận một chút, bởi vì hiện tại nhiều đàn ông vô sỉ lắm.”
Lục Tư Tư nhìn thoáng qua em trai, thằng bé này sao lại bị nhiều người ghét bỏ thế cơ chứ?
Quả nhiên chỉ có Lam Lam chịu được nó.
“Ừ, Nghiên Nghiên, chúng ta nhất định phải cảnh giác cao độ tìm một người đàn ông tốt.”
Lục Tư Tư mang vẻ mặt đồng ý gật gật đầu.
Lục Hạo TháànH: “… ” Đây mà là chị ruột của anh sao?
Hừ?
Anh nhìn qua Lam Hân cười nói: “Bà xã, mẹ đã làm món cà chua xào trứng em thích nhất, còn có rất nhiều món em thích ăn, đói bụng rồi đúng không.”
Cô liếc mắt nhìn Lục Hạo Thành một cái, luôn cảm giác hôm nay anh có chút khác lạ.
“Mẹ, mẹ đã về rồi.”
Lam Tử Kỳ cười tươi gọi mẹ thật lớn Lam Hân nhìn sang, cười nói: “Ừ! Kỳ Kỳ, có chuyện gì mà khiến con vui vẻ như vậy ”
Lam Tử Kỳ cười với vẻ mặt thần bí, “Mẹ, gần đây con đã vẽ ba bức tranh, con chuẩn bị tham gia triển lãm mỹ thuật thiếu niên nhi đồng.
Cha, lần này cần phải phiền cha một chút, đem bức tranh của con qua đó, nếu có người muốn mua, phải nói cho con biết đó là ai, con phải hỏi xem lý do họ muốn mua bức tranh thì mới chịu bán.”
Cô nhóc nhà mình nghĩ bản thân rất lợi hại sao?
Còn muốn hỏi rõ ràng nguyên nhân người ta muốn mua thì mới chịu bán.
Trên đời này còn có một họa sĩ nào chảnh chọe đến vậy sao?
Lục Hạo Thành lại đắc ý cười gật gật đầu, “Con gái của cha quả thật rất giỏi, chuyện này cứ giao cho cha, cha sẽ giúp con làm tốt.”
“Vâng.”
Chị không biết Lam Lam dù bận rộn đến mức nào, thì ở trước mặt mấy đứa nhỏ, cô ấy luôn tuân thủ thời gian, những chuyện đã đồng ý với con cái thì nhát định sẽ làm được, lời đã nói ra thì nhất định sẽ nói được làm được, chỉ có sự dẫn đường đúng đắn thì con trẻ mới học được cách tự lập như thế.”
Sau khi Lam Lam từ công ty trở về, bình thường cũng sẽ không xem TV nghịch di động, sẽ giao cho bọn trẻ làm một số việc, giới hạn thời gian để chúng có thể hoàn thành một vài việc đơn giản, sẽ có những phần thưởng khác nhau, mà chúng không biết trước.Dựa theo sở thích của ba đứa nhỏ làm những phần thưởng khác nhau, sẽ khiến ba đứa nhỏ trở nên càng cố gắng tự lập.
Ba đứa nhỏ là do Lam Hân bồi dưỡng nên tính cách, Cẩn Nghiên đã theo dõi cô suốt chặng đường nuôi dạy hình thành thói quen cho các con.
Lục Tư Tư vẻ mặt đáng thương nhìn qua Lam Hân, “Tiểu Ức, Phi Dương nhà chị còn có thể cứu được không?”
Lam Hân cười nói: “Chị Tư Tư, chuyện này không thể gấp gáp, mặc dù Phi Dương đã thay đổi hơn rất nhiều, chị nhìn lại thằng bé xem, gần đây cũng không phải đến giờ mới làm xong bài tập nữa, trước chín giờ thì đã có thể hoàn thành rồi.
Thằng bé hiện tại đã có tiến bộ rất lớn, mỗi ngày hãy cổ vũ nó thêm một chút, trong vòng hai tháng, thằng bé nhất định sẽ làm tốt được như ba anh em Tiểu Tuấn thôi.”
Vì công cuộc nuôi dạy con thật tốt, cô mỗi ngày đều sẽ dành thời gian để đọc thêm sách kinh nghiệm nuôi dạy con cái, tuy nhiên đôi khi, trẻ con thật sự không thể quá nuông chiều, thay đứa con che chở nắng mưa cả đời được, thà để con dũng cảm đối mặt với mưa gió còn hơn..