Lục Hạo Thành gật gật đầu, “Cùng qua đi, tổ chức đơn giản một chút.”
Những năm qua anh cũng không thường tổ chức sinh nhật, đều là ba người anh em thân thiết ở cạnh cùng anh uống rượu trò chuyện, Mộc Tử Hoành hàng năm đều sẽ nhớ rõ mua cho anh một chiếc bánh kem nhỏ với giá một trăm tám mươi tệ, đó cũng chính là bánh sinh nhật của anh.
Anh cũng sẽ nhận được quà từ mẹ và chị gái gửi đến, cho dù chỉ có như vậy, đã khiến Lục Hạo Thành thấy vui vẻ rồi.
Nhưng năm nay, anh lại cảm thấy nhất định sẽ không giống trước kia nữa.
Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu: “Được rồi, vậy cứ như vậy đi, tôi sẽ nói cho Tử Hoành cùng Cảnh Minh.”
“Được!”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, ra khỏi văn phòng của Âu Cảnh Nghiêu ánh mắt anh lại không nhịn được nhìn thoáng qua phía văn phòng của Lam Hân.
Anh đi về phía trước được vài bước, bỗng nhanh chóng dừng lại.
Nhìn thấy cửa văn phòng đóng chặt, anh rất muốn đi vào nhắc nhở bà xã nhà mình, sinh nhật của ông xã sắp tới rồi.
Do dự một hồi, Lục Hạo Thành vẫn quyết định đi trở về.
Âu Cảnh Nghiêu vừa lúc lại có chuyện cần tìm anh.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua đối phương, ý bảo cậu ta cứ lên tiếng.
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Tôi vừa mới thu được tin tức, Lâm Tử Thường đã bị công ty cô ta bãi nhiệm chức vụ rồi, mà cô ta lại đến tập đoàn Lục Trăn, đảm nhiệm chức vụ quản lý thiết kế của tập đoàn Lục Trăn_.”
“Ôi”
Lục Hạo Thành có chút kinh ngạc, “Thứ Tần Ninh Trăn đã nhìn trúng là tài năng của Lâm Tử Thường hay là ở điểm gì khác?”
Âu Cảnh Nghiêu cũng không cho rằng như vậy, anh nhẹ liếc người bên cạnh một cái, đem suy nghĩ trong lòng nói ra, “Tôi thật sự không cho rằng là như vậy, Tần Ninh Trăn mời cô ta tới tập đoàn Lục Trăn, khẳng định là còn có mục đích khác, Lâm Tử Thường cùng Lam Hân vẫn luôn bất hòa, cùng Tần Ninh Trăn chính là người chung chí hướng, hiện giờ có thêm Cố An An, Bùi Dao Tinh, cũng trở thành kẻ địch chung trong ngành.
Cô Hạ Thù chấm dứt hợp đồng, Bùi Dao Tinh sao có thể cam tâm được đây?”
Ánh mắt Lục Hạo Thành chọt lạnh lùng, trong mắt anh lộ ra vẻ uy nghiêm, “Ý của cậu là, Tần Ninh Trăn đã có ý làm như vậy ?”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn qua anh rồi hỏi lại: “Chẳng lẽ còn không đúng sao?
Cứ như vậy, bọn họ là có thể ở cạnh nhau nghĩ cách đối phó Lam Hân và cậu.”
tHiiahg.
” Lục Hạo Thành cười lạnh, “Tôi đây liền tiện thay dọn sạch đám người kia một lúc, không phải dễ dàng hơn sao?
Sống được thoải mái, tất cả hoàn toàn dựa vào năng lực.”
Lục Hạo Thành nói xong thì chậm rãi bước đi thong thả quay về văn phòng của mình.
Âu Cảnh Nghiêu đứng tại chỗ nhìn qua bóng lưng người vừa đi, tâm trạng vừa rồi còn rất tốt cơ mà, sao mới đảo mắt một cái thì mặt cậu ta như bị người khác cầm đi cả trăm vạn như thế chứ?
Nhìn thấy Lục Hạo Thành muốn đi vào văn phòng, anh lập tức hô lên: “Thông báo tuyển dụng của công ty đã được.
up lên website, mau chóng tìm một người đến thay thế vị trí của Mộc Tử Hoành, tôi cũng không muốn cuối năm lại phải tăng ca đâu.”
Anh cũng muốn được thoát kiếp độc thân nữa.
Phải thoát khỏi cái mác chó độc thân khổ sở này nữa.
Lục Hạo Thành cũng không hề quay đầu lại, vừa trả lời người phía sau vừa đẩy cửa đi vào: “Cậu thích là được.”
Tôi biết nên làm cái gì bây giờ Âu Cảnh NGHĨGU:”.
xx ” Anh thích thì có được ích lợi gì?
Phải có năng lực mới được chứ.
Anh hơi nhíu mi, đi đâu mà tìm một được một người có năng lực, lại trung thành tận tụy chứ?
Anh khẽ lắc đầu, tựa hồ khó có hy vọng tìm được, con người trong xã hiện tại, chỉ lo chú trọng cái lợi trước mắt, nào có ai suy tính chuyện tương lai..