Cố Ức Lâm cười nói: “Vài này trước, ban đêm anh có nằm mơ, mơ em có tới nhà anh, theo sau lưng em là con rắn đen rất lớn, nó áp vào trước bụng em nghe ngóng, rôi biến mắt, anh chưa bao giờ mơ những giấc mơ như vậy, nhịn không được kẻ lại cho bà nội, bà nội anh nói chính là mộng thai, em đang mang thai một cu cậu.”
” Từ sau khi mang thai, cô cũng thường xuyên mơ thây rán.
“Giai Kỳ, em đừng khóc, em hiện tại không thể thương tâm khổ sở, nếu em vân chưa: thể tha thứ cho anh, anh sẽ vẫn chờ đợi.’ Có Ức Lâm sợ cô quá thương tâm, cũng không dám ép cô quá, trước đó tât cả đêu là lỗi của anh.
Giai Kỳ cần thời gian, anh cũng không thể quá áp sát.
Tràm Giai Kỳ lau nước mắt trên mặt, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của người trước mặt thì cười cười: “Lòng em đã sớm tha thứ cho anh, bởi vì em yêu anh, cho nên, em không thể nào hận anh được.”
Có Ức Lâm vừa nghe lời này, vẻ mặt vui sướng kích động, “Giai Kỳ, thật vậy chăng?
Em thật sự tha thứ cho anh sao?”
Trầm Giai Kỳ mỉm cười gật gật đâu, “Trong khoảng thời gian này em ở lại nhà của Lam Lam, thấy rõ ràng được rất nhiều chuyện, theo như Lam Lam nói, đi tha thứ cho một người, vĩnh viễn đêu dê dàng hơn so với hận người đó.
Em không biết là giám đốc Lục giỏi tính toán, hay là Lam Lam thật sự muôn tha thứ cho Lục Hạo Thành, khi biết ba đứa nhỏ của mình đều là của Lục Hạo Thành, cô ây chỉ biết trầm mặc, cũng không làm âm ï cãi nhau: to nhỏ với Lục Hạo Thành, cô ây thử suy nghĩ kỹ lại những chuyện đã trải qua, cũng thử; tha thứ cho Lục Hạo Thành, cuối cùng cô ấy nói, thật ra tha thứ so với hận một người càng khó, cô ây lựa chọn tha thứ cho đôi phương, là bởi vì thương đối phương.
Nếu chỉ có hận, sẽ làm cả đôi bên đều trở nên khổ sở, nếu em còn không tha thứ cho anh, anh cả ngày vì chuyện này mà đứng ngôi không yên, cũng không thê tập trung làm việc hay ăn cơm, đây cũng không phải kết cục em muốn thấy, so với việc cả hai chúng ta đều không vui vẻ thì tha thứ cho anh lại khiến em được hạnh phúc.”
Thật ra tình cảm so với vật chất thì quan trọng hơn rất nhiều, là tình cảm đã duy trì động lực cho cô, chỉ cần có tình cảm làm dịu đi tâm hồn, mặc kệ khó khăn nào gặp phải trong cuộc đời đều sẽ dễ dàng vượt qua!
“Cô ngốc, cám ơn em!” Có Ức Lâm thật cần thận ôm cô vào trong lòng cảm xúc mắt mát nhưng đạt được, ngập tràn khắp cả trái tim, rất nhanh bị cảm xúc nông đậm hạnh phúc thay thế được.
Hắn dụng tâm đề đi chăm sóc bông hoa tình yêu thuộc về chính mình, làm cho nó đơm hoa kết trái, mở ra hạnh phúc thuộc vê bọn họ.
Cố An An bởi vì chuyện Trầm Giai Kỳ đột nhiên đến nhà, cảm thấy không thích ứng nỗi, sau khi thay xong quân áo, cô ta liên lấy cớ muốn chuồn ra ngoài, nhưng lại bị bà nội Cố cự tuyệt.
Bà nội Cố đối với thái độ của Cố An An càng ngày càng không hài lòng, “An An, cô có thể làm người như vậy sao?
Chị dâu nhỏ của cô lần đầu tiên đến nhà của chúng ta, cô không để ý chào hỏi người ta còn chưa tính, còn tìm lầy cớ để khỏi ở nhà như vậy, đây là cô đang khinh thường người khác soa?”
Bị bà nội Có quở trách, giống như cây kim đâm thăng vào tim Cô An An.
Đối với mối quan hệ giữa cô ta cùng Trầm Giai Kỳ mà nói, không thây mặt nhau, mới là lựa chọn tôt nhật.
“Bà nội, cháu thật sự có việc.”
Cô ta cũng không muôn ở lại, nhìn thây hành động e dè, vẻ mặt ngoan ngoãn của Tràm Giai Kỳ, cô ta nhất định sẽ nhịn không được mà phát tác.
Cô ta chưa bao giò bộc lộ tích cách thật của mình trước mặt người trong nhà này “Được rồi, nếu hôm nay cô bước chân từ nơi này đi ra ngoài, cũng đừng nghĩ sẽ trở lại nữa.”
Bà nội Có nghiêm mặt, chút không lưu tình, Tiểu Ức của bà đến bây giờ ‹ còn chưa thể vê nhà, bà cũng không có dễ dàng tha thứ như những người khác vậy, Cố An An này giồng giả tạo ngụy trang nhiều năm, bà đã sớm nhịn không được.
“Bà nội.”
Cố An An không thể tin nhìn thấy qua bà nội Cố, hốc mắt nóng lên, bà ấy lại có thể nói ra những lời như vậy..